Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1504: Chương 1504: Đế cấp cường giả đầu tiên của ác ma điện(1)




Vừa cảm nhận được khí tức trên thân thể của sinh vật to lớn trước mắt thì Vô Địch liền cười nói:

“ Ta bảo rồi mà, Tinh Đế Cảnh tứ trọng có sai đâu, mắt nhìn người của ta so với Lão Hắc thì tốt hơn nhiều lắm.”

Nhếch môi lên cười tà mị, Xuân Đức gật đầu cười nói:

“ Công nhận, Lão Hắc chỉ ăn hại là giỏi, sống từng ấy tuổi cũng bằng thừa.”

Lão Hắc nghe Xuân Đức cùng Vô Địch mỉa mai bản thân thì chẳng thèm quan tâm, hắn cười “Khà khà” vài tiếng cho qua chuyện.

…..

Tiểu Hắc sau khi vài tháng ở bên trong “Không gian gia tốc” cuối cùng cũng đi ra, lúc này đây hắn đã không còn là con Tiểu Long nữa rồi mà đã là một con Hắc Ma Long trưởng thành.

Sau khi ra ngoài gầm lên mấy tiếng, thân thể của Tiểu Hắc nhanh chóng thu nhỏ lại biến thành một tên thanh niên mặc hắc y tuấn dật bất phàm.

Sau khi biến về hình người thì Tiểu Hắc lập tức đi tới trước mặt ba người Xuân Đức, Vô Địch, Lão Hắc mà quỳ xuống.

“ Tiểu Hắc không cô phụ kỳ vọng của chủ nhân cùng hai vị đại nhân, ta đã khôi phục trở lại Tinh Đế Cảnh tứ trọng, từ nay có thể đi theo trợ giúp chủ nhân, mà không phải là một gánh nặng nữa.”

Xuân Đức nhìn Tiểu Hắc cười nói:

“ Tiểu Hắc ngươi đã trở thành một thành viên trong gia đình thì sau này cũng nên thay đổi một chút xưng hô, với khi gặp ba người chúng ta cũng không cần quỳ lạy như vậy hơi khom người cúi đầu là được rồi.”

Hắc Ma Long nghe vậy thì cúi đầu thật sâu cảm ơn:

“ Cảm ơn chủ nhân.”

Nhẹ gật đầu, Xuân Đức cười tà nói:

“ Đứng lên đi.”

Tiếp đó Xuân Đức lại nhìn qua hai tên đồng bạn của mình nói:

“ Giờ đi gặp hai nữ nhân kia lấy thứ chúng ta muốn, khi khác nói chuyện tiếp.”

Lão Hắc cùng Vô Địch cười nói:

“ Ừm, đi đi thôi, rãnh rỗi chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

Cười cười, Xuân Đức nhìn qua Tiểu Hắc nói:

“ Đi thôi Tiểu Hắc.”

“Vâng.Chủ nhân.”--- Hắc Ma Long ứng lời một tiếng sau đó liền đi theo Xuân Đức, đi ra bên ngoài.

…..

Nhưng mà Xuân Đức vừa đi ra bên ngoài thì lại gặp người quen.

Hắn còn chưa lên tiếng thì một âm thanh vừa mang keo cừu hận lại kèm theo ngạc nhiên vang lên:

“ Lại là ngươi.”

Xuân Đức nhìn về phía thanh âm vừa vang lên, trong lúc nhất thời sắc mặt không khỏi quái dị, hắn nhếch môi cười lạnh nói:

“ Lần này lại tìm thêm một người đến trợ giúp ngươi sao, rất thú vị, lần này sẽ không phải chưa đánh liền chạy chứ?”

Con Băng Chúc Long hừ lạnh nói:

“ Lần đó chẳng qua là ta thương thế chưa lành mà thôi, bằng không ngươi nghĩ bản thân có thể sống tới ngày hôm nay. Hôm nay thương thế ta đã lành, cũng là ngày ấn định cái chết của ngươi.”

Hắc Ma Long cười lạnh lẽo, ánh mắt sát khí dày đặc bắn ra:

“ Mấy con tiểu trùng mà thôi, lại còn tưởng bản thân thật sự là đại nhân vật gì đó sao. Chủ nhân, để cho Tiểu Hắc đi lên giết sạch đám này đi.”

Xuân Đức nhìn qua Tiểu Hắc hỏi:

“ Ngươi được không vậy, mấy con tiểu trùng này nhìn vậy mà rất khó chơi đấy.”

Tiểu Hắc chém đinh chặt sắt nói:

“ Chủ nhân an tâm.”

Xuân Đức nghe thế thì cũng không cưỡng cầu mà lùi về phía sau, có điều hắn lùi về phía sau cũng không phải là đứng một bên quan chiến mà là chờ đợi thời cơ cho đối phương nhất kích trí mệnh.

