Cẩm Thành Mùa Hoa

Chương 11: Chương 11: Gà mái




Một chén đèn dầu tối mờ, thắp trên bục gỗ, ánh sáng có hạn, chỉ miễn cưỡng chiếu đến mặt Khuyển Tử. Đầu chân mày Khuyển Tử nhăn lại, rơi vào hôn mê. Mẹ Lưu ngồi bên chiếu, nắm tay Khuyển Tử, trầm mặc không nói.

Bọn trẻ trong phòng, vô luận là Trang Lan hay là A Bình đều an tĩnh không nói, bọn họ tuổi tác không lớn, không hiểu bệnh tình Khuyển Tủ có bao nhiêu nghiêm trọng,

nhưng nỗi buồn của người lớn, cũng ảnh hưởng đến bọn nó.

“A Bình, em dẫn A Lan về đi.”

Trang Dương nhỏ giọng nói với hai đứa em, hai đứa đều còn nhỏ, không muốn sẽ để bọn nó nhìn thấy sự việc không vui vẻ này.

“Anh ơi, em sẽ không gây ra tiếng động.”

Trang Lan kéo động tay áo Trang Dương, nhỏ giọng khẩn cầu.

“Vậy theo anh đi ra bên ngoài.”

Trang Dương dắt tay Trang Lan, A Bình cũng lặng lẽ đi theo, nắm lấy tay Trang Dương. Trang Dương nghĩ bọn họ bình thường đều là lũ nhóc ham vui, nếu như Khuyển Tử có chuyện gì bất trắc, đối với bọn nó đều là tổn thương cực lớn.

Ba người đi ra ngoài, để mẹ Lưu và Khuyển Tử lưu lại trong phòng.

Ánh trăng trong sân sáng vành vạch, ngược lại so với ngọn đèn trong phòng kia còn sáng hơn một chút, ánh sáng chiếu đến cầu đá lẻ loi, cùng con đường mòn thôn quê bên con cầu đá u tối.

Xe ngựa của lão Dịch còn chưa trở lại, đợi đến lòng người nôn nóng.

Trang Dương đi bộ trong sân, gương mặt trắng tái đẫm máu của Khuyển Tử hiện lên trước mặt cậu, cậu thực sự cảm thấy rất đáng thương. Huống hồ một tiếng “anh” kia, gọi đến lòng người đau sót. Chính vì nó con một, lại không có cha hay người trưởng bối nào có thể vì nó mà xuất đầu, binh sĩ thu thuế mới coi thường mẹ góa con côi bọn họ. Người sinh ra không thể lựa chọn, bỏ đi hoàn cảnh của mình mà nghĩ, nếu như ngày hôm nay bị đánh, rồi hôn mê là A Bình, Trang Dương sẽ lo lắng và đau khổ biết bao, do vậy Trang Dương hiểu được nỗi lòng của mẹ Lưu.

A Bình ngồi trên bậc thềm cửa chống hàm nhìn anh mình đi qua đi lại trong sân, Trang Lan ngồi không nỗi, đi qua cầu mộc, hướng nhìn về đầu ngõ co đường.

Thời gian chờ đợi khiến con người không còn kiên nhẫn, Trang Dương đang tính đến hành trình đi về của thị trấn, cảm thấy sợ là lão Dịch đã đi trước, nhưng vẫn không thể lập tức tìm thấy thầy thuốc Viên, làm trễ thời gian rồi.

“Anh, có đèn.”

Trang Lan đột nhiên từ trên cầu gỗ hô lên, thân mình thấp nhỏ của cô nhóc nhảy nhót dưới ánh trăng.

Trang Dương đuổi về phía cầu gỗ, lúc này cậu đã nghe được tiếng xe ngựa, cậu vội tăng cước bộ, chạy qua cầu, đến bên kia bờ. Phía trước một cây đuốt trong màm đêm lây động, theo tiếng xe ngựa càng lúc càng vang, cây đuốt kia cũng càng lúc càng gần.

