Cẩm Y Xuân Thu

Chương 4: Chương 4: Tốt xấu lẫn lộn




Người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời có trời, đối với những lời này Dương Ninh rất tán đồng.

Tuy rằng hắn ân oán rõ ràng, lại không phải một người gây chuyện thị phi. Trước đây còn tưởng rằng đám người Hầu Tử thực sự bị mình đánh một trận phục tùng, hiện giờ xem ra, mấy tên kia có dụng tâm kín đáo.

Dương Ninh cảm thấy có đôi khi vẫn không nên cảm thấy quá tự mãn.

- Ngươi tĩnh dưỡng vài ngày, ta đã nói chuyện với họ, không để họ nói cho người khác biết ngươi đã chuyển biến tốt đẹp.

Lão Thụ Bì vẻ mặt âu sầu thiện cảm.

Dương Ninh ngạc nhiên hỏi:

- Làm như vậy làm gì?

- Vì sao?

Lão Thụ Bì cười khổ nói:

- Nếu như Phương lão đại biết ngươi chuyển biến tốt đẹp, còn có thể để ngươi thanh nhàn sao?

- Phương lão đại?

Dương Ninh cảm thấy dường như trước đây cũng nghe bọn họ nói tới cái tên này, hắn nhanh chóng nhớ lại:

- Dường như trước kia nói, là Phương lão đại thu ta vào Cái Bang?

Lão Thụ Bì gật đầu nói:

- Phương lão đại là lão đại của mấy trăm đệ tử Cái Bang thành Hội Trạch, lúc trước thấy ngươi tay chân lưu loát, cho nên mới thu ngươi vào Cái Bang.

- Thế nào, nếu hắn biết rằng ta chuyển biến tốt đẹp, sẽ tìm ta phiền toái sao?

Dương Ninh hiếu kỳ lão đại Cái Bang trong thành có ân oán gì với mình:

- Vì sao không thể để hắn biết ta đã khỏe rồi?

Lão Thụ Bì xác định sau khi bệnh nặng, đầu óc Dương Ninh quả thực hồ đồ rồi, lão chỉ có thể giải thích:

- Không phải tìm ngươi phiền toái, mà là muốn ngươi tiếp tục làm việc. Ngươi nói vì sao chúng ta có thể ở trong miếu thổ địa này tránh gió che mưa? Không phải đều vì người sao.

Dương Ninh càng hiếu kỳ, nghĩ thầm ở lại miếu thổ địa còn có công lao của mình?

- Phương lão đại biết rõ ngươi tay chân lưu loát, thu ngươi vào Cái Bang, là để ngươi đi làm những chuyện kia, nửa năm qua, ngươi chưa một lần thất thủ, lập không ít công cho Phương lão đại.

Lão Thụ Bì ngồi ở ngưỡng cửa:

- Mấy trăm đệ tử Cái Bang trong thành, không phải tất cả mọi người có thể tìm được chỗ che mưa che gió, là ngươi lập nhiều công lao như vậy, chúng ta mới có thể cư trú ở nơi này.

Trên mặt gã lộ vẻ tức giận:

- Thế nhưng Phương lão đại cũng không phải nhân vật gì, trở mặt vô tình, nhìn thấy ngươi ngã bệnh, không nỡ móc bạc cho ngươi, chẳng quan tâm, chỉ sợ gã còn nghĩ rằng ngươi đã chết.

Tuy rằng Dương Ninh cũng thầm mắng Phương lão đại không phải thứ gì tốt, nhưng nghe ý của Lão Thụ Bì, Tiểu Điêu Nhi chủ nhân của cỗ thân thể này dường như là nhân vật không đơn giản gì, lập được không ít công lao cho Phương lão đại, hắn liền ngồi xuống cánh cửa, hỏi:

- Đúng rồi, Phương lão đại để ta làm chuyện gì? Ta lập được công lao gì lớn?

Thấy Lão Thụ Bị nhìn mình, Dương Ninh lập tức giơ ngón tay chỉ vào đầu mình, ý nói mình quên rất nhiều chuyện.

Lão Thụ Bì cười khổ nói:

- Đám ăn mày chúng ta, còn có thể làm chuyện gì lớn chứ?

