Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 2: Chương 2: May mắn lớn




Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Lòng Cảnh Ngôn thít chặt:

- Chuyện gì xảy ra?

Cảnh Ngôn vội thúc giục nguyên khí muốn bảo vệ bản thân, tuy cảnh giới của hắn liên tục tụt xuống nhưng lúc này vẫn còn tu vi Võ Đạo tam trọng thiên, nguyên khí hơi có uy thế. Nhưng khi Cảnh Ngôn cố gắng muốn đưa nguyên khí ra ngoài người chợt phát ra ánh sáng vàng sữa nuốt luôn nguyên khí.

Phát hiện điều này làm Cảnh Ngôn hơi hoảng, con người sợ nhất thường là điều chưa biết.

Cảnh Ngôn không rõ ánh sáng vàng sữa bao bọc toàn thân mình là vật gì, tuy hơi kinh nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh, vì ánh sáng vàng sữa chưa làm gì tổn thương cơ thể hắn, trừ hấp thu nguyên khí mà hắn vận chuyển ra.

Bùm!

Đang lúc Cảnh Ngôn vắt óc suy nghĩ nên làm sao thì bỗng năng lượng đáng sợ đánh thẳng vào não hắn.

Chỉ khoảnh khắc bộ đồ của Cảnh Ngôn ướt nhẹp mồ hôi. Khi năng lượng đáng sợ tràn vào não Cảnh Ngôn làm hắn đau nhức nhói như sọ não bị xẻ đôi, cái đau đó đến từ sâu trong linh hồn, nhân loại bình thường không chịu nổi.

Cảnh Ngôn nghiến răng ken két, cắn môi rướm máu.

Nhưng cơn đau đến mau đi cũng nhanh, chưa đầy một giây đau đớn rút đi như thủy triều chẳng còn dấu vết.

Cảnh Ngôn nhìn quanh chăn phòng, Càn Khôn Giới tỏa vầng sáng vàng sữa cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Cảnh Ngôn hoang mang không chắc điều vừa thấy vừa cảm nhận là sự thật:

- Không lẽ ta sinh ra ảo giác?

Cảnh Ngôn nảy ra nghi ngờ nhưng sau đó bị thứ nằm trong đầu hắn xóa tan.

Cảnh Ngôn trợn to mắt nói:

- Đây là cái gì? Tại sao chui vào trong óc ta?

Trong đầu Cảnh Ngôn có vật lạ, hình như là ký ức, hắn chắc chắn mảng ký ức này không phải của hắn nhưng hình như nó đã hòa làm một với ký ức vốn có. Cảnh Ngôn đang muốn xem rõ ký ức hơn bỗng hoảng hốt, giống như sự việc xảy ra từ thật lâu trước kia, ký ức mơ hồ.

Tuy không thấy tỉ mỉ mảng ký ức này, khá mơ hồ, nhưng Cảnh Ngôn mò ra một chút:

- Thương Khung Đệ Nhất Thần Công?

Trong một phần ký ức Cảnh Ngôn nhìn thấy rõ vài chữ này.

Bỗng một thanh âm vang lên sau lưng Cảnh Ngôn:

- Đúng vậy tiểu tử, năng lực lĩnh ngộ của ngươi không tệ, với cảnh giới hiện tại mà có thể ngộ ra một phần là giỏi.

Người Cảnh Ngôn run lên, mặt trắng bệch. Vì hắn không thể ngờ ngay trong phòng của mình có một người khác, hắn thậm chí không biết người này vào phòng vào lúc nào.

Cảnh Ngôn có thể chắc chắn một việc là cửa phòng và cửa sổ luôn đóng kín. Nay hắn bị rớt cảnh giới rất nhiều, nhưng nếu có người muốn vào phòng hắn thì phải mở cửa phòng hoặc cửa sổ, khi cánh cửa bị mở ra chắc chắn hắn nhận biết ngay.

Vấn đề là người này đi vào bằng cách nào?

Vèo!

Cảnh Ngôn vụt xoay người, hít sâu cố gắng hết sức bình ổn nỗi lòng.

Cảnh Ngôn xoay người thấy một lão nhân tóc bạc cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm.

Cảnh Ngôn nhìn lão nhân tóc bạc, hỏi:

- Lão là ai?

Cảnh Ngôn không quen lão nhân này, trong trí nhớ của hắn hình như trong gia tộc cũng không có trưởng bối như vậy.