Cuối cùng, xe ngựa dừng trước mặt Trang Dương, từ trên xe ngựa đi xuống một nam nhân trung niên nhấc theo hòm thuốc, chính là thầy thuốc Viên.

“Thầy Viên, mời đi bên này.”

Trang Dương đi trước dẫn đường, thầy thuốc Viên đi theo phía sau.

“Mấy ngày trước đây, nhớ là bên bờ này không có người nào, nhưng mà đứa nhỏ bao nhiêu tuổi bị thương hôn mê vậy?”

“Sao với A Bình lớn hơn một chút, bị binh sĩ thu thuế đánh bị thương, hôn mê đến lúc này còn chưa tỉnh lại, đã hơn một canh giờ rồi.”

“Có thể là bị thương ở đầu rồi?”

“Đúng vậy, sau đầu có viết sưng, không thấy máu.”

Trang Dương mô tả giản lược tình huống, lúc này hai người đã vào đến phòng ngủ Khuyển Tử. Thầy thuốc Viên đặt xuống hòm thuốc, lập tức đi kiểm tra xem Khuyển Tử, bắt mạch cho nó.

“A Lan, em đi về nhà, lấy đèn cầy đến.”

Trang Dương thấy phòng ngủ hôn ám, liền sai Trang Lan.

“Dạ.”

Trang Lan vội vàng chạy ra sân, đi lấy đèn cầy trước. Trang gia thắp đèn dầu cũng thắp đèn cày, đèn cầy giá cao, chỉ lúc Trang Dương đọc sách trong đêm hoặc A Bình làm bài tập mới sử dụng.

Thầy thuốc Viên tính tâm nghe mạch, mẹ Lưu ngồi kế bên, ánh mắt không dời nhìn kỹ thần tình trên mặt thầy thuốc, sợ là bác sĩ lộ ra biểu tình đáng tiếc. Cho dù lo lắng như vậy, cũng đợi thầy thuốc Viên đem tay Khuyển Tử kéo vào trong chăn, mẹ Lưu mới mở miệng hỏi: “Thầy thuốc, còn có thể tỉnh lại không” Thầy thuốc Viên gật gật đầu, quay đầu thăm hỏi mẹ Lưu tình cảnh hôn mê của Khuyển Tử, và cảnh ngộ đến đánh nhau như thể nào. Nhìn thấy thầy thuốc Viên gật gật đầu, nước mắt mẹ Lưu mới rơi xuống, bà nhất tay áo lâu đi, bình tĩnh lể lại, mạch lạc rõ ràng.

Trang Dương ở bên cạnh nghe, thán phục với sự kiên cường và lý trí của người phụ nữ này.

“Anh, đèn cầy đến rồi.”

Trang Lan bưng một giá cắm nến, trong tay còn cằm cây đèn cầy, cô nhóc chạy đến thở hổn hển. Trang Dương nhận lấy, đem đèn cầy đốt lên, trong phòng nhất thời sáng bừng lên.

Thầy thuốc Viên mở hộp thuốc, lấy ra hộp kim châm, ông đang muốn làm châm cứu.

“Cần có người lên trước đem đầu của cậu ta nhấc lên.”

Kim châm trong tay thầy thuốc Viên lấp lánh dưới ánh đèn cầy, nhìn ra có chút dọa người.

“Để tôi.”

Trang Dương gật đầu, cởi dép ra, trèo lên chiếc chiếu hẹp của Khuyển Tử, dưới sự trợ giúp của mẹ Lưu, đem nửa người Khuyển Tử nhấc lên, Trang Dương ôm chặt lấy nó. Trang Dương một tay ôm chặc lấy eo Khuyển Tử, một tay đỡ lấy đầu Khuyển Tử, khuôn mặt Khuyển Tử dán vào cổ Trang Dương. Khuyển Tử là một tên nhóc cao nhưng gầy, Trang Dương ôm lấy Khuyển Tử, cũng mới chân chính nhận thức được tên nhóc này lớn lên gầy thế nào.