Lão duỗi một cánh tay khô quắt, duỗi ngón giữa và ngón trỏ ra, thu lại ba ngón khác, hai ngón tay đưa đưa về phía trước, sau đó nhìn Dương Ninh, không hề nói gì, nhưng ý tứ trong mắt rõ ràng cho thấy đang nói, như vậy chắc ngươi đã hiểu chứ.

Dương Ninh khẽ giật mình, lập tức học bộ dạng của Lão Thụ Bì, cũng đưa đưa hai ngón tay về phía trước, cảm giác động tác này vô sỉ, lập tức rút tay về, cau mày nói:

- Sao động tác này giống như trộm túi vậy?

Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lão Thụ Bì, nói:

- Lão Thụ Bị, không phải là ngươi nói,lúc trước ta trộm đồ giúp Phương lão đại chứ?

Lão Thụ Bì trịnh trọng gật đầu:

- Ngươi là thủ hạ ra tay nhanh nhất của Phương lão đại.

Dương Ninh buồn nôn một hồi, cũng không biết lời này của Lão Thụ Bì là tán dương hay là châm chọc, hắn cười khổ, không tưởng tượng được Tiểu Điêu Nhi dĩ nhiên dựa vào điều này lập công.

- Đệ tử Cái Bang sống dựa vào điều này sao?

Ấn tượng tốt đẹp về Cái Bang của Dương Ninh nhất thời sụp đổ.

Lão Thụ Bì bộ dạng thổn thức, cảm khái nói:

- Nếu Lỗ lão đại còn sống, chỉ sợ sẽ không thế này.

- Lỗ lão đại là thần tiên nào?

- Lỗ lão đại vốn là người đứng đầu Cái Bang thành Hội Trạch, lúc hắn còn ở đây, bang quy sâm nghiêm, không người nào dám làm những chuyện trộm cắp lừa đảo hãm hại kia.

Trong mắt Lão Thụ Bì xuất hiện ánh sáng:

- Khi đó lớn bé có thứ tự, ta gia nhập Cái Bang đã hơn hai mươi năm, coi như có tư lịch, lúc Lỗ lão đại còn ở đây, vô cùng chiếu cố những tên ăn mày già chúng ta, có chuyện lớn đều triệu tập đám người già chúng ta cùng nhau thương nghị.

Trên mặt lão xuất hiện vẻ đắc ý hiếm thấy.

Dương Ninh nhịn không được suy nghĩ lão đã gia nhập Cái Bang hơn hai mươi năm, vẫn chỉ lăn lộn được đến thế này, vậy cũng thực quá uất ức, khó trách mấy tên kia nghe theo lão.

Chẳng qua hắn thực sự rõ ràng, Lão Thụ Bì làm người trung hậu thiện lương, không thích tranh đấu với người khác, ở đâu có người ở đó có giang hồ, nơi có giang hồ sẽ có tranh đấu, Cái Bang là giang hồ lớn nhất, đương nhiên trong bang tranh đấu không ít, với tính tình của Lão Thụ Bì, quả thực không thích hợp tranh chấp với người khác.

- Lão nói là Lỗ lão đại đã chết sao?

Dương Ninh cau mày nói:

- Hắn chết thế nào?

- Lúc Lỗ lão đại còn sống, nha sai căn bản không dám đụng tới đệ tử Cái Bang chúng ta.

Trên mặt Lão Thụ Bì lộ vẻ ngạo nghễ:

- Hiện giờ Cái Bang có mấy trăm đệ tử, đều là vì duyên cớ Lỗ lão đại. Khi hắn còn sống, Tiêu Dịch Thủy cũng phải nể mặt hắn.

Lão lập tức thở dài, nói:

- Đáng tiếc ba năm trước đây mắc bệnh cấp tính mà chết.

- Tiêu Dịch Thủy? Bệnh cấp tính?

Lão Thụ Bì giải thích:

- Tiêu Dịch Thủy là Bộ đầu thành Hội Trạch, người này... !

Lão lắc đầu, cũng không nói nhiều:

- Lỗ lão đại thân thể vốn cường tráng, bỗng nhiên có một ngày mắc bệnh, Phương lão đại tự mình chăm sóc, chưa được mấy ngày liền mất, Phương lão đại thuận lý thành chương thay thế vị trí Lỗ lão đại.