Mấy con Băng Chúc Long nhìn thấy Tiểu Hắc ngông cuồng như vậy, một mình lại muốn chiến ba người bọn hắn thì sắc mặt phát lạnh.

Con Băng Chúc Long bị Xuân Đức đánh tí chết lần trước lúc này quát lạnh nói:

“ Ngao huynh, Hống huynh cùng ta tiến lên giết chết thứ không biết sống chết này, sau khi giết chết tên này lại giết tiểu súc sinh kia.”

Kẻ được gọi là Hống lúc này cười nói:

“ Tần huynh an tâm, có ta ở đây hai tên này có chạy lên trời cũng không thoát.”

“Sưu sưu sưu”

Đám Băng Chúc Long Tần, Hống, Ngao cùng bay lên không trung, đem Tiểu Hắc vây vào giữa. Tiếp đó cả ba người đồng thời hướng phía Tiểu Hắc mà công kích.

Hơn mười đạo chưởng lực khủng khiếp đồng thời hướng phía Tiểu Hắc đánh tới

“Rầm rầm rầm..”

Thanh âm bạo liệt không ngừng vang lên không trung, nơi chưởng lực đi qua đều khiến cho mảnh không gian đó vặn vẹo bất định.

Tiểu Hắc thấy vậy thì cũng không dám ngạnh kháng, dù sao nó cũng chỉ vừa mới quay về Tinh Đế Cảnh mà thôi, chưa đủ mạnh đến mức có thể ngạnh kháng được một đòn toàn lực của ba tên cường giả của đẳng cấp sàn sàn nhau.

Nhưng ngay vào lúc này, ở phía sau Tần, không gian một hồi vặn vẹo sau đó một ma trảo đen ngòm xuất hiện đánh về phía lồng ngực của hắn.

Tần biến sắc, hắn lúc này cả kinh, hắn không hiểu làm sao đối phương lại có thể lẻn đến bên cạnh hắn gần như vậy. Có điều hắn cũng là dạng thân kinh bách chiến, hắn kinh nhưng không loạn.

Ngay lúc trảo kia đánh tới thân thể của Tần quỷ dị vặn vẹo, ở trong sát na tránh đi được nơi chí mạng.

“ Xoạt…”

Một tảng thịt lớn ở bên ngực phải Tần bị ma trảo cào xuống, không những thịt mà còn có mấy cái xương.

Đau đớn kinh khủng khiến cho Tần không khỏi gào lên.

“ A a a a… Đáng chết súc sinh ngươi lại dám đánh lén ta.”

Tiểu Hắc nhìn thấy Tần trong lúc nhất thời bị thương lại còn không phòng bị thì lúc này cũng bất chấp hai người khác đánh tới, tay hắn hóa ra long trảo,bên trên long trảo bốc lên ngùn ngụt hắc diễm, tiếp đó hắn hung hăng hướng phía đầu của Tần chộp tới. Nếu Tần mà bị một kích này đánh trúng thì không chết cũng thương nặng.

Hống cùng Ngao thấy vậy thì đồng thời gầm lên:

“ Muốn chết.”

Hai người vừa gầm lên thì lực lượng bên trong hai chưởng đang đánh tới Tiểu Hắc lại nâng cao mấy phần.

Tiểu Hắc cảm nhận được lực lượng kia thì sắc mặt khẽ biến, có điều hắn vẫn không có ngừng tay, hắn vẫn tiếp tục hướng phía Tần giết qua.

Nhưng ngay vào thời khắc quan trọng thế này, trên người của Tần cùng Tiểu Hắc đồng thời xuất hiện một tầng phòng ngự.

Trên người Tần xuất hiện ba tấm vảy lớn hình thành một cái tiểu trận bao hắn vào bên trong, về phần trên thân thể Tiểu Hắc thì hiện lên một tầng huyết thủy.

“ Ầm ầm ầm ầm…”

“ Ầm ầm ầm ầm…”

“ Ầm ầm ầm ầm…”

Tiểu Hắc một trảo hung hăng đánh lên trên tấm vẫy kia nhưng mà tấm vảy kia vậy mà không một chút hư hao ngược lại còn phản chấn lại lực lượng khiến cho Tiểu Hắc cảm thấy cánh tay đau đớn không thôi.

Cũng vào lúc Tiểu Hắc đánh lên trên tấm vảy thì hai người Hống cùng Ngao cũng đồng thời đánh lên huyết thủy bên ngoài Tiểu Hắc phát ra thanh âm “ ùng ùng”, cũng đồng dạng với Tiểu Hắc hai người kia sau khi đánh lên huyết thủy thì đều bị phản chấn văng ngược về phía sau.

Bắt chuẩn thời cơ, Xuân Đức lúc này ra tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.