Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 34: Chương 34: Có thể hạnh phúc




[Ý nghĩa của tình yêu là sự ngầm hiểu lẫn nhau, lúc nào cũng ăn ý với nhau, giống như Lệ Tranh và Nhan Giác.]

Lệ Tranh thay quần áo, đưa Nhan Giác tới chỗ của Văn Cảnh.

Lệ Ngôn đang thay quần áo mặc ở nhà, hăng hái tham gia quân đội, một khi có điều kiện, anh sẽ mặc áo ba lỗ của bộ đội, cũng không cần để ý xem bên ngoài trời có đang đổ tuyết không.

Nhan Giác đóng cửa lại nói, “Lệ Tranh, anh không cần đi cùng em đâu, chuyện của Văn cảnh cũng chưa biết là như thế nào.”

“Dự báo thời tiết có nói hôm nay có mưa tuyết, anh lo giao thông trên đường không an toàn, để anh lái xe đưa em đến đó anh mới an tâm.” Nhìn thấy sự do dự của Nhan Giác, anh xoa đầu cô, “Yên tâm, nếu mọi người có chuyện cần nói mà anh không tiện nghe, anh sẽ tránh đi. Nhiệm vụ của anh là đưa em đến nơi an toàn và đưa em an toàn trở về.”

Nhan Giác nghiêng đầu chăm chú nhìn Lệ Tranh, “Anh đã lo lắng như vậy, thì em miễn cưỡng đồng ý thôi.”

Lệ Tranh cười. Yêu nhau chính là hiểu nhau, lúc nào cũng sẽ ăn ý với nhau, giống như Lệ Tranh và Nhan Giác.

Lệ Tranh đỗ xe ở trước một con hẻm nhỏ, Văn Cảnh đang đứng khóc ở bên lề đường. Tuyết đang rơi, nước mắt của Văn Cảnh giống như không thể ngừng rơi, yêu nghiệt thì đứng ở một bên, không biết làm thế nào. Tiếng phanh xe vang lên khi xe dừng, Nhiếp Văn Hiên quay đầu lại, giống như đợi được vị cứu tinh, vui mừng chạy về phía bọn họ.

“Nhan Giác, cuối cùng cậu cũng tới, nếu cậu không đến tớ không biết phải làm sao nữa.” Tóc của Nhiếp Văn Hiên hơi dài, lại bị anh ta gãi gãi qua một lớp mũ, khiến cho một vài sợi tóc lộ ra khỏi mũ. Nhan Giác liếc anh ta một cái, xuống xe, “Nhiếp ảnh gia đại nhân, cậu là một cao thủ tình trường, sao lại có thể dỗ con gái thành ra như vậy chứ, yêu nghiệt cậu thật sự có triển vọng nha. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành tại sao Văn Cảnh lại khóc ở đây, sao vừa rồi trong điện thoại cậu lại không nói?”

Lệ Tranh không xuống xe, ngồi trong xe gật đầu chào hỏi với Nhiếp Văn Hiên, yêu nghiệt nhìn về phía Văn Cảnh đang đứng cách không xa, kéo Nhan Giác sang một bên , hạ giọng như khi đang đi lấy trộm đồ, nói “Hôm nay Văn Cảnh bị mẹ chồng đưa đi bệnh viện, kết quả không được tốt, mẹ chồng của cậu ấy nói chuyện không được dễ nghe cho lắm....Ai nha!” Suy nghĩ của yêu nghiệt có chút hỗn loạn, “Tóm lại tớ cũng không rõ lắm, đúng lúc tớ đi qua thì gặp họ, hình như kết quả kiểm tra ra Văn Cảnh bị vô sinh, sau đó mẹ chồng cậu ấy muốn cậu ấy và Trình Bắc Vọng ly hôn.”

Yêu nghiệt nói về lời nói của mẹ chồng Văn Cảnh, Nhan Giác cũng không bất ngờ mấy, từ trước tới giờ, trong mắt bà ấy chỉ có cháu trai. Nhưng điều khiến Nhan Giác không ngờ tới đó chính là kết quả kiểm tra của Văn Cảnh. Cô quay lại đi tới chỗ Lệ Tranh đỗ xe, “Lệ Tranh, chuyện của Văn Cảnh có hơi khó giải quyết, chưa thể về ngay được, anh về nhà trước đi.”

