Canh Mạnh Bà

Chương 1: Chương 1: Đôi lời - Tiết Tử




Lời nói đầu:

Truyện có tổng cộng 1037 chương, với 99 chén canh. Bởi vì số lượng “”quyển”” mà Wattpad cho phép chỉ có 200 quyển/truyện, mà bản thân ta không thích tách truyện ra làm nhiều truyện, cho nên, (nếu ta có đủ kiên nhẫn đào xong lấp) 1037 chương này sẽ nằm gọn trong vòng 200 quyển ở đây. Tức là, mỗi quyển phải đủ ít nhất 5 chương.

Mỗi chén canh có chén canh dài và chén canh ngắn. Ngắn thì tầm 9 10 chương, dài thì 20 mấy chương. Nếu ta có nhiều thời gian thì sẽ làm 1 quyển từ 6 đến 10 chương tùy hứng, còn nếu không có thì sẽ ráng rón rén up một lần 5 chương nhưng thời gian hơi lâu, mọi người thông cảm.

Thật ra sau 2 chén canh đầu thì ta lại bận khá nhiều vì học hành rồi làm việc, rất vui nếu có bạn nào có nhã hứng cùng làm để mọi người cùng được đọc nhanh hơn.

Đã lèm bèm xong, mời cả nhà đọc truyện ‿

Tiết tử

Nàng không biết chính mình đang ở nơi nào. Xung quanh một mảnh đen nhánh, an tĩnh đến nỗi tiếng hít thở của nàng cũng không hề nghe thấy.

Từ từ.

Nàng có hô hấp sao?

Nàng duỗi tay đi dò xét hơi thở chính mình. Lạnh băng, không hề động tĩnh. Đúng rồi, nàng nhớ rồi, nàng đã chết.

Nhưng mà..

Nàng là chết như thế nào?

Vì cái gì mà chết?

Nàng, nàng là ai?

Nàng tên gọi là gì?

Nghĩ không ra, tất cả đều nghĩ không ra.

Làm thế nào nàng tới được nơi quỷ quái này? Bốn phía cái gì cũng không thấy. Sương đen thật dày đặc, cho dù bản thân là quỷ hồn, nàng cũng cảm thấy đến rét lạnh thấu xương.

Bước chân không chịu khống chế mà đi phía trước, cũng không biết đi bao lâu, mới ẩn ẩn nghe được có tiếng nước sông chảy xiết. Nàng do dự một chút, lại bước đến phía trước vài bước, thì nhìn thấy có chút ánh sáng rọi tới. Ở trước mặt nàng, xuất hiện một dòng sông rộng lớn đến mức nhìn không thấy bờ bên kia.

Nước sông nhìn như bình tĩnh, lại vô thức làm cho người ta cảm thấy sóng gió mãnh liệt. Trên sông không xa có một cây cầu tinh xảo, đầu cầu trừ một cục đá lớn thì cũng không còn gì khác.

Trên tảng đá không hề có gì đặc biệt, nàng lại như bị ma chú định thân, đứng ở nơi đó. Một lúc sau, từ từ chậm rãi, trên tảng đá hiện ra cả đời cuộc đời nhân sinh của nàng.

Đường nữ Thanh Hoan, tên tự Đậu Khấu. Mười chín tuổi. Chết vào năm Đại Tụng Khai Nguyên thứ mười lăm. Sinh thời si tâm không thay đổi, nhưng gặp sai người, kết quả treo cổ tự sát.

Thanh Hoan run run môi, nàng che ngực, nơi đó trống rỗng, lại đau đớn không nguôi. Ký ức ngắn ngủi từng bị lãng quên nhanh chóng khắc họa trong đầu, nàng đã từng yêu một người nam nhân vô cùng sâu đậm, vì hắn, nàng thậm chí trả giá chính sinh mệnh của mình, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục tan nát cõi lòng mà tự sát.

Đau.

Đau muốn chết đi.

Quỷ hồn chẳng lẽ cũng sẽ cảm thấy đau ư?

