Cẩm Thành Mùa Hoa

Chương 8: Chương 8: Cuộc sống tuyệt vời




“Anh Khuyển Tử đi đâu rồi.”

Buổi chiều Trang Lan muốn tìm Khuyển Tử chơi, phát hiện cửa nhà Khuyển Tử đóng rồi, không một bóng người, bên ngoài căn phòng lại thả một con dê.

“Không hiểu biết, cậu ta thả dê bên ngoài, trời tối sẽ trở lại.”

Trúc Lí yên tĩnh, nhưng cũng không đế tình huống không nhặt được của rơi trên đường, nếu như gia súc thả bên ngoài, không người chăn dắt, cũng sẽ bị người ta trộm mất.

“Còn muốn tìm anh ấy chơi cùng chúng ta.”

Trang Lan nhấc giỏ bắt cá, cô nhóc hôm nay mặc một bộ đồ ngắn tay, đồ bên dưới sắn lên bắp chân nhỏ, chuẩn bị xuống nước chơi.

“ A Lan, đặt giỏ bắt cá ở đâu?”

A Bình xoắn tay áo lên, nhìn vào dòng sông, trên mặt hiện lên ý sợ.

“Trong cỏ nước.”

Trang Lan đạp vào trong nước, đem giỏ bắt cá chôn vào trong vùng nước nông. Cặp anh em này rất khó mà chơi cùng với nhau, A Bình bình thường nếu không cùng thầy dạy đọc sách, thì đóng cửa trong nhà bầu bạn cùng Bánh Trứng.

“A Bình mau xuống đây, nước mới đến chỗ này của em.”

Trang Lan khoa tay múa chân ra hiệu, nước bờ sông ngập đến đầu gối Trang Lan, quần áo bên dưới cô nhóc ngập trong nước.

“Có rắn không?”

A Bình vẫn còn chần chừ, cỏ nước tươi tốt, dưới nước nhìn rõ một chút cũng không an toàn, nói không chừng có rắn nước, mà rắn nước có thể cắn người.

“Không có đâu, A Bình chết nhát.”

Trang Lan liếc mắt khinh thường A Bình một cái.

Lúc này A Bình mới dùng cả tay lẫn chân, chậm chạm bò xuống bờ sông, xuống đến vùng nước cạn bên bò hồ, hai chân cậu nhóc đặt trong vùng cỏ nước, cố nhịn cảm giác không thoải mái từ lá cỏ cào vào chân nhỏ.

Nước sông trong veo, vô số tôm nhỏ cá nhỏ, A Bình cong người, cẩn thận dè dặn mà chụm tay bắt lấy, hứng thú của cậu nhóc bị khơi lên, sớm quên mất cái gì là rắn nước hay đỉa nước.

Bởi vì là một cậu nhóc mọc sách, động tác của A Bình không đủ mẫn tiệp, tay không bắt không được tôm cá, cậu nhóc chuyển sang nhặt ốc. A Bình bên bờ sông chơi, Bánh Trứng ở trên sửa ‘gâu gâu’, nó muốn xuống chơi, lại sợ nước.

Chú cún nhỏ này tính tình giống A Bình, hiền hòa mà gan nhỏ.

Hai anh em mỗi người bận việc riêng, Trang Lan chôn giỏ bắt cá, A Bình nhặt ốc bươu vàng, bánh trứng trên bờ đê, ngốc nghếch đuổi theo một con chuồn chuồn.

Bên kia bờ sông, Trang Dương đứng trước hành lang gỗ tầng hai, chăm chú nhìn hai anh em chơi bên bờ sông. Trang Lan và A Bình hiếm khi chơi cùng nhau, A Bình cẩn thận kỹ lưỡng, Trang Lan ở cùng cậu nhóc, Trang Dương tương đối an tâm.

Cửa nhà Khuyển Tử đóng chặt, không thấy bóng người, không biết mẹ con hai người đi nơi nào, có thể đến cửa hàng Ngô gia bên kia họp chợ. Nhìn hai mẹ con Khuyển Tử sống bên kia bờ sông, Trang Dương có lúc sẽ nhớ đến tình cảnh lúc hai mẹ con cậu đến Trúc Lí. Lúc ấy, bọn họ vừa chôn xong cha Trang, khủng hoảng lại bi thương mà chạy trốn về Trúc Lí.