“Anh chờ em.” Lệ Tranh vẫn mỉm cười, trước sau như một, dịu dàng kiên trì. Nhan Giác lại không đành lòng, mấy ngày hôm nay anh ho khan không những không đỡ mà lại còn bị sốt nhẹ, Nhan Giác lo anh không chịu được. Cô nhìn ngoài trời một chút, “Hay là như vậy, anh đưa em và Văn Cảnh về nhà trọ cũ của em, em nghĩ hôm nay Văn Cảnh không muốn về nhà. Em muốn ở lại với cậu ấy.

Lệ Tranh trầm ngâm, gật đầu, “Như vậy cũng được, em đi gọi Văn Cảnh đi. Đúng rồi, trên xe có áo khoác, em đưa cho Văn Cảnh khoác lên đi, trời đang lạnh.”

“Lệ Tranh, anh thật tốt, với cả bạn của em cũng tốt như vậy.”

Anh mỉm cười, “Yêu ai yêu cả đường đi, ai bảo anh yêu em.”

Nhan Giác đi tìm Văn Cảnh, cô ấy đã khóc đến mức không thở nổi nữa, Nhan Giác vừa tiến tới, Văn Cảnh trực tiếp nhào vào lòng Nhan Giác, “Nhan Giác, mẹ chồng tớ muốn tớ rời khỏi Trình Bắc Vọng, bà ấy tuyệt tình như thế, cũng chỉ vì tớ không thể sinh con..... Ô ô.”

“Không sao không sao, không phải cậu còn có bọn tớ sao? Bây giờ y học rất phát triển, bệnh viện có thể chữa vô sinh lại nhiều như vậy, nếu là như vậy thật thì chúng ta đi chữa được mà.” Nhan Giác vỗ vỗ Văn Cảnh đang ôm lấy cô như gấu Koala. “Văn Cảnh, cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu vẫn còn có bọn tớ.”

“Đúng vậy, Văn Cảnh, cậu còn có bọn tớ.” Giữa thời tiết như vậy, yêu nghiệt chỉ mặc thêm chiếc áo khoác nỉ, lại đứng cùng Văn Cảnh dưới tuyết lâu như vậy, đã lạnh đến mức run cầm cập, nghe thấy lời Nhan Giác nói, anh ta liền gật đầu phụ họa. Nhiếp Văn Hiên hít hít mũi, “Nhan Giác, hình như bên Đông Đông cũng có chuyện gì đó, tớ đi trước xem thế nào, Văn Cảnh giao lại cho cậu để ý.”

Hiện tại toàn bộ suy nghĩ của Nhan Giác đặt hết lên người Văn Cảnh, cũng không kịp hỏi Đông Đông đã xảy ra chuyện gì, gật đầu cho có lệ với yêu nghiệt, “Đi đi.”

Nhiếp Văn Hiên giúp Văn Cảnh mở cửa xe, sau đó gõ cửa xe chỗ Lệ Tranh, “Hai chị em của tôi phải nhờ anh trông nom rồi.” Sau đó vẫy tay rời đi. Trong xe, Lệ Tranh lấy hộp giấy đưa cho Nhan Giác, “Giúp cô ấy lau qua một chút.”

Đúng vậy, đứng trong gió tuyết lâu như vậy, mặt của Văn Cảnh cũng đã lạnh cóng rồi. Văn Cảnh vẫn đang khóc, Nhan Giác càng lau, Văn Cảnh lại càng khóc, đến khi Nhan Giác không chịu được phải nổi cáu, “Văn Cảnh, cậu có thể thôi khóc không? Thay vì khóc cậu biến nó thành nước miếng để nói chuyện với lão yêu bà đó, ở chỗ này khóc thì có ích gì!”

Nhan Giác mắng rất có hiệu quả, quả nhiên Văn Cảnh dừng khóc, cô trợn tròn mắt, để yên cho Nhan Giác giúp cô lau mặt. Trong kính chiếu hậu, Lệ Tranh thấy Văn Cảnh đang nhìn mình, ánh mắt không ngờ đến, anh đi chậm lại, “Tôi biết, cô ấy trát lo lắng khi nói chuyện.”

