Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 85: Q.2 - Chương 85: Tranh chấp




Màn đêm buôn xuống,cái nóng bức vào ban ngày ở thành phố phía nam rốt cuộc cũng lui đi , thay vào đó khí trời cũng dần trở nên mát mẻ hơn .

Cô nhìn bóng lưng cao ngất của anh hai trong ánh trắng nhẹ nhàng tỏa sáng nhưng ánh sáng ấy chẳng những không làm cho anh hai trở nên mềm mại nhu hòa hơn mà trái lại càng làm cho anh tăng thêm phần quỷ dị không ai dám đến gần .

Cô hiểu rất rõ, anh hai đang tức giận. Cô cũng biết nguyên nhân anh hai tức giận là bởi vì cô chấp nhận di chúc của ông ngoại cùng cái hôn sự không thể chối từ được kia.

Nhưng mà, cô phải làm thế nào đây. Ông ngoại trước khi chết đã giãy giụa dùng lời nguyền rủa cay độc đối với thân nhân duy nhất ,muốn cho hắn trọn đời không thể siêu sinh, chẳng lẽ muốn cô trơ mắt nhìn cha mẹ ở lò lữa địa ngục chịu đủ nỗi khổ sở hành hạ mà nhân gian không cách nào tưởng tượng được . Hơn nữa, ông ngoại còn nguyền rủa anh hai người mà cô yêu nhất ,cô làm sao có thể nhẫn tâm để cho anh hai người mà cô vẫn yêu say đắm bị thiên lôi đánh, chịu hết tất cả đau khổ, cô không đành lòng, cô không bỏ được, cô cũng không muốn . . . . . .(tránh cái gì lấy ng khác thì cả 2 đều phải sống trong dia ngục rồi o phải sao )

Anh hai là một người đàn ông hoàn mỹ ,một người cao ngạo thuần khiết giống như thiên thần vậy , cô làm sao có thể để cho anh rơi xuống nhân gian phàm tục chịu đủ thống khổ như thế này . Cô không muốn , nếu như đây là do trời cao trừng phạt cô vì đã phạm vào cấm kỵ , như vậy thì tất cả mọi hành hạ hãy hướng về cô thôi , cô chỉ hy vọng anh hai có thể bình an, may mắn hạnh phúc.

"Anh hai. . . . . ." Cô chầm chậm tiến lên, kéo ống tay áo anh hai, "Em . . . . ."

"Trừ việc nghe em sẽ không gả cho Tần Nhật Sơ còn những thứ khác anh sẽ không nghe!" hiếm thấy anh hai giận dỗi như một đứa trẻ như vậy , làm cho lòng cô một hồi chua xót, một người đàn ông tập hợp nhiều thứ ưu tú như vẻ ngoài tiền tài đáng yêu dịu dàng như vậy , cô làm sao có phúc khí có thể lấy được anh ấy.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn phải nói.

"Thật xin lỗi?" Anh hai chợt xoay người, bắt lấy hai vai của cô, rống giận một hồi , "Đây chính là đáp án em suy tính đã lâu sao ? Em muốn gả cho cái tên Tần Nhật Sơ chết tiệt kia , em phải nghe theo lời nói của cái ông già đã chết đó! Em muốn bỏ anh đi !" Anh hai đẩy cô hướng vào vách tường lạnh lẽo, âm trầm nói: "Thế nào, không bỏ được cục thịt béo bở như Tần thị sao, xem thường Nguyễn thị đến như vậy sao?"

Cô bị anh hai đè ép ở trên vách tường lạnh như bang , xúc cảm lạnh lẽo làm cho cô không thoải mái một hồi , hơi giẫy giụa thân thể muốn nhanh chóng rời đi .

Anh hai đối với động tác giãy giụa của cô càng thêm tức giận nóng nảy hơn , bàn tay hung hăng nắm cái cằm hơi nhọn của cô , "Nguyễn Miên Miên, anh đã sớm nói, em là người của anh, đời này đều là của anh, muốn cùng người đàn ông khác chạy đi , trừ phi anh chết!" Nói xong, môi lưỡi nóng bỏng bắt đầu công chiếm một vũng ngọt ngào của cô.

Đó là nụ hôn mang theo sự tức giận cùng tuyệt vọng đến như thế nào ,anh hai cắn xé nóng bỏng cùng mút vào giống như muốn đem cô nuốt vào bụng, dung nhập vào cốt nhục. Rất nhanh, tê dại trên môi đã hoàn toàn bị đau đớn thay thế, từng tia một máu tanh cũng chầm chậm ở trong miệng lan tỏa, cũng dọc theo cái cằm trơn bóng từ từ chảy vào cổ trắng noãn.