Mẹ Lưu giơ giá đèn lại gần chiếu rõ, thầy thuốc Viên thi châm, từng kim từng kim chầm chầm châm vào huyệt vị. Trang Lan không dám nhìn, hai tay bị chặt mắt, A Bình ngược lại mở lớn hai mắt, thần tình kia vô cùng ngạc nhiên.

Trang Dương trên chiếu ổn định thân người Khuyển Tử, ngồi yên một động cũng không, chỉ sợ bản thân mình động đậy rồi, kim châm liên sẽ châm sai huyệt vị. Nhìn thần sắc chuyên tâm nghiêm túc của vị thầy thuốc, Trang Dương nhớ đến

tâm thầy thuốc như bậc cha mẹ, thầy thuốc Viên ở thị trấn có tiếng thần y, Khuyển Tử được cứu rồi.

Đợi thầy thuốc Viên thu hồi kim châm, mẹ Lưu đỡ Khuyển Tử nằm ngay ngắn, Trang Dương mới leo xuống chiếu, hai chân, cánh tay cậu tê nhức cả lên, chầm chậm dựa vào chiếu đứng lên. Mẹ Lưu thăm hỏi thầy thuốc tình cảnh của Khuyển Tử, bà cho rằng sau khi thi châm, Khuyển Tử liền có thể tỉnh lại.

“Đừng vội, ngày mai sẽ tỉnh lại.”

Thầy thuốc Viên trả lời câu hỏi mẹ Lưu, ông thong thả ung dung thu thập thùng thuốc.

“Sau khi tỉnh không thể xuống gường, cần phải nghỉ ngơi tỉnh dưỡng cho tốt. Đậy là ít thảo dược, sáng tối một thang, hai bát nước nước sắc thành một bát, không được uống khi bụng rỗng.”

Thầy thuốc Viên đưa cho mẹ Lưu mấy bao thảo dược, mẹ Lưu nhận lấy, chỉ gật đầu. Trước khi đến Trúc Lí, thầy thuốc Viên đã biết hôn mê là do vết thương ở đầu đãn đến, cho nên ông có mang theo thảo dược trị liệu đến.

“Còn có một hộp thuốc cao, thoa lên vết thương trên mặt của cậu ta, trẻ con tướng mạo đứng đắn, không thể có thẹo.”

Nói rồi, thầy thuốc Viên mò từ trong hòm thuốc ra một hộp thuốc cao, đặt trên chiếu.

Mẹ Lưu vạn ơn ngàn tạ, tiễn thầy thuốc Viên ra khỏi căn phòng. Lưu gia lúc này có đốc ngược lên cũng đào không ra một xu, thanh toán không nổi tiền thuốc trị liệu. Trang Dương hiểu được, cậu lấy một túi tiền nhỏ đưa cho thầy thuốc Viên.

Bồi thầy thuốc Viên qua cầu, thầy thuốc Viên hỏi thăm tình huống mẹ Trang, Trang Dương nói khỏe hơn so với trước, chỉ là luôn cảm thấy tức ngực. Thầy thuốc Viên nới chứng trầm cảm khó mà trừ tận gốc, nếu như cảm thấy tức ngực, liền đến trong sân đi bộ, Trang Dương tiễn thầy thuốc Viên lên xe ngựa, cong người tiễn biệt, mắc nhìn xe ngựa rời đi, biến mất trong màn đêm. Trước đây thầy thuốc Viên đến Trúc Lí, dường như đều là vì xem bệnh cho mẹ Trang, do vậy rất quen thuộc Trang Dương.

“Cậu hai Trang gia, tiền thuốc là bao nhiêu?”

Đợi xe ngựa rời đi, mẹ Lưu mới dò hỏi Trang Dương.

“Không có gì, đợi Khuyển Tử tốt hơn nói sau.”

Trang Dương không cảm thấy mẹ con Lưu gia trả nổi tiền phí trị liệu, cậu cũng không cần bọn họ trả.

“Cũng hơn trăm tiền phải không.”