Giữa đường bị năm ba đạo phỉ chặn lại, đòi hỏi tài vật, anh cả Trang Bỉnh đang bồng Trang Lan hai tuổi, mẹ thì ôm A Bình ba tuổi, mẹ con bọn họ rút vào trong xe ngựa mà run rẩy cầm cập. Lúc ấy Trang Dương bảy tuổi, quần áo nón mũ trên đầu là hoa lệ nhất, bị thổ phỉ kéo ra, lột quần áo của cậu mà tìm kiếm tài vậy giấu kín. Trang Dương chẳng kêu khóc, ngây dại mà đứng thẳng, cậu nhìn đao kiếm sáng lóa trong tay bọn cướp, còn có áo giáp da sứt mẻ trên người bọn chúng, cùng vết máu trên giáp da.

Đó là mùa đông giá rét lạnh, gió Bắc thét gào, Trang Bỉnh bị đá nằm bệt trên đất, góc miệng chảy máu, Trang Lan ở bên người anh khóc oa oa. Thổ phỉ nhấc cằm mẹ Trang, cười đùa đầy ý bất hảo, mẹ Trang ôm chặt A Bình khóc đến hoa dung thất sắc. Ánh mắt Trang Dương lạnh lão rơi đến đoản kiếm của tên trùm thổ phỉ, cậu lạnh đến cóng, nước da trắng nhu tuyết rét đến phát đỏ.

Nếu không phải cậu dẫn một nhóm người hầu mang theo lưỡi liềm, cuốc gậy đuổi đến, còn chẳng biết sẽ phát sinh chuyện gì, còn chẳng biết mẹ con bọn họ có thể sống sót không.

Khoảng thời gian đó là lúc gia đình bọn họ khó khăn nhất, cũng may có cậu có thể dựa vào.

Mấy năm trở lại đây, anh cả Trang Bỉnh đã thành niên, theo cậu kinh doanh, tranh lấy tiền tài; Trang Dương thì ở lại trong nhà, trách nhiệm của cậy là chăm sóc hai em và mẹ,

Nhìn bên bờ sông hai đứa em vui vẻ chơi đùa, Trang Lan nửa người thỏi mái dựa vào lan can gỗ. Ánh mắt cậu từ bờ sông dời vào trong sân, Trúc Măng đan quấy rối trong sân, cắn chặt quần vải thô của A Dịch, A Dịch là động tác ra vẻ muốn đánh nó, nó cũng không sợ, càng cắn chặt không buông.

“Tối nay đem mày hầm ăn.”

Con dâu Đại Khánh, A Hà nhấc Trúc Măng lên, trong tay cô là con dao phay, nhìn rất hung dữ, Trúc Măng ngon ngõn treo trên cánh tay A Hà, dường như là có thể nghe hiểu lời người, không tiếp tục lỗ mãng nữa.

“Đến, đem cái lồng nhốt nó vào.”

A Dịch mang đến một sọt trúc to, sọt trúc ấy là sọt đựng cành lá khô trong sân.

“Ngoan Ngoãn chờ ở trong này.”

A Hà đặt Trúc Măng vào trong sọt trúc, xoa xoa đầu Trúc Măng.

Con lợn vòi này rất thích làm loạn, như cũng rất được người ta yêu thích.

A Dịch và A Hà vừa rời đi, Trúc Măng cào cào sọt trúc, đem sọt trúc lật ngược xuống đất, lại kheo vẫy cái mông tròn vo chạy về phía nhà bếp. Trang Dương trên lầu nhìn thấy, mỉm cười. Lúc Trúc Măng gây rồi như vậy, không biết đến lúc nào nhà bếp mới nấu xong bữa tối.

Trang Dương xuống lầu, từ trong phòng bếp xách Trúc Măng ra, ôm trong lòng. Sau đó, một người một heo đi về phía bờ sông.

Bên kia sông xuất hiện thêm hai đứa nhóc, nhìn giống bọn nhóc Chương gia. Trang Lan và A Bình lúc này cũng không ở bên bờ sông, mà ở cùng hai đứa nhóc kia, đứng trong ruộng đậu nhà Khuyển Tử, cũng không biết là đang làm gì.

Còn chưa qua cầu gỗ đã nghe thấy tiếng trang chấp, Trang Dương đi qua cầu gỗ, đem Trúc Măng đặt trên đất, đi về hướng ruộng đậu.

Trang Dương đi qua, đúng lúc thấy A Đề đẩy A Bình, A Bình vụng về ngã lùi về sau hai bước, nơi không xa, Trang Lan và A Lí đánh nhau thành một đoàn.hông xa, Trang Lan và A Lí đánh nhau thành một đoàn.

“Dừng Tay.”

Trang Dương kéo Trang Lam và A Lí ra, A Lí đáng thương bị Trang Lan ngồi trên cưỡi trên người, toàn thân dính toàn là đất.