Văn Cảnh than thở, “Nhan Giác, cậu đưa đến một vị như vậy, thực sự khiến tớ càng thêm đau lòng....”

“Trình Bắc Vọng đối xử với cậu không tốt sao?” Nhan Giác thu lại những tờ giấy đã dùng, sau đó lấy giấy mới từ trong hộp ra, tiếp tục lau, “Anh ta có biết chuyện hôm nay không? Thái độ của anh ta như thế nào?”

“Anh ấy không biết, là tớ không nói cho anh ấy biết, lúc tớ bị mẹ anh ấy mắng anh ấy cũng không biết, khi tớ chịu uất ức anh ấy cũng không biết, hơn nữa, tớ cũng không muốn để anh ấy biết. Nhan Giác, nếu thật sự tớ không thể sinh con thì làm sao bây giờ?” Văn Cảnh đang đau lòng, nói năng có hơi lộn xộn. Nhan Giác nhìn Lệ Tranh đang chăm chú lái xe, tuy anh không nhìn cô, nhưng cô biết anh cái gì cũng hiểu.

Xe dừng lại ở dưới khu trọ của Nhan Giác, Lệ Tranh cũng không nói muốn đưa họ lên trên. Nhan Giác nhìn đuôi xe Infiniti biến mất trong mưa tuyết. Ngay cả câu nói của Nhan Giác “Anh lái chậm một chút” cô cũng không biết anh có nghe rõ hay không, tiếng nói hòa vào trong tiếng tuyết rơi.

Ngày 29 tháng 1, ba giờ chiều, từ sáng đã có chuyện không hay. Nhan Giác đưa Văn Cảnh lên trên, không nghĩ tới cô sẽ gặp lại Lệ Tranh, mặc dù mới cách không bao lâu.

Nửa tiếng sau, Văn Cảnh với đôi mắt sưng to vì khóc đang từ chối Nhan Giác nấu mì cho cô, tiếng gõ cửa vang lên, Nhan Giác đứng dậy ra mở cửa. Văn Cảnh đợi một hồi, không thấy bên ngoài có tiếng nói, bèn hỏi, “Nhan Giác, ai vậy?”

Khi Trình Bắc Vọng xuất hiện trước cửa phòng, không cần nói Văn Cảnh cũng biết là ai.

“Anh...vì sao anh lại tới đây?” Ánh mắt của Văn Cảnh nhìn ra chỗ khác, không có dũng khí đối mặt với chồng mình. Trình Bắc Vọng đi tới bên giường, “Vợ à, không phải anh đã nói rồi sao, có chuyện gì em cũng phải nói với anh, cho dù có chuyện gì anh cũng sẽ cùng em đối mặt, không phải kết quả kiểm tra không được tốt sao? Không có việc gì, có bệnh thì chữa là được, có thể từ từ điều trị, nhưng điều đầu tiên là em không được khóc nữa.”

Trên bệ cửa sổ, một đóa hoa bách hợp trái mùa đã nở, tô điểm cho không gian ấm áp trong phòng. Bên ngoài, Nhan Giác hỏi Lệ Tranh đang ôm cô từ đằng sau, “Sao anh không nói cho em biết mà đã gọi Trình Bắc Vọng tới rồi, em vẫn chưa nói chuyện xong với Văn Cảnh nữa.”

Lệ Tranh vuốt chóp mũi của cô, “Có người đàn ông sẽ khiến cho phụ nữ phải phòng bị, nhưng hãy tin anh, Trình Bắc Vọng là người đàn ông đáng để tin tưởng, đáng để dựa vào. Thay vì giấu anh ta chuyện này, không bằng hai người cùng nhau đối mặt sẽ tốt hơn.”

“Anh biết sao?” Nhan Giác cười, lộ ra hai chiếc răng hổ.

“Anh biết chứ.” Lệ Tranh trả lời với nét mặt nghiêm túc, Nhan Giác cười. Ôm lấy mặt của anh, “Em còn biết một chuyện.”