Mẹ Lưu suy đoán, bà trước giờ chưa từng mời qua thầy thuốc, nhưng cũng biết tiền phí không nhỏ.

“Không cần.”

Trang Dương ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, đã là giữa đêm, đêm này không ngờ đã ở Lưu gia rất lâu rồi, cậu nên trở về rồi.

“A Lan, A Bình, về ngủ thôi.”

Trang Dương gọi em, hai đứa nhóc chạy đến bên người cậu.

“Cậu hai Trang gia, hôm nay không biết nên cảm tạ cậu như thế nào, đợi Khuyển Tử tỉnh lại, tôi để nó đến nhà cậu bái tạ.”

Mẹ Lưu hành lễ, Trang Dương nói không cần, giữa hàng xóm giúp đỡ hỗ trợ nhau là điều nên làm.

Dưới màn trăng, Trang Dương dẫn hai đứa em qua cầu gỗ, mẹ Lưu từ xa ngóng ra, tiễn nhìn bọn họ cầm một cây đèn lồng, bóng dáng ba người dần dần biến mất nơi bờ kia. Gió đêm lạnh lẽo, lước qua y phục mẹ Lưu, mẹ Lưu xoay người, trở về trong phòng.

Trong đêm, mẹ Lưu túc trực bên chiếu Khuyển Tử, không ngủ khoog nghỉ, tay nắm chặt bàn tay Khuyển Tử, nhẹ giọng khẩu cầu thần linh giúp đỡ, để Khuyển Tử sớm tỉnh lại.

Trang Dương trở về gường trong phòng, trằn trọc không ngủ, hình dáng Khuyển Tử mặt đầy máu nằm trên đất, có xua thế nào cũng không đi. Trang Dương không sợ máu, chỉ là đối với máu me, cậy có một hồi ức không hay. Năm bảy tuổi đó, ở thành Cẩm Quan nhìn thấy cảnh cha bị giết, cậu chỉ sợ cả đời này khó mà quên dược. Người chết đã chết rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, là một người sống, cậu sẽ chiếu cố mọi người thật tốt.

Trang Dương trong mơ mơ hồ hồ thiếp đi, đây là một giấc ngủ không hoàn chỉnh. Lúc tỉnh lại, nhìn tia nắng mai bên trờ vừa hé, ôm chăn muốn tiếp tục ngủ lại, lại thế nào cũng chẳng thể ngủ được, từ bên gối lấy ra một quyển sách tre, mở ra, dưới ánh nến mà đọc sách.

Tuy bất chu ư kim chi nhân hề,

Nguyện y Bành Hàm chi di tắc.

Trường thái tức dĩ yểm thế hề,

Ai dân sinh chi đa gian.

Dẫu rằng đời có chẳng ưa,

Thì xin theo lối cũng như Bành, Hàm.

Ðời người khổ kể làm sao xiết!

Ðành than dài gạt vết lệ hoen.

Trích thơ “Ly Tao”- tác giả Khuất Nguyên. Bản dịch của Nhượng Tống. Nguồn: thivien.net

Nửa cuối Ly Tao đọc đi đọc lại nhiều lần, thẳng đến khi ngoài cửa dần dần phiến trắng, Trang Dương dập tắt đèn cày, nằm ngửa trên chiếu. Cậu tính sau khi trời sáng hoàn toàn, mọi người đều ra ngoài cả rồi, cậu lại dậy, bằng không bây giờ đến nhà Khuyển Tử thăm hỏi, quả thực đường đột rồi.

Không biết bây giờ Khuyển Tử đã thanh tỉnh hay chưa? Cũng thật kỳ quái, sao lúc này lại đi để ý đứa nhóc nhà hàng xóm, đại khái chắc vì cậu ta đã gọi một tiếng: “Anh”, liền thật sự xem cậu ta như một đứa em mà đối xử.

Nghỉ ngơi trên gường đến khi lầu dưới truyền lại âm thanh của người hầu Trang Dương chải đầu, búi tóc, ăn mặc chỉnh tề. Trang Dương rất gọn gàng, cậu không có tì nữ thiếp thân, nhưng trong phòng ngủ cậu thu dọn rất sạch sẽ, không kém khuê phòng của các cô gái.