Vào lúc nàng ngơ ngẩn rơi lệ, bên tay phải, sương đen chậm rãi tản ra. Thanh Hoan lúc này mới chú ý tới cục đá bên cạnh, có một nam nhân trầm mặc đang ngồi đó. Kiện quần áo của người này có lẽ khi xưa là long bào thêu tám trảo kim long, vô cùng tráng lệ huy hoàng, hiện giờ ở trước mặt nàng lại trở nên cổ xưa rách nát, tựa như chỉ cần thổi nhẹ một cái là sẽ hóa thành bụi đất.

Thanh Hoan sở dĩ không chú ý tới hắn, là bởi vì trước sau hắn đều không động đậy, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, ngay cả tóc mai đều như bị đông lại.

Thanh Hoan chầm chậm đi qua, hỏi nhỏ: “Vị này... Bệ hạ, xin hỏi, ngươi có biết đây là nơi nào không?”

Nam nhân không nói gì, giống như là không có nghe được Thanh Hoan đang hỏi, giống như cùng kia tảng đá hóa thành nhất thể, cục đá chính là hắn, hắn chính là cục đá. Hắn trước sau trầm mặc mà ngồi ở đó, đôi tay đặt ở trên đầu gối. Xung quanh hắn, thời gian cùng không gian, cùng với bụi đất cùng không khí, đều lù lù bất động.

Thanh Hoan không hề cưỡng cầu, nàng trở lại phía trước cây cầu, chân do dự bước đi. Không biết đi bao lâu, trong lòng là một mảnh mờ mịt.

Đi tới đi tới, nàng đột nhiên phát hiện, ở phía trước, tựa hồ có một gian cửa hàng nhỏ. Cửa hàng nhỏ này là nhà tranh thập phần đơn sơ, rộng lớn bày trên mặt cầu, kế bên là mấy bộ bàn gỗ, trên mỗi bàn có một chén canh nóng hôi hổi.

Nước canh thanh triệt thấy đáy, tựa như nước trong, lại phát ra một cỗ mùi hương mê người. Ở nơi đó có một tiểu nữ hài với hai bím tóc nhỏ có vẻ đang cố hết sức mà duỗi thẳng tay dùng cái muỗng khuấy nồi canh bằng sắt.

Thanh Hoan trong lòng không đành lòng, liền tiến lên đi, ôn nhu nói: “Để ta tới giúp ngươi.”

Tiểu nữ hài sửng sốt một chút, quay đầu lại, thấy người tới là nàng, trong nháy mắt lại tỏ vẻ tươi cười sung sướng. Thanh Hoan bị nụ cười tươi cảm nhiễm, lấy cái muỗng trong tay tiểu nữ hài, nhẹ nhàng khuấy.

Tiểu nữ hài ngồi ở băng ghế đá đá chân, tay chống cằm tò mò nhìn nàng, sau một lúc lâu, hỏi: “Tỷ tỷ, vì cảm ơn ngươi giúp ta, ta mời tỷ uống chén canh được không?”

“ Không được, ta không muốn uống.” Thanh Hoan miễn cưỡng cười, không muốn dọa đứa nhỏ đáng yêu trước mắt. Nàng là quỷ, quỷ làm sao có thể uống canh được chứ?

“Tỷ không uống nó, ngươi sẽ vĩnh viễn đều quên không được người kia.”

Nghe vậy, Thanh Hoan kinh hãi, nhìn về phía tiểu nữ hài, đáp lại nàng là đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh chớp chớp, bàn tay nhỏ vung lên: “Tỷ tỷ, ngươi xem ở đó có chữ gì.”

Thanh Hoan nhìn theo tay nàng, trên trụ cầu có khắc ba chữ rồng bay phượng múa: Cầu Nại Hà. Trụ cầu đen như mực, cầu đen như mực, chữ cũng đen như mực.

“Tỷ tỷ, ngươi có hai lựa chọn, một là uống xong chén canh này, từ nơi này của ta bắt đầu đi về phía trước, thẳng đến ngươi đi đến đầu cầu bên kia mới thôi. Hoặc là..”

Tiểu nữ hài thu hồi tươi cười. “Ngươi nhảy xuống đó.”

Tiếng nói vừa dứt, dưới dòng sông tức khắc vang lên tiếng quỷ khóc sói gào. Vô số quỷ hồn trên mặt sông chìm nổi, bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là vẫn luôn ở khóc kêu.