“Sao lại đánh nhau?”

Trang Dương kéo Trang Dương dậy, lau chùi bùn đất trên mặt Trang Lan. A Lí so với Trang Lan còn nhỏ hơn một tuổi, thì nằm trên đất thút thít. Trang Dương đỡ A Lý dậy, xác nhận trên thân không bị thương.

“Anh hai, bọn chúng nhổ cành Trúc của anh Khuyển Tử, còn lấy nắm đất đánh em với A Bình.”

Tay Trang Lan chỉ ngược về một giá trúc trên đất, trên người cô nhóc dính toàn bùn đất, búi tóc bó gọn bị rối loạn.

“A Đề, sao em lại dỡ giá trúc nhà người khác?”

“Tôi thích thì nhổ, mấy người nhiều chuyện làm gì.”

A Đề đá chân trần, một đôi giày cỏ treo trên lưng bụng, đây là tư thế muốn đánh nhau, nào ngờ A Bình nhu nhược lại chẳng thể đánh lại.

“Đợi anh Khuyển Tử trở lại, nói ảnh bắn mông mi.”

Trang Lan vỗ vỗ bùn đất trên người, hai tay chóng eo, bày một bộ dáng hung hãn.

“A Bình, em dẫn A Lan về đi.”

Trang Dương biết mấy ngày trước Trang Lan mới cùng anh em Chương gia gây lộn với nhau, Chương gia mặc dù hung ác, nhưng A Lan nhà cậu cũng là một cô nhóc trời không sợ đất không sợ, đều không thích nói đạo lí.

A Bình kéo Trang Lan đi, Trang Lan trước nay nghe lời anh, chỉ có thể tâm không cam lòng không nguyện mà rời đi.

Con hàng xóm, cha mẹ không giáo dục, một người hàng xóm như cậu lại há có thể chỉ đạo sao. Trang Dương không tiếp tục để ý anh em Chương gia, cậu cúi người đem giàn trúc dựng lên, nhặt mấy mần dây đậu héo dưới đất, quấn lên giàn trúc lần nữa.



Thấy Trang Dương lặng lẻ dựng giàn trúc, Chương Đề dắt em trai A Lí mặt mày xám xịt rời đi. Trang Dương ôn hòa, bọn trẻ Trúc Lí vốn không hề sợ cậu, chỉ là mọi người lớn trong Trúc Lí kính trọng đại lang nhị lang Trang gia, nếu như nhị lang đi cáo trạng với cha mẹ chúng, hiển nhiên bọn chúng phải chịu giáo huấn.

Buổi tối, người Trang gia ngồi cùng nhau dùng cơm, Trang Dương đang cùng mẹ nói chuyện tá điền ở La Hương, nghe thấy ngoài cửa một trận tiếng xe. Trang Lan liền vội bỏ đũa xuống, chạy về trong sân, A Bình cũng di cùng.

Nhà người có xe ở Trúc Lí chỉ có hai hộ, Trang gia và nhà cậu Trương gia, nghe âm thanh tiếng xe kia, chẳng phải hướng về nhà cậu ở phía trước.

“Là anh Khuyển Tử.”

Trang Lan tinh mắt, lập tức liền có thể nhận ra.

“Anh Khuyển Tử, dê cửa anh đang ở nhà bọn em.”

Trang Lan nhào chạy qua, lớn tiếng gọi.

Sợ trời tối dê bị người ta trộm mất, do vậy, Trang Lan và A Bình đem dê dắt đến trong sân nhà mình.

“A Bình, anh may đến coi, có heo con!”

犬子抱着小猪下车,庄兰好奇hàoqí-hiếu kỳ围观。

Khuyển Tử ôm heo con xuống xe, Trang Lan hiếu kỳ vây xem.

庄家没养猪,养了牛和鸡鸭。

Trang gia không nuôi heo, chỉ nuôi bò và gà vịt.

庄扬站在院中,见犬子和他母亲从牛车上下来,这倒是新鲜事,寻常xúncháng-bình thường农家不会有牛车。

Trang Dương đứng trong viện, thấy Khuyển Tử và mẹ nó từ trên xe bò xuống, đây ngược lại là chuyện mới lạ, nhà nông bình thương không thể có xe bò.

“Dương nhi, mấy người này là thế nào?”

Mẹ Trang nghe thấy tiếng vang bên ngoài, đi ra dò xem. Thân thể bà hông tốt, ngày thường cửa lớn không ra cửa nhỏ không qua. Hàng xóm láng giềng của Trúc Lí cũng chẳng quen biết mấy ai.