“Chuyện gì?” Lệ Tranh ôm lấy cô, bao dung sự bướng bỉnh của cô.

“Em biết, anh là người đàn ông mà DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ~~ em có thể dựa vào, khiến em không thương không được.”

Nhan Giác nói xong, kiễng chân lên, hai người đứng bên ngoài phòng ngủ, hôn môi, nụ hôn nóng bỏng. Không để ý đến hai người òn đang trong phòng.

Nhan Giác không hỏi kĩ chuyện của Văn Cảnh về sau sẽ xử lí như thế nào, cho dù chuyện đó cô có khả năng làm được nhưng cô sẽ không chủ động hỏi tới, đó là nguyên tắc của cô.

Ngày 7 tháng 2 dương lịch, Bộc Giá Tường xuất viện. Cậu hai của Nhan Giác đánh chiếc Cadilac dài (Cadillac Escalade) chở rất nhiều người của Bộc gia tới đón ông ngoại xuất viện.

Theo như cách cậu hai nói chính là ông ngoại vẫn lo lắng về vấn đề hôn nhân của cậu hai, nên nhân dịp ông ngoại xuất viện cậu hai muốn ông ngoại chọn giúp cậu một người thích hợp. Bây giờ ông ngoại đã có thể nói chuyện một cách bình thường, ông cười cho qua, chống gậy, chậm rãi bước lên xe Infiniti của Lệ Tranh.

“Mấy người đều là những người bận rộn, lão già này sẽ làm vướng chân vướng tay mấy người, ai có việc gì thì đi làm đi, tôi cháu rể của tôi đưa về.” Bề ngoài giống như là ông cụ đang giải thích, nhưng Nhan Giác hiểu là: đám người đáng chết này, khi ông già này nằm viện thì không có một ai tới thăm, bây giờ ông già này không có việc gì thì lại tới rất nhiều người, nằm mơ đi!

Bộc Vân Tụ đi theo Bộc Giá Tường lên xe, ngồi ở ghế sau, bà quàng cho ông cụ chiếc khăn, “Ba, hình như anh thật sự bận việc, chắc không phải như bố nghĩ đâu.”

Bộc Giá Tường coi như là may mắn, di chứng của việc tụ máu não là rất ít, ngay cả bác sĩ điều trị chính cũng nói rằng người như ông cụ là rất hiếm, có thể khôi phục lại bình thường chiếm tỷ lệ cực ít. Nhưng Bộc Giá Tường không chỉ nằm trong phần tỷ lệ cực ít ấy, mà tính khí cũng nóng hơn, ông cụ cười lạnh một tiếng, “A Tụ, không phải là ta làm quá, trong khoảng thời gian ta nằm viện này, hai đứa anh của con không làm loạn công ty là ta đã mừng lắm rồi.”

“Ba.... ...” Đối diện với ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện của ông cụ, Bộc Vân Tụ không biết khuyên như thế nào, bà nghĩ đến một chuyện khác, “Ba, bệnh của ba đã tốt hơn nhiều, ngày mai con muốn đưa Tuấn Dân trở về Dư Dương, hơn nữa còn mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, thời gian này hơi bận rộn nên trong nhà cũng chưa chuẩn bị gì hết.”

“Có phải con cũng chê ông già này phiền toái phải không, năm nay hãy ở lại Dung Bắc đón năm mới đi.” Bộc Giá Tường nhíu mày, ra lệnh. Nhan Giác quay đầu lại nhìn mẹ mình, “Ông ngoại, mẹ con cũng không thể để ba con ở lại bệnh viện phục hồi sức khỏe đón năm mới một mình được.”

Bộc Giá Tường thừa nhận Bộc Vân Tụ nhưng vẫn không thừa nhận Nhan Tuấn Dân.

Lệ Tranh đang lái xe, khóe mắt cong lên, cô gái của anh là người thông minh, thông minh đến nỗi không thể bỏ qua cơ hội có thể đòi hỏi lợi ích cho mình.

“Có cả con rể nữa.”

