Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 69: Q.2 - Chương 69: Rời đi




Năm mới đã qua, nhiệt độ lại bắt đầu tăng cao. Tuyết đọng từ trên núi đến dưới chân núi đều đã từ từ tan, mùa xuân cũng từ từ đến gần.

Đối với cô mà nói, mùa xuân không có ý nghĩa gì ,với cô chứ đừng nói tới việc vui mừng đón xuân, trong lòng cô luôn hiện lên một cảm xúc âm thầm nhàn nhạt đau buồn. Tuyết tan, cũng đồng nghĩa là anh hai sắp phải đi rồi, nhưng anh vẫn không nói sẽ dẫn cô đi theo. Mà cô, thật sâu trong nội tâm đã không còn bất cứ kiêng kỵ gì như trước, bây giờ cô chỉ muốn trực tiếp đi theo anh hai về nhà.

Lời nói vẫn lẩn quẩn trong lòng, nhưng lại không cách nào mở miệng nói ra.

Cô sợ, nếu như trong giây phút cô mở miệng nói ra, lại nghe được lời lạnh lùng cự tuyệt của anh hai, hơn nữa lòng cô cũng chưa chuẩn bị khi xuống núi sẽ đối mặt với Kiều Hỷ như thế nào nữa