"Ngô. . . . . ." Cô giãy giụa mạnh, "Anh hai. . . . . . Đau. . . . . ."

"Đau?" Anh hai nghe vậy buông môi của cô ra , một đôi mắt ngăm đen tràn đầy âm chí, "Đau? Anh chính là muốn em đau, đau để cho em không cách nào suy tư không cách nào đi lại không cách nào thoát khỏi anh !" Anh hai cúi người xuống lần nữa, ở vết thương chồng chất trên môi cô mà tùy ý làm bậy, động tác càng thêm hung mãnh dã man.

"Anh hai!" Cô không biết lấy hơi sức ở đâu mà ra sức đẩy người đàn ông trên người ra,cuối cùng che môi rơi lệ, "Anh muốn em phải làm sao bây giờ, anh muốn em phải làm sao bây giờ, bất chấp tất cả rời đi cùng anh sao, sau đó khiến lời nguyền rủa ác độc ứng nghiệm trên người anh sao, để cho anh bị thiên lôi đánh để cho anh chịu hết đau khổ rơi vào 18 tầng địa ngục sao ! Em không đành lòng, em sẽ không đồng ý. Từ lúc được sinh ra tới nay, mẹ cũng bởi vì em khó sanh mà chết, dì nhỏ cũng phải gả cho cha người mà dì ấy không thích, ngay cả cha cũng là vì em một đứa con riêng mà đi bôn ba, cuối cùng còn chết ở xứ người. Tất cả. . . . . . Tất cả những người thân cận em yêu thương nhất cũng đều lần lượt rời đi, em làm sao có thể để cho người thân và là người em yêu nhất ở hiện tại rời xa em lần nữa ! Anh hai, anh nói đi, em làm sao có thể ích kỷ để cho anh phải chịu khổ một mình như vậy!"

Qua nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc cũng có thể to gan nói lên những suy nghĩ trong lòng mà bấy lâu nay luôn chôn dấu, trong lúc nhất thời tản đá trong lòng luôn đè nén cuối cùng cũng có thể bỏ xuống mây đen cũng đã tản ra cô đã từng nghĩ nếu có một ngày phải nói ra hết cô sẽ có một chút nhẹ nhõm, nhưng mà dưới tình huống này, là tình hình muôn vàn khó khăn không nói không được như vậy !

Hiển nhiên anh hai cũng không ngờ tới một người luôn luôn ôn thuận như cô đây sẽ có sức lực lớn như vậy có thể đẩy hắn ra, hơn nữa lớn tiếng rống lên với hắn, nhất thời có chút kinh ngạc, tựa vào bên vách tường thật lâu không cách nào nói ra dù chỉ một chữ .

Cô từ từ cúi thấp thân thể, lớn tiếng khóc ồ lên, "Tại sao có thể đối với tôi như vậy, rõ ràng. . . . . . Tôi chỉ muốn cùng người trong lòng sống thật tốt, rõ ràng tôi chỉ muốn một chút xíu hạnh phúc đơn giản như vậy mà thôi, tại sao các người cũng không cho tôi, tại sao muốn ép tôi. . . . . ."

Đột nhiên, truyền tới bên tai một tiếng than thở nhỏ đến gần như không nghe thấy , tiếp đến có một cánh tay ấm áp có lực ôm lấy cô kéo vào một bờ ngực ấm áp quen thuộc, "Thì ra là vậy, em dấu anh nhiều chuyện như vậy sao, thì ra là em luôn sống trong tự trách không vui sướng như vậy sao!"

Anh hai ôm cô vào trong ngực, thân thể cô lạnh như băng do ngồi trên đất, "Anh chưa nói cho em biết, chuyện của mẹ anh sao ?"

Mẹ của anh hai sao, trong trí nhớ của mình cô chỉ nhớ có một lần má Lâm mụ từng sâu kín đề cập tới, ngoài lần đó ra thật không có ai nhắc tới cả.