Nhan Giác thở nhẹ một hơi, ở vị trí mà Bộc Giá Tường không thấy được, cô cùng Lệ Tranh đập tay nhau, Lệ Tranh biết, cố gắng nhiều năm, cuối cùng Nhan Giác cũng có thể khiến cho ông ngoại thừa nhận ba mình.

Nhưng Nhan Giác không ngờ, bữa cơm tất niên của Bộc gia lại sớm hơn mọi lần là ngày 29. Về sau Nhan Giác mới biết, vì Bộc Giá Tường biết Vương Anh trở về, muốn cùng Lệ Tranh và Nhan Giác ăn một bữa cơm vào ngày 30, vì vậy mới nói bữa cơm tất niên sẽ vào ngày 29.

9h sáng, Nhan Giác soi gương để quàng khăn, Lệ Tranh ngồi trên giường nhìn cô.

“Anh thấy được không?” Cô nhìn Lệ Tranh, hỏi. Nghe thấy cô hỏi, Lệ Tranh suy nghĩ một lúc, “Đẹp lắm.”

“Vấn đề này khó trả lời vậy sao? Sao lại trả lời lâu như vậy?” Nhan Giác mím môi, giả bộ tức giận. Ban đầu Lệ Tranh không trả lời, sau một lát mới đột nhiên cười, “Phụ nữ đúng là sinh vật phức tạp nhất.”

Lệ Tranh từng tình cờ xem qua một bài viết của nhân viên trong công ty trên BBS, đề tài chính là cách trả lời câu hỏi của bạn gái hoặc câu hỏi của vợ.

BBS: BBS là viết tắt của Bulletin Board System. Một hệ thống công dựa trên nền web để chia sẻ các cuộc thảo luận, tập tin, và thông báo.

Khi vợ soi gương thử bộ đồ mới, hỏi chồng mình: có đẹp hay không.

Tình huống thứ nhất, ông chồng mắt không nhìn đầu không ngẩng , đẹp lắm.

Kết quả chính là, ông chồng bị phán tội nói dối,không thật lòng. [~~~~(_)~~~~ anh gạt em, sau đó dùng gia pháp phục vụ.]

Tình huống thứ hai, ông chồng ngẩng đầu nhìn một lượt, đẹp lắm, sau đó lại cúi đầu đánh boss.

Kết quả chính là, ông chồng bị phán tội nói qua loa cho có lệ, thái độ không để tâm. [~~~~(_)~~~~ anh gạt em! Sau đó dùng gia pháp phục vụ, thêm nữa là quyền đấm cước đá.]

Lệ Tranh buông tay, “Bây giờ anh biết rồi, anh thuộc tình huống thứ ba, cũng không tốt hơn hai loại trước là bao nhiêu.”

Anh đứng dậy, tiến ra đằng sau Nhan Giác, ôm cô. Trong gương, hiện lên hình ảnh của hai người, Lệ Tranh nói, “Nhan Giác, bảo bảo của chúng ta sau này nhất định sẽ đáng yêu giống người này.”

Ngày mai hai người sẽ gặp mặt mẹ của Lệ Tranh, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của hai người, giống như nhìn thấy đứa bé đáng yêu, dễ thương trong một tương lai không xa, “Chúng ta sẽ có hai đứa, đứa lớn là anh, có thể chăm sóc cho em gái.em có đồng ý không?”

Đối với một tình yêu, đứa bé chính là điều ngọt ngào nhất. Trên mặt Nhan Giác thoáng ửng hồng, lâu sau mới gật đầu.

Thật ra thì, nếu như có thể biết trước được tương lai, Nhan Giác có thể thấy được hình ảnh họ xa rời nhau. Lúc ấy nói không chừng cô đã không làm, mà đã làm cô sẽ sinh con ngay, có nhiều đứa bé ràng buộc, khả năng họ rời xa nhau sẽ ít hơn một chút.

Lúc này, tai Bộc gia, tràn ngập không khí mừng năm mới, càng đến gần càng thấy náo nhiệt.

Quản gia Trương mở cửa cho cô và Lệ Tranh, Bộc Ngọc cũng ở đây, đang xem TV trong phòng khách, cô đang cầm điều khiển TV chuyển kênh, màn hình TV từ chương trình tài chính kinh tế chuyển sang kênh Giải trí mỗi ngày.