Cảnh Ngôn vừa hỏi vừa âm thầm điều tra thực lực của lão nhân tóc bạc, nhưng không được gì. Nghĩa là lão nhân tóc bạc hoặc là người thường hoặc cảnh giới đến trình độ rất cao làm Cảnh Ngôn không thể phát hiện ra.

Nên biết lúc trước Cảnh Ngôn từng bước vào cảnh giới Tiên Thiên, ngũ giác hơi bị mạnh, muốn đứng trước mặt mà khiến hắn không hề nhận ra thì tuyệt đối không phải võ giả bình thường làm được.

Lão nhân tóc bạc cười tủm tỉm nói:

- He he, đừng căng thẳng vậy tiểu tử, ta không có ác ý với ngươi. Ta tên Thiên Thủy, ngươi có thể gọi tên của ta hoặc tiền bối, lão nhân gia ta đây không quá chú trọng cách xưng hô. Còn về lai lịch của ta thì...

Thiên Thủy chỉ chiếc nhẫn trên ngón tay Cảnh Ngôn, vẻ mặt hớn hở từ tốn nói:

- Thật ra bây giờ ta chỉ còn lại một lũ hồn phách, hồn phách của ta luôn ở trong Càn Khôn Giới. Nói ra thì cũng nhờ tiểu tử nhà ngươi mở phong ấn Càn Khôn Giới, nếu không ta cũng chẳng biết còn mờ mịt tới khi nào. Ui chà, không khí bên ngoài tốt hơn, sau này lão nhân gia ta có thể thường ra ngoài hít thở rồi.

Cảnh Ngôn kinh ngạc hỏi:

- Ta mở ra phong ấn Càn Khôn Giới?

Nhớ lúc Cảnh Ngôn nhận Càn Khôn Giới từ tay gia gia Cảnh Thiên đã có cảm giác chiếc nhẫn không đơn giản, nhưng hắn không bao giờ ngờ sẽ là chiếc nhẫn bị phong ấn, nghe Thiên Thủy nói thì vì hắn mở phong ấn Càn Khôn Giới nên chiếc nhẫn mới tỏa vầng sáng vàng sữa.

Vậy tính ra...

Vật lạ trong óc hắn là Càn Khôn Giới đưa cho hắn.

Thiên Thủy nheo mắt nói:

- Đúng rồi, đúng là ngươi mở phong ấn của Càn Khôn Giới. Muốn mở phong ấn cần hấp thu một ít năng lượng, đoạn thời gian này ngươi liên tục rót nguyên khí vào Càn Khôn Giới cho đến hôm nay mới mở phong ấn ra.

Cảnh Ngôn vốn rất thông minh, liên tưởng ngay đến nguyên nhân mình bỗng nhiên bị rớt cảnh giới.

Cảnh Ngôn tức giận trừng Thiên Thủy:

- Cái gì!? Không lẽ ta liên tục rớt cảnh giới cũng bởi vì chiếc nhẫn này?

Nếu không phải chiếc nhẫn chết tiệt liên tục hấp thu nguyên khí thì sao hắn bị rớt cảnh giới, sao có thể bị Thần Phong học viện đuổi học? Hắn rơi vào cảnh khó khăn như hôm nay hóa ra đều tại chiếc nhẫn này.

Đầu óc Cảnh Ngôn xoay chuyển, hắn hiểu rõ tất cả sự việc. Hắn bị rớt cảnh giới là từ khi nhận chiếc Càn Khôn Giới từ tay gia gia Cảnh Thiên, nhưng vì Cảnh Ngôn chưa từng nghi ngờ một chiếc nhẫn có thể hấp thu nguyên khí của mình nên lúc trước không liên tưởng.

Thiên Thủy chớp mắt nghịch ngợm nói:

- He he, tiểu tử, ngươi siêu may mắn nhưng đây cũng là số phận. Người bình thường không thể mở ra phong ấn của Càn Khôn Giới, phải hội đủ điều kiện cực kỳ phức tạp. Tạm không nói chuyện này, ngươi chỉ cần biết ngươi may mắn lớn

Cảnh Ngôn nín thở, trợn trắng mắt:

- May mắn lớn? Bây giờ ta chỉ còn tu vi Võ Đạo tam trọng thiên mà lão bảo là ta may mắn lớn!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.