Tiếng khóc chói tai làm Thanh Hoan rùng mình. Nàng không tự chủ lui về phía sau một bước, tất cả quỷ hồn đều nhìn chằm chằm vào nàng, mặt của bọn họ, có lẽ nơi đó đã không thể xưng là mặt, trong mắt chỉ có điên cuồng cùng chấp niệm, mới làm Thanh Hoan nhận ra bọn họ đã từng là người.

“Ngươi đã đi qua quỷ môn quan, chỉ cần ngươi uống xong chén canh này, ngươi liền có thể chuyển thế đầu thai.” Tiểu nữ hài cười hì hì, nhảy trên ghế xuống, đi đến bên cạnh Thanh Hoan.

Nước sông vẩn đục nhìn không ra màu sắc, mà con sông này rộng lớn tới mức nhìn không tới bên kia sông. Quỷ hồn như cũ ở nơi đó thét chói tai khóc gào, bộ dáng không cam lòng, không chịu cứ như vậy rời đi, ầm ầm gào thét.

“Lúc trước bọn họ cũng là quỷ từ nơi này nhảy xuống, cho nên bọn họ không thể đầu thai, cũng không thể bảo trì thần trí, trừ phi ngườibọn họ yêu bước qua nơi này, nhận ra bọn họ —— nhưng tỷ xem, bọn họ lại không thể phát ra bất luận thanh âm rõ ràng nào, làm sao đây.”

Tiểu nữ hài thở dài. “Ta ở chỗ này đã không biết bao nhiêu năm, chưa bao giờ gặp quỷ hồn nào có thể rời đi nơi này. Ở trong sông đã lâu, về sau, rất nhiều quỷ hồn đã cũng không biết rằng mình đang đợi ai. Cho dù người bọn họ yêu có qua đây, bọn họ cũng không nhận biết.”

Tiểu nữ hài với dáng vẻ ông cụ non mà nói: “Này tình tình ái ái, phiền toái chết được. Tỷ tỷ, ngươi không bằng uống chén canh này, rồi đi về phía trước đi.”

Thanh Hoan trầm mặc nhìn quỷ hồn gào khóc trong sông.

Tiểu nữ hài thấy nàng không nói lời nào, liền chống cằm nhìn nàng, một lát sau, hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi nhận thức một người tên Hạ Liên Phòng sao?”

Nghe thấy cái tên này, Thanh Hoan đột nhiên xoay người nhìn về phía nàng: “Nàng là ân nhân của ta.”

“A.. Thật là phiền toái.” Tiểu nữ hài bĩu môi.

“Vốn dĩ nàng ấy hẳn là phải tới tiếp nhận vị trí của ta, nhưng ta ở chỗ này đợi nàng thật lâu cũng không thấy tới. Theo lý thuyết, nàng ấy hẳn phải đã sớm chết đi!”

Thanh Hoan vội nói: “Nàng sao lại chết? Vào lúc ta chết, nàng vẫn còn trẻ, lại mới vừa có thai!

Tiểu nữ hài nói: “Nàng hẳn phải là chết khi mười hai tuổi, bởi vì nàng ta phải tới thay thế vị trí của ta.”

“Không!” Thanh Hoan buột miệng thốt ra. “Nàng không có chết, nàng sẽ không chết đâu, không bằng.. Không bằng ngươi để cho ta tới thay ngươi đi, vừa lúc ta cũng không muốn đi đầu thai. Ta...”

Tiểu nữ hài nghe vậy, hì hì cười, nói: “Tỷ tỷ ngươi nguyện ý lưu lại sao? Khí tức của ngươi thật là sạch sẽ, hẳn là có thể lưu lại nơi này, nếu ngươi thay thế Hạ Liên Phòng, nàng sẽ có thể sống sót, lại còn có thể trở lại mười hai tuổi, một lần nữa sống một thêm lần!”

Thanh Hoan vội gật đầu không ngừng: “Ta nguyện ý.”

“Tốt quá, chúng ta quyết định vậy đi.” Tiểu nữ hài vừa lòng cười, bước tới dắt tay Thanh Hoan “Ngươi đi cùng ta.”

===

Đôi lời:

Con đường không lương rất buồn và nhàm chán, chỉ với một mục đích cùng các nàng đọc câu truyện này thật hay thật dễ hiểu. Hi vọng sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ, bình luận và bình chọn để tiếp thêm động lực cho ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.