Không quan tâm đến tiếng cãi vã của chú hai và chú ba trên gác, Bộc Ngọc hướng về Nhan Giác ngoắc ngoắc tay, chỉ vào TV, “Nhan Giác, đây là bạn học của em phải không? Gần đây gương mặt này xuất hiện trên TV với tần suất rất lớn đấy.”

Nhan Giác kéo Lệ Tranh ngồi xuống bên cạnh Bộc Ngọc, nhìn vào TV, không phải đó là Liya Phạm sao? Môi càng đỏ hơn mặt càng ngày càng trắng hơn, nhìn thần thái đó, có thể đuổi kịp và vượt qua ngôi sao lớn của cả nước là Bạch Băng Băng rồi.

Tiếng nói của biên tập viên phát ra từ trong TV: căn cứ vào thông tin, Liya Phạm đã nhận được lời mời từ Paris cho giải Kim Trúc, đến lúc đó, giải nữ phụ xuất sắc nhất được đề cử cho bộ phim Bông cúc nhỏ. Đây là lần thứ hai cô giành được giải thưởng quốc tế, trước đây cô đã giành được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất ở Nhật Bản. Hơn nữa có tin đồn Liya Phạm sẽ kết hôn, tình huống cụ thể còn chưa được người có liên quan chứng thực.

“Tin kết hôn? Cô ta muốn kết hôn?” Nhan Giác lắc đầu một cái, vẻ mặt chê cười, Lệ Tranh bị quản gia gọi đi, Bộc Giá Tường gọi anh đến thư phòng.

Bộc Ngọc lắc đầu, “Có khả năng sao? Tin đồn sẽ theo cô ta một thời gian, chỉ là cô ta vận khí tốt, một đêm thành danh, không dựa vào tin đồn, thì như bây giờ cũng rất tốt. Chỉ là, em biết không? Liya Phạm thật sự muốn kết hôn.”

Nhan Giác thật sự hứng thú, Liya Phạm từ trước tới giờ đều là mắt cao hơn đầu, không biết cô ta có thể chọn được dạng người như thế nào.

Bộc Ngọc cười, “Chủ tịch tập đoàn Hằng Phát.”

“Tập đoàn Hằng Phát? Là tập đoàn có ba dây chuyền nhãn hiệu, dây chuyền hơn năm mươi siêu thị Hằng Phát trên khắp cả nước sao? Nhưng mà không phải chủ tịch của họ hơn sáu mươi rồi sao?”

“Hai tháng nữa sẽ 73, lão già háo sắc,trước đây có năm vợ rồi.”

Nhan Giác nhịn không được, “Vậy theo luật hôn nhân, ông ta không phải bồi thường, tài sản chung của hai vợ chồng.”

“Làm sao có thể ngốc như vậy, họ có kí một bản thỏa thuận, ngoại trừ tiền tiêu vặt mỗi tháng, khi bọn họ ly hôn, Liya Phạm cũng không có được một xu.”

“Chị, sao chị biết rõ vậy?” Nhan Giác cười xấu xa, Bộc Ngọc gõ nhẹ một cái lên trán cô, “Nói thừa, bọn họ kí thỏa thuận này tại nhà luật sư của chị.”

Phốc! Nhan Giác trực tiếp phun ngụm nước vừa mới uống ra.

Trên gác có tiếng loảng xoảng, giống như có đồ nào đó bị đập, Nhan Giác ngẩng đầu nhìn, “Cậu hai lại ầm ĩ chuyện gì nữa rồi?”

“Trong thời gian ông cụ không có ở đây, cổ phiếu của công ty bị người khác âm thầm thu mua không ít, ông ngoại trở về mới phát hiện, bây giờ cổ phiếu trong tay đối phương so với Bộc gia cũng gần như tương đương, không gấp sao được.” Bộc Ngọc cầm ly trà lên uống, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như chuyện ấy không có quan hệ gì tới cô.

“Thu mua?Ai vậy?” Nhan Giác kinh ngạc.

“Em biết --- --- Lâm Uyên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.