Cẩm Tú Đích Nữ: Độc Y Tam Tiểu Thư

Chương 3: Chương 3: Độc nữ Tướng phủ (2)




Nàng nỗ lực nuốt xuống ủy khuất đang dâng lên trong lòng, ngón tay ôm hộp gỗ đều đã trở nên tái nhợt và nổi lên gân xanh.

Nàng hít sâu một hơi, xoay người, bước ra một bước và tiến về phía bọn họ.

Hôm nay là sinh thần của thân tỷ tỷ nàng, Cẩn tỷ tỷ và Thanh tỷ tỷ tròn mười sáu tuổi, nàng muốn tới gặp các tỷ tỷ của nàng, muốn nói một tiếng chúc mừng sinh thần vui vẻ với các tỷ tỷ của nàng.

“Tam tiểu thư, sao ngài lại ở chỗ này, ma ma đã tìm ngài một lúc lâu rồi.”

Ngay khi An Yến đã có đủ dũng khí, muốn đi về phía trước, phía sau đã bị người kéo mạnh, kéo cả người nàng lại, bởi vì trời rất lạnh nên nàng mặc áo cao cổ, lúc bị kéo mạnh như thế khiến cho cổ họng nàng bị thít chặt, gần như không thể thở nổi.

An Yến hít một hơi thật sâu, tức giận muốn nổ tung, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng quay đầu nhìn lại, mắt thấy đó là Phương ma ma, thần sắc lập tức trở nên mềm mại, tươi cười vui vẻ.

“Thì ra là Phương ma ma, hôm nay Yến Nhi trang điểm chỉnh tề, muốn đi tới tiền viện nhìn xem náo nhiệt một một chút. Yến Nhi cũng chuẩn bị lễ vật cho hai tỷ tỷ. Ma ma, bà mau nhìn xem một cái!”

An Yến không quan tâm tới biểu tình của Phương ma ma lúc này như thế nào, hoặc có thể nàng cố ý làm lơ. Phương ma ma có chút lo lắng nhìn về phía đại viện thăm dò, khẩn trương kéo An Yến qua một bên chỗ góc tường. An Yến một lần nữa cầm hộp gỗ đang ôm chặt trong lòng ngực đến nỗi nó đã hơi ấm tiến lên, muốn để Phương ma ma nhìn xem, khích lệ nàng một chút.

“Ai u, Tam tiểu thư, sao ngài có thể đi tới đại viện được?!”

Phương ma ma nhìn thấy mọi người trong tiền viện không chú ý tới nơi này, lập tức nhẹ nhàng thở ra, lời nói cũng có chút thoải mái quá mức.

An Yến vừa nghe lời này, nắm chặt nắm tay, sắc mặt khẽ biến, con ngươi vốn luôn thuần khiết yên bình trở nên đen nhánh không thấy thần sắc bên trong.

Phương ma ma vừa lúc quay đầu lại, bà ta lập tức nhìn thấy khuôn mặt An Yến đã hạ thấp xuống, nhưng không khí trên người lại khiến bà ta cảm thấy sợ hãi. Lúc này bà ta mới nhận ra những lời mình vừa nói, nhanh chóng sửa lại lời nói.

“Ý của nô tỳ là tiền viện nhiều người nhiều miệng, Tam tiểu thư tới đó, sợ sẽ phải chịu ủy khuất.” Phương ma ma cũng không biết vì sao, bà ta thật sự sợ tiểu nữ tử mới 14 tuổi trước mắt này. Ngày thường mi mắt cong cong tươi cười rất dễ thương, một khi nhíu mày lại, trong lòng bà ta, không nhịn được sợ hãi một trận.

Sau khi Phương ma ma nói như vậy, thấy An Yến cũng không có phản ứng gì nhiều, bà ta lập tức đưa tay cầm giỏ lên, muốn kéo An Yến đi ngược hướng, rời xa đại viện.

“Phu nhân cũng sợ Tam tiểu thư sẽ chịu ủy khuất, còn biết Tam tiểu thư thích ăn bánh hoa quế nhất, sủi cải nhân tôm. Nhìn xem, ma ma đã chuẩn bị riêng hai phần, đưa qua cho Tam tiểu thư, nào biết, Tam tiểu thư đã chạy tới nơi này rồi.”

An Yến không đi, Phương ma ma lôi kéo nàng, nàng cũng không có phản ứng gì, cũng không chút để ý tới lời Phương ma ma. Nàng vẫn quay đầu nhìn về phía náo nhiệt, nơi dường như mình vĩnh viễn không bao giờ có thể đi vào.

Thật ra, nàng cũng là tiểu thư tướng phủ, đích Tam tiểu thư tướng phủ.

Nhị di nương nói rằng, trước khi nàng được sinh ra, nương nàng đã chọn tên cho nàng là An Yến, hy vọng nàng ngày ngày sẽ được sống yên ổn.

Nàng nhớ rất kỹ, tên nàng là An Yến. Nếu nương muốn nàng ngày ngày sống yên ổn, vậy nàng sẽ ngày ngày sống yên ổn.

Phương ma ma thấy An Yến đứng tại chỗ, bộ dáng chết sống đều không muốn đi, trong lòng có chút nôn nóng. Nếu như nàng tiếp tục không đi, trong chốc lát khách quý phía trước nhìn thấy, lúc đó phải nên làm sao? Tam tiểu thư không nên nhìn vào.

Phương ma ma có chút lo lắng nhìn nhìn hai bàn tay An Yến, cặp tay kia khi còn nhỏ đã độc chết vú nuôi của nàng. Bà ta không dám nói thêm gì nữa. Hơn nữa, Nhị phu nhân đã dặn dò bà ta, cần phải đối xử nhẹ nhàng với Tam tiểu thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.