Dương Ninh thấy Lão Thụ Bì nói chuyện hơi tránh né, tóm lại có kỳ quặc, cũng không hỏi nhiều.

Lão Thụ Bì tiếp tục nói:

- Sau khi Phương lão đại lên vị, nhanh chóng đi lại với Tiêu Dịch Thủy. Trước kia đệ tử Cái Bang ngoại trừ xin ăn, làm chút việc tốn sức trong thành, dù sao chuyện gì cũng làm, chỉ không làm việc trái với lương tâm là được. Sau khi Phương lão đại lên vị, các huynh đệ Cái Bang bắt đầu...

Lão thở dài không nói tiếp.

Lúc này Dương Ninh cũng rõ ràng, Cái Bang thay đổi, bắt đầu từ khi vị Phương lão đại kia lên vị.

Lỗ lão đại vừa chết đi, Phương lão đại liền lên vị, hơn nữa nhanh chóng đi lại với Bộ đầu thành Hội Trạch Tiêu Dịch Thủy, những tin tức này kết hợp với nhau, không khỏi khiến người ta suy nghĩ.

Chẳng qua Dương Ninh cũng không quá hứng thú đối với chuyện cũ của Cái Bang, hắn chỉ chú ý tới tình hình Cái Bang hiện giờ, hắn hỏi:

- Đệ tử Cái Bang thành Hội Trạch tốt xấu đan xen, Đà chủ phân đà Dực Hỏa Xà cũng mặc kệ sao? Phương lão đại làm hỏng danh dự Cái Bang, vị Hướng Bang chủ Cái Bang không hỏi không tháy sao?

Lão Thụ Bì cười nói:

- Hai mươi tám phân đà Cái Bang, trải rộng thiện hạ, chỉ một phân đà Dực Hỏa Xà chúng ta, nghe nói đã có một hai vạn người, một huyện thành nho nhỏ, mấy trăm đệ tử, Đà chủ sao có thể quản lý tới được? Hơn nữa ai lại dám lan truyền hành vi của Phương lão đại lên trên? Còn Hướng Bang chủ, chúng ta chỉ nghe nói có người này, còn chưa từng thấy, cả đời chúng ta cũng không thể thấy được.

Dương Ninh khẽ vuốt cằm, bang hội vài chục vạn bang chúng, đương nhiên là một thế lực vô cùng khổng lồ, nhưng chính vì khổng lồ, tốt xấu lẫn lộn, dù cho vị Hướng Bang chủ kia ba đầu sáu tay cũng không thể quản lý hết được.

Lúc Hầu Tử trở lại miếu thổ địa, Dương Ninh đã thoải mái tắm rửa một hồi trong hồ nước trước miếu, vết bẩn trên người tích lũy quá lâu, không cách nào rửa sạch toàn bộ, nhưng tắm rửa một lần trong nước hồ trong vắt như vậy, toàn thân cũng sảng khoái tinh thần, thể lực và tinh lực cũng không phục không ít.

Thời gian nửa ngày Hầu Tử cũng lấy được mấy miếng bánh nếp.

Dương Ninh đói bụng, nhai bánh nếp, cảm thấy khô khan khó nuốt, không hề giòn chút nào, thầm nghĩ xem ra thời đại này sử dụng bột mạch vẫn chưa đến nơi, hiển nhiên cái bánh nếp còn chưa lên men, cho nên hương vị mới có thể khó nuốt như vậy.

Đến đâu hay đến đó, đạo lý này Dương Ninh đương nhiên hiểu được.

Hít thở không khí sau cơn mưa khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng, trong lòng Dương Ninh thực sự nhớ tới Tiểu Điệp.

Dương Ninh ân oán rõ ràng, Tiểu Điệp có ân cứu mạng với hắn, hắn đương nhiên cảm kích trong lòng. Nghe Lão Thụ Bị nói, biết rõ vị trí hoàn cảnh của Tiểu Điệp hiện giờ cực kỳ ác liệt, càng khiến hắn hi vọng sớm thấy Tiểu Điệp, tìm hiểu phải chăng Tiểu Điệp bình yên vô sự.