“Mẹ à, chính là hai mẹ con ở bên kia bờ kia.”

“Ồ, con gọi Lan nhi và Bình nhi quay về dùng cơm.”

Mẹ Trang chẳng có hứng thu gì, quay người trở lại phòng.

Trang Dương mới lên trước, lúc này xe bò đã đi, mẹ con Khuyển Tử đúng bên bờ sông, bên người còn có một túi đồ to và một chú heo nhỏ.

Heo nhỏ do Trang Lan ôm, Khuyển Tử đang cúi người muốn cõng túi đồ to kia lên, hiển nhiêu rất tốn sức.

“Hẳn là rất nặng, tôi đến giúp cậu.”

Trang Dương muốn đưa tay đỡ, không ngờ Khuyển Tử nói: “Không cần.”

Khuyển Tử cắn răng cõng bao gai lên, cong người bước đi, cước bộ lảo đảo, Trang Dương nhìn đến kinh hồn bạc vía, ở phía sau đỡ chặt túi gai, đi cùng Khuyển Tử qua cầu.

“Khuyển Tử, đây là nhị lang Trang gia sao?”

Đi đến cửa nhà, mẹ Lưu dò hỏi con trai.

“Uhm”

“Con phải cảm ơn cậu ấy.”

Trong tối mờ, mẹ Lưu không nhìn rõ tướng mạo Trang Dương, nhìn có vè như là một vị thiếu niên.

“Cảm ơn cậu.”

Khuyển Tử nghe lời của mẹ, hành một lễ với Trang Dương.

“Không cần, Khuyển Tử, lát nữa cật đến dắt dê.”

Trang Dương cười nới, đối với một Khuyển Tử thì ra còn biết nói lời cảm ơn và hành lễ, có cảm ngác không ngờ.

“A Lan, A Bình, về với anh ăn cơm.”

“Anh hai, chúng ta cũng mua một con heo được không?”

Trang Lan bịn rịn không nỡ đặt heo nhỏ xuống, quấn lấy Trang Dương.

Trang Dương mỗi tay dắt một đứa, đưa bọn nhóc qua cầu, trong tay không có đèn đóm, liền mượn ánh trăng hữa hạn qua sông.

Bọn trẻ nhà Trang gia trở về trong phòng liền dùng cơm, Khuyển Tử lập tức đến cửa, dắt dê về trước. Mẹ Trang đáng giá Khuyển Tử, phát giác nó đang mặt đồ cũ của Trang Dương, nhưng mà cũng chẳng nói gì.

Đợi Khuyển Tử dắt dê rời đi, mẹ Trang mới nói: “Nhìn lớn hơn Bình nhi, nó mấy tuổi?” Trang Dương đáp: “Chưa từng hỏi, có thể tuổi tác cậu ta với A Bình không kém bao nhiêu.”

“Cũng thật kỳ quái, mẹ gúa con côi làm thế nào có thể chuyển đến Trúc Lí ở.”

Cũng khó trách mẹ Trang nghi hoặc, đây dẫu sao cũng là chuyện hiếm thấy.

Mẹ con Khuyển Tử về đến nhà, đem heo con nhốt trong gian để củi. Căn nhà bọn họ đang sống này, vốn không có chuồng heo, vẫn phải xây dựng một cái.

Lò mò trở lại phòng, Khuyển Tử uy nghĩ nên làm thế nào đêm con heo nhỏ này nuôi lớn.

Lương thực cho người ăn trong nhà còn không đủ, chẳng có gì dư thừa cho heo ăn. Nhớ lại người nghèo ở Phong Lí nuôi heo, đều là đem heo thả trên núi, buổi tối lại đuổi trở về chuồng heo. Đương nhiên cũng không phải hoàn hoàn không cần cho ăn, dùng nước vo gạo nấu chút rau dại, mấy loại bã đậu, sau khi đóng chuồng, lại cho nó ăn một bữa.

Như vậy, mỗi ngày cần đem heo đuối lên núi rừng, thả dê, thu cá trong rọ bắt cá, tưới nước cho ruộng đậu, thu hái nấm, đòa măng, nấu thức ăn cho heo vân vân, Khuyển Tử cảm thấy một người có thể làm được. Lúc mới đến Trúc Lí, chỉ có nó và mẹ vác theo cái chiếu, chăn cùng một cái nồi sát, hai cái bát, một chút xíu lương thực. Không ngờ, hiện tại trong nhà có dê có heo, còn có ruộng đất, còn có thóc.

Tính toán gia sản, cùng với cuộc sống sau này, Khuyển Tử nhập vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.