Lại nghe anh hai nói tiếp : "Mẹ anh gọi là Diệp Vân Mai, là một phụ nữ rất dịu dàng. Có đôi khi, anh cũng sẽ cảm thấy người của bà cũng y như tên bà, lạnh nhạt thoát tục thật đẹp giống như một đóa hoa được làm bẳng những áng mây trắng trên trời , nhưng nội tâm thì thật bền bỉ kiên cường, giống như một đóa Hàn Mai nở rộ trong tuyết. Mẹ là một trong hai người phụ nữ anh yêu nhất trong đời này, bà mang cho anh sinh mạng, dạy cho anh đạo lý làm người, nhưng là. . . . . ." Thanh âm anh hai nhàn nhạt ấm áp bỗng ngưng lại, đổi thành một loại ngữ điệu dữ tợn căm hận khác , "Nhưng mà , là Nguyễn Diệp Thành hại cuộc đời của bà ! Mẹ của anh nguyên là một tiểu thư khuê tú nề nếp con nhà đại gia ,ông ngoại mất sớm, trừ việc để lại cho bà một khoản gia sản, thật là không lưu lại cái gì nữa ! Vốn là, dựa vào khoản tiền kia, mẹ có thể áo cơm không lo qua hết hơn nửa đời người, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà cũng bởi vì Nguyễn Diệp Thành, hắn lừa gạt tình cảm của mẹ , đoạt gia sản của mẹ để thành lập Nguyễn thị. Sau đó lại cùng Tần Ngôn Minh bày mưu đặt kế , vứt bỏ mẹ đã không còn giá trị lợi dụng , khi đó mẹ chỉ mới hai mươi tuổi, trong bụng còn đang mang thai anh , cứ như vậy. . . . . . Cả người không có đồng nào bị đuổi ra cửa, lưu lạc nơi đầu đường!"

"Anh hai. . . . . ." Cô không biết mẹ của anh hai là bởi vì. . . . . . Cô cũng không biết cha tuyệt nhiên tàn nhẫn như vậy ! Cầm tay anh hai cô dịu dàng an ủi: "Cũng đã qua rồi. . . . . . Anh hai, tất cả đều đã là quá khứ. . . . . ."

"Quá khứ?" Thanh âm anh hai bỗng dữ tợn, "Em có biết mẹ anh đã phải chịu khổ như thế nào không ? Mẹ anh bà ấy chưa từng trải qua cuộc sống ở bên ngoài, cũng không có trình độ học vấn, không có ai muốn thuê bà làm việc, bà chỉ có thể ở trên đường phố ăn xin, dựa vào sự cầu xin hèn mọn mà nuôi sống anh , khi đó, Nguyễn Diệp Thành đang làm gì, hắn ôm các loại mỹ nữ danh hoa ở xã hội thượng lưu mà tiêu sái! Em thậm chí còn không biết mẹ anh vì muốn có tiền mua một chút sữa bột cho anh đã phải làm gì, bà thậm chí vì chút ít tiền này mà phải cam làm làm gái đứng đường (*gà móng đỏ), phải cam chịu ghê tởm nằm ở dưới thân đàn ông. . . . . ."

"Đừng nói nữa !" Anh hai rốt cuộc đã phải chịu khổ như thế nào, mẹ của anh hai rốt cuộc đã phải khổ cực bất chấp tất cả mà đem anh hai nuôi lớn như thế nào. Trong lòng cô đau xót nghiêng người ôm anh hai , "Đừng nói nữa, anh hai anh không cần phải nói nữa !"

Anh hai ở bên tai cô từ từ thanh tĩnh lại mà ôn nhu an ủi hạ, hai tay đang ôm ấy cô cũng xiết chặt thêm mấy phần, "Miên Miên, nói đến tự trách, nói đên hại chết người thân, tội nghiệt của anh so với em còn hơn mấy trăm mấy vạn lần ! Anh là một người đàn ông đã sớm gây tội ác chồng chất rồi , coi như là bị trời phạt cũng chỉ là báo ứng của anh thôi , tất cả mọi thứ đều không có liên quan với em. . . . . ."

"Anh hai ——" Cô ngẩng đầu chận lại lời nói nói không ra lời của anh hai, "Anh hai, em biết rõ anh không phải như vậy, em biết rõ anh không phải như vậy ! Không cho anh nói mình như vậy, em không cho, em không cho!"

Anh hai dịu dàng ôm sát cô, hôn một cái lên đôi môi vẫn còn phiếm sưng đỏ của cô, "Nếu hai chúng ta đều là người gây tội ác chồng chất như vậy thì dứt khoát nên ở cùng một chỗ thôi. Em hại chết cha em,anh hại chết mẹ anh, chúng ta cùng nhau chống đỡ !"

"Anh hai. . . . . ." Cô mở miệng, còn muốn giãy giụa nhưng anh hai nhanh tay lẹ mắt đã ngăn chận môi cô, "Qủa bóng nhỏ , anh yêu em , đừng rời xa anh, được chứ?"

Trong trí nhớ của cô anh hai chưa bao giờ ở một địa phương ngoài giường ngủ mà thổ lộ yêu thương với cô cả, trong lòng cô không khỏi dâng lên một luồng ánh sáng bảy màu ,từng vòng từng vòng đan xen trói buộc trái tim của cô làm cho nó không cách nào chạy trốn, không cách nào chống cự, tất cả đều là ngọt ngào ấm áp thâm nhập vào tận xương tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.