Dương Ninh vốn định sớm khởi hành tới chỗ ở của của Hoa mụ mụ tại hẻm Tử Nhân, chỉ là Hầu Tử mang lòng sợ hãi đối với hẻm Tử Nhân, khuyên bảo Dương Ninh tới muộn một chút. Dương Ninh cực kỳ lạ lẫm đối với thành Hội Trạch, cũng không kiên trì, chờ lúc hoàng hôn, mới để Hầu Tử dẫn đường tới hẻm Tử Nhân.

Đúng lúc hoàng hôn, mặt trời sắp xuống núi, cả tòa thành hội Trạch bao phủ dưới ánh chiều tà cuối cùng của mặt trời lặn.

Mặc dù thành Hội Trạch là một thành nhỏ, nhưng người cũng chia ba bảy, phần lớn cửa hàng nhỏ phân phố trước thành, còn quán rượu và một vài thanh lâu ca phường thì phân bố trên một đường phố dài phía sau nội thành.

Trên đường phố người đến người đi, cũng hết sức náo nhiệt.

Dương Ninh nhìn phong cảnh nhân tình thời đại này ven đường, mới phát hiện cảnh vật mình thấy cũng không cổ kính như trong tưởng tượng. Trên thực tế phần lớn kiến trúc trong thành đều xốc xếch, không kết cấu, hiển nhiên chưa trải qua quy hoạch, cũng bởi vì như vậy, phố lớn ngõ nhỏ giống như mê cung, nếu không phải người quen đường, không cẩn thận sẽ rất dễ dàng đi vào ngõ cụt.

Lúc trước hắn nghe nói trong thành rất nhiều dân chạy nạn, kín người hết chỗ, nhưng tới một con phố sau thành, tuy rằng đường phố hơi náo nhiệt, nhưng cũng không chen chúc giống như mình suy nghĩ, từ miệng Hầu Tử mới biết được, dân chạy nạn đều được sắp xếp tại một góc huyện thành, tình trạng bên kia so với nội thành giống như hai thế giới.

- Điêu lão đại, nhìn thấy giao lộ phía trước kia không, rẽ vào trong, xuyên qua một lối đi thẳng đằng sau tiến vào một ngõ nhỏ khác, ngõ nhỏ kia đúng là ngõ Tử Nhân.

Dưới một chân tường, Hầu Tử đưa tay chỉ đường cho Dương Ninh.

Dương Ninh nhìn thấy bên kia đường có một ngõ hẻm, nhẹ giọng hỏi:

- Có phải đằng sau con phố kia cũng náo nhiệt như vậy?

- Vậy thì không phải.

Hầu Tử lắc đầu nói:

- Con phố kia quạnh quẽ hơn rất nhiều, đều là nơi không ở được, Điêu lão đại, nhanh cúi đầu!

Gã nói chưa dứt lời, bỗng nhiên sắc mặt bối rối, xoay người sang chỗ khác, thậm chí còn cúi đầu, dường như sợ bị người khác thấy.

Dương Ninh thấy Hầu Tử như thế, không khỏi nhìn xung quanh, cũng không thấy có gì không đúng, thấp giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

- Ngươi xem Thập Lý Hương đối diện kia!

Hầu Tử cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói:

- Nhìn thấy hai người đi ra chưa?

Dương Ninh nhìn lướt qua, quả nhiên thấy đối diện có quán rượu hai tầng, trên đường phố náo nhiệt này cũng khiến người khác chú ý.

Kết cấu bằng gỗ, mái hiên trước lầu nghiêng nghiêng, có chút khí thế, trên đầu cửa trước treo một tấm biển gỗ đen, phía trên là ba chữ to dát vàng ‘Thập Lý Hương’ như rồng như phượng, thấy rất rõ ràng.

Dương Ninh nhìn kỹ, phát hiện hai người đang đứng trước cửa chính Thập Lý Hương, một người trong đó mặc kính trang màu xám bạc, dáng người cao cao, một tay chắp sau lưng, tay kia nâng cằm, trông cử chỉ hơi ưu nhã, người còn lại hơi cúi thấp đầu, nhưng nhìn dáng người hơi chắc nịch, đang ghé bên tai người kia, một tay che miệng nhỏ giọng thì thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.