Cẩm Y Vệ

Chương 396: Chương 396: Âm nhạc hội




Giữa đại môn bày xe kéo tay Hoàng đế sử dụng, một đội Đại Hán tướng quân đang đứng canh ở đó. Bất kể là đại quan nhất phẩm đương triều đi tới, mắt bọn họ cũng nhìn thẳng, duy chỉ có các vị đường thượng quan Cẩm Y Vệ đi qua, các Đại Hán tướng quân khẽ gật đầu chào hỏi.

Hồng Dương Thiện nói cho Tần Lâm biết:

- Trưởng quan, đây là cấp trên bản nha đến bọn họ mới có cử động như thế. Các huynh đệ Đại Hán tướng quân, Tuần Tượng Thủ Cẩm Y Vệ ta, còn có quân sĩ Kim Ngô vệ, Kỳ Thủ vệ, phàm lúc trực nhật thay Hoàng gia trong cung, không cần biết ngươi làm quan lớn tới mức nào, bọn họ cũng không cần hành lễ.

Tần Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Không ngờ rằng Hồng Dương Thiện vừa dứt lời, bọn Đại Hán tướng quân chợt đứng thẳng lưng ưỡn ngực, đứng nghiêm hơn cả lúc bình thường, tiếng giáp sắt ma sát kêu lên loảng xoảng.

Công Hầu Bá Phò mã, quan võ nhất nhị phẩm đi đầu đội ngũ đã đi xa, mà đội ngũ quan võ tam tứ phẩm vừa đúng đi tới chỗ này, không đề phòng bị dọa sợ hết hồn, không biết vì sao đám Đại Hán tướng quân này lại có cử động như vậy.

Trần Minh Hào đang đứng trong đội ngũ Đại Hán tướng quân, cảm kích rơi nước mắt nhìn chăm chú vào Tần Lâm, cắn chặt hàm răng mới giữ không cho nước mắt chảy xuống. Hôm trước tìm được đường sống từ trong chỗ chết, trong nhà y đã lập bài vị thờ sống ân công, một nhà ba miệng sớm tối cúng bái, cầu chúc ân công cao quan hiển tước, nhiều phúc nhiều thọ.

Làm một tên binh tốt nho nhỏ, y tự biết đời này có thể mình sẽ vĩnh viễn không có cơ hội báo đáp Tần trưởng quan, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất cảm tạ.

Ánh mắt của các Đại Hán tướng quân nhìn về phía Tần Lâm hàm chứa vẻ nóng bỏng và kính nể. Đường thượng quan chấp chưởng Nam Nha chịu vì một tên lính quèn tầng dưới chót nhất, vào Hai Mươi Chín tháng Chạp chịu đựng gió Bắc rét lạnh thấu xương ra khỏi thành phá án, trưởng quan như vậy tuyệt đối đáng để tôn kính.

Lưng thẳng hơn trước, ngực ưỡn cao hơn trước, bọn họ lấy phương thức của mình biểu đạt kính ý.

Tần Lâm gật đầu đáp lễ bọn họ, cũng không cần nói cái gì khác, lúc này vô thanh thắng hữu thanh.

Trong mắt người bên cạnh, Tần Lâm giống như một vị tướng quân kiểm duyệt binh lính, Hồng Dương Thiện theo sát phía sau cũng cảm thấy đắc ý, được hưởng lây vinh dự này.

Mấy tên Cẩm Y Vệ đường thượng quan thấy vậy âm thầm gật đầu: Tần trưởng quan kết giao đám người Trương Tướng gia, Vũ Thanh Bá, là kết giao lên trên. Rửa sạch oan khuất thay thân binh bản nha, là thi ân với dưới, cả hai đều làm rất tốt. Cho dù là Lưu Thủ Hữu mưu kế thâm trầm, e rằng cũng không bì kịp hắn.

Tử Cấm thành cửa ải trùng trùng, vào Hoàng Cực môn lại là một quảng trường lớn, bên dưới văn lâu phía Đông, võ lâu phía Tây được Ngự Mã Giám bày trí nghi thức. Bất quá càng ly kỳ hơn là có hai mươi bốn con voi rất lớn, được trang trí vô cùng xa hoa, lưng chở bình quý, không cần người dẫn, không hề loạn động, ngoan ngoãn đứng yên nơi đó, khiến cho người ta trông thấy vô cùng thích thú.

Hồng Dương Thiện thấy Tần Lâm cảm thấy hứng thú, liền cười nói:

- Trưởng quan thích loại voi chở bình quý này sa? Cũng là Tuần Tượng sở thuộc Cẩm Y Vệ chúng ta cai quản huấn luyện, biết quỳ xuống, quơ vòi, phun nước… rất hay.

Lần này coi như Tần Lâm mở rộng tầm mắt, vốn hắn có hứng thú rất lớn với pháp y, sở dĩ hắn đối nhân xử thế lão luyện chủ yếu là dựa vào ánh mắt bén nhạy cộng thêm am hiểu phân tích tâm lý. Thế nhưng chuyện làm quan xử lý công văn sự vụ, Tần trưởng quan của chúng ta cũng hết sức tầm thường.

Hắn tới nha môn Cẩm Y Vệ lâu như vậy, bây giờ mới hiểu được thì ra trừ Nam Bắc Trấn Phủ Ty gián điệp cùng phản gián điệp, Đại Hán tướng quân sung làm diễn viên quần chúng trong cung, ngoài ra còn có chức trách làm ‘xiếc thú’.

Vẫn còn ở trên quảng trường, từ rất xa đã nhìn thấy Hoàng Cực điện kim bích huy hoàng (Kim Điện Thái Hòa, kiến trúc trọng yếu nhất Cố Cung), văn võ bá quan đều dựa theo thứ tự lớn nhỏ đứng ngay ngắn chỉnh tề. Tần Lâm không cần nói, dĩ nhiên Chỉ Huy Thiêm Sự tứ phẩm nho nhỏ ở gần cuối.

Lúc này một tên thái giám cầm tịnh tiên (roi nghi thức) đi ra, đánh lốp bốp ba cái, rèm Hoàng Cực điện cuốn lại.

Tiếng trống vang lên lần thứ ba, Đạo Giá quan đi trước, Thượng Bảo ty bưng ngọc tỷ đi sau tiến về phía trước, ban nhạc ở hai mặt Đông Tây Hoàng Cực môn, ban nhạc Trung Hòa Thiều nhạc bên trong Hoàng Cực điện cùng nhau tấu lên khúc Phi Long Dẫn, Vạn Lịch đế Chu Dực Quân khoác long bào đội vương miện thăng tọa.

Vạn Lịch đế long trọng đăng tràng, vốn là Tần Lâm còn có mấy phần cảm giác thần bí, đợi đến khi thấy rõ hình dáng Hoàng đế, chợt cảm thấy hết sức thất vọng: cục diện hoành tráng như vậy, điện đường trang nghiêm như vậy, vị Hoàng đế ngồi trên ghế kia bất quá chỉ là một tên mập lùn tướng mạo không có gì nổi bật. Có lẽ vào thời này ai ai cũng coi trọng Thiên Đạo thiên mệnh, ngũ đức tuần hoàn gì đó, cho nên vẫn còn kính sợ thiên tử, trong lòng Tần Lâm lại cảm thấy cũng chỉ bình thường.

Ban nhạc khom người cúi chào, tấu khúc Phong Vân Hội, kế đó là Khánh Hoàng Đô, khúc thứ ba là Hỉ Thái Bình.

Tần Lâm nhìn quanh quất hai bên trái phải, thật ra thì vẻ mặt những quan viên này cũng không tỏ ra kích động quá mức, xem ra bọn họ đã sớm coi đại triều hội như công sự thường lệ. Thậm chí bởi vì có người rời giường quá sớm, tới đây lại ngủ gà ngủ gật, mới đặt ra chức quan Củ Nghi Ngự Sử để đánh thức, nhắc nhở các quan viên không nên châu đầu ghé tai nói chuyện, không nên ngủ gà ngủ gật.

Nếu so ra, kẻ nghiêm túc nhất chính là Tần Lâm, hắn lắc đầu rung đùi chìm đắm trong tiếng nhạc, trong lúc nhất thời quên cả xung quanh.

- Tần trưởng quan, Tần trưởng quan…

Hồng Dương Thiện không biết Tần Lâm đang làm gì, chỉ sợ vào lúc này hắn gây ra chuyện gì đó bêu xấu, luôn miệng nhắc nhở.

Kết quả lắng nghe cẩn thận, Tần Lâm đang nghêu ngao khúc nhạc hòa điệu.

Phi Long Dẫn, Phong Vân Hội, những danh khúc cổ điển khoáng thế này, đời sau có còn bảo tồn được nguyên vẹn như hiện tại hay không?

Tần Lâm lại cảm thấy đại triều hội này giống như tân niên âm nhạc hội.

Không biết rằng trong khi mọi người mơ màng buồn ngủ, duy chỉ có một mình hắn say mê, mặt lộ vẻ thích thú gật gù theo điệu nhạc. Tuy rằng hắn ở gần cuối nhưng hành động như vậy vô cùng nổi bật, vừa đúng rơi vào trong mắt Vạn Lịch đế Chu Dực Quân.

Mặc dù Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân gần mười tám tuổi, nhưng leo lên ngôi vị Hoàng đế chí cao vô thượng triều Đại Minh đã có tám năm, làm chân mệnh thiên tử trung ương thiên triều, duy ngã độc tôn trong lục hợp tứ hải, trên trời dưới đất.

Lúc Chu Dực Quân mới vừa mười tuổi đã đối mặt cục diện khó khăn phụ hoàng băng hà, mình còn nhỏ tuổi. Lại thêm Phùng Bảo âm thầm mật báo, thân là cố mệnh đại thần, Thủ Phụ Cao Củng công khai nghi ngờ ‘thái tử mười tuổi làm thế nào trị thiên hạ’, bị dọa sợ đến nỗi y và mẫu phi Lý thị nơm nớp lo sợ, sợ Cao Củng mang dạ bất lương, sẽ ra tay thi hành phế lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.