Bước xuống lầu, Trang Dương nhìn thấy A Hà đang xách nước bên giếng, cậu nói: “Bắt một con gà, không cần làm thịt.” A Hà tò mò hỏi: “ Cậu Hai, bắt rồi lại không giết sao?” Trang Lan mỉm cười nói: “Không giết, cần tặng người.”



A Hà gánh nước vào phòng bếp, chùi chùi tay từ trong phòng bếp đi ra, từ trong phòng củi lấy ra một cái lồng, liền đi ra phía sau nhà.

Sớm tinh mơ, bốn phía tĩnh mịch, nghe thấy sau nhà vang lên tiếng gà gáy loạng xạ, chốt sau A Hà xách một con gà trở lại, là một con gà mái. A Hà lấy dây thừng, đem hai cánh cột lại với nhau, như vậy gà mái sẽ không những không thể vỗ cánh bay, mà còn không dễ thoát chạy.

“Anh, anh muốn đi đâu?”

“Đi thăm Khuyển Tử.”

Trang Dương xách cánh gà mái lên, gà mái dùng lực giãy dụa kêu loạn, dường như biết được đại nạn sắp đến.

“Em cũng muốn đi, anh, em giúp anh cầm.”

Trang Lan nhận lấy gà mái từ tay Trang Dương, một tay cô nhóc cầm cánh gà, một ấn trên người gà, cô nhóc ấn rất chặc, mẹ gà từ bỏ giãy dụa, gối đầu lên cánh tay Trang Lan, bộ dáng cuộc sống này không còn gì quyến luyến nữa.

“Đi thôi.”

Trang Dương đi phía trước, Trang Lan vội vã theo sau, đi về hướng cầu gỗ.

Hai anh em đi về phía nhà Khuyển Tử, mẹ Lưu đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy cậu hai Trang gia đến, chạy ra chào hỏi.

“Khuyển Tử tỉnh chưa?”

Trang Dương hành lễ, thăm hỏi.

“Vừa mới tỉnh, ở trong phòng.

Mẹ Lưu mỉm cười, bà hiển nhiên rất vui vẻ. Mẹ Lưu cười lên rất đẹp, ngũ quan bà đều đặn nhu hòa, Trang Dương đến lúc này mới ý thức đến, mẹ Lưu thời thiếu nữ, chắc chắn là một vị đại mỹ nữ.

“Đây là gà, cho Khuyển Tử ăn.”

Trang Dương vừa dứt lời, Trang Lan liền đem gà mái đưa lên.

“Không cần, trong nhà có gạo.”

Mẹ Lưu khước từ, bà đang trong phòng bếp nấu cháo cho Khuyển Tử.

“Tôi thấy cậu ta mất máu không ít, nên bồi bổ thân thể. Nếu như còn để tâm, sau này lúc dư dả, trả lại tôi một con gà liền được.”

Trang Dương cười nói, cậu hiểu được tâm ý của mẹ Lưu. Từ sau khi Khuyển Tử nói mấy lời đợi đến mùa thu tôi sẽ trả anh kia, cũng hiểu được hai mẹ con này rất có cốt khí, sẽ không tùy tiện tiếp nhận quà tặng của người khác.

“Vậy đa tạ cậu hai.”

Mẹ Lưu nhận lất gà mái, lại nói một câu cảm ơn. Mặc dù nợ Trang gia không ít khoản, mẹ Lưu cũng không tuyệt vọng, cảm thấy ngày tháng sau này còn dài, góp từng chút một liền có thể trả đủ. Chỉ cần Khuyển Tử bình an vô sự là được, chỉ cần Khuyển Tử sống thật tốt, so với cái gì cũng không quan trọng bằng. Khuyển Tử cung lâu rồi chưa ăn thịt gà, vừa hay bồi bỗ thân thể cho nó luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.