Cẩm Y Hương Khuê

Chương 32: Chương 32






Edit: hoada

Tiêu Chấn lấy hộp quà ra đặt lên bàn giữa hai người rồi đẩy về phía Tô Cẩm.

Tô Cẩm chỉ cần nhìn cái hộp cũng biết chiếc khăn thêu kia có giá trị xa xỉ, nàng cầm lấy mở ra là khăn thêu Thục Tú.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Tô Cẩm hiện lên nhiều ý nghĩ.

Tiêu Chấn nói hắn sai người khác mua cho nàng nhưng nếu không phải do Tiêu Chấn nói rõ muốn mua loại khăn thêu tốt nhất thì người làm cũng không dám tự tiện làm chủ.

Nhưng Tô Cẩm lại biết, Tiêu Chấn trừ việc mua rượu ra thì dùng bạc hơi hào phóng một chút, còn bình thường thức ăn, quần áo, đi lại đều rất tiết kiệm. Để mua khăn thêu cho nàng vậy nhưng hắn lại chịu phung phí một số bạc lớn như thế.

Một người đàn ông nguyện ý vì một nữ nhân mà tiêu tiền, nàng không quản hắn là vì tình nghĩa đệ muội gì cả, trong lòng Tô Cẩm cảm thấy rất vui mừng.

“Thật là đẹp, đa tạ đại nhân.” Tô Cẩm vui vẻ gấp chiếc khăn lại bỏ vào trong hộp rồi đặt vào ống tay áo.

“Hôm nay có người hẹn ta cỡi ngựa, ta đi trước.” Tiêu Chấn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng nói.

Tô Cẩm không có lý do gì để giữ hắn lại.

Sau khi Tiêu Chấn rời đi, A Triệt dỗ và chơi với muội muội, một mình Tô Cẩm ngồi trong phòng cầm chiếc khăn thêu tỉ mỉ suy nghĩ, chất vải rất tốt, nàng cảm thấy lấy ra dùng thì rất tiếc nên nghĩ sau này chỉ khi đến nhà người ta làm khách thì mới lấy ra dùng, dù sao cũng không có người nào biết chiếc khăn này là Tiêu Chấn đưa cho nàng. Cẩn thận cất chiếc khăn, Tô Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ phải đưa quà đáp lễ gì mới tốt.

Hai người cứ tặng quà qua lại nhiều lần như vậy thì nàng và Tiêu Chấn sẽ càng ngày càng quen thuộc, không khiến Tiêu Chấn lập tức thích nàng nhưng ít nhất mỗi lần gặp mặt cũng không cần phải lạnh lùng như thế.

Đến cuối tháng, Tô Cẩm phủ thêm áo choàng bên ngoài rồi cùng dắt hai đứa con đi gặp Tiêu Chấn.

Cuối cùng Tiêu Chấn cũng chủ động nói chuyện với nàng, thấy nàng và hai đứa trẻ ăn mặc nghiêm túc thì nghi ngờ hỏi: “Đệ muội phải ra ngoài à?”

Tô Cẩm sờ sờ đầu dưa của hai đứa trẻ cười nói: “Đúng vậy, tới Bắc Địa đã lâu như vậy nhưng chưa lần nào đi chùa dâng hương cả. Trận hỏa hoạn lớn của đêm Trung Thu nhắc nhở ta nên đi bái Bồ Tát, cầu xin Bồ Tát phù hộ chúng ta bình an qua ngày.”

Tiêu Chấn không tin Thần Phật nhưng để tiểu phụ nhân đi chùa dâng hương an lòng cũng tốt, vì vậy liền gọi Từ Văn, Từ Vũ để hai thủ hạ đắc lực của mình hộ tống ba mẹ con đi chùa.

“Nghĩa phụ cũng cùng đi đi!” A Mãn làm nũng ôm lấy chân của Tiêu Chấn ngước đầu lên nói.

Ban ngày ban mặt, hắn cùng ba mẹ con đi chùa dâng hương sao?

Tiêu Chấn không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, cúi xuống ôm lấy nữ oa nhi: “Nghĩa phụ còn có công việc, không thể đi được, sau này có thời gian nhất định cùng A Mãn đi.”

A Mãn bất mãn chu miệng lên.

Tâm Tô Cẩm hơi trầm xuống, đến lúc nào thì Tiêu Chấn mới không đối xử với nàng như đệ muội nữa?

Tiêu Chấn đưa ba mẹ con ra cửa, tận mắt nhìn thấy một lớn hai nhỏ lên xe ngựa rồi mới yên tâm.

Quảng Ân Tự là chùa lớn nhất và cũng đông khách hành hương nhất ở Phượng Dương Thành, trên đường lên chùa, xe ngựa của quan viên, phú hộ hay dân chúng đi bô nườm nượp không dứt.

A Mãn nằm bò lên cửa sổ tò mờ nhìn ngắm phố xá và người bên ngoài.

Còn A Triệt thì ngồi đàng hoàng nghiêm túc, cực kì trầm ổn và hiểu chuyện.

Tô Cẩm nhìn nhi tử không khỏi rơi vào trầm tư. Nàng có ý nghĩ muốn tái giá với Tiêu Chấn, Tô Cẩm không lo lắng nữ nhi phản đối nhưng bởi vì A Triệt vẫn luôn áy náy với Phùng Thực, chỉ chịu nhận duy nhất Phùng Thực là phụ thân, lại kính trọng bội phục với Tiêu Chấn nên gọi Tiêu Chấn là nghĩa phụ, nếu như A Triệt biết nàng có ý nghĩ tái giá thì không biết có oán hận nàng hay không?

Tô Cẩm không dám hỏi ý kiến của A Triệt, nàng chỉ có thể đợi đến lúc Tiêu Chấn cầu hôn nàng rồi mới nói, nếu bây giờ nói ra ngộ nhỡ nhi tử không phản đối nhưng Tiêu Chấn căn bản không muốn kết hôn với nàng mà chỉ do nàng tự mình đa tình thôi thì không phải nàng sẽ vô cùng mất mặt với nhi tử rồi sao.

Suy nghĩ vơ vẩn một hồi vậy mà đã đến Quảng Ân Tự rồi.

Trước mặt bức tượng Phật cực lớn đã bày sẵn ba bồ đoàn, Tô Cẩm một tay dắt một đứa nhỏ cùng nhau quỳ xuống. A Mãn nhìn sang mẫu thân, thấy mẫu thân dập đầu thì nàng cũng dập đầu theo, mẫu thân nói nàng cần cầu nguyện, A Mãn lại ngước mặt nhìn lên bức tượng Phật to lớn trước mặt đặc biệt nghiêm túc mà nguyện cầu: hi vọng mẫu thân, ca ca, nghĩa phụ ngày càng thích nàng, lúc nào cũng chơi cùng với nàng.

Nữ nhi có lòng tham, Tô Cẩm càng tham hơn, nàng nhìn về phía Phật Tổ cầu ước ba điều: một cầu xin cửa hàng bánh bao của nàng càng ngày càng ăn nên làm ra, kinh doanh chuồng heo càng ngày càng thuận lợi; hai là cầu xin cho hai đứa bé bình an lớn lên, nữ nhi có thể gả cho lang quân như ý, nhi tử thì đề tên bảng vàng một bước lên mây; ba là cầu xin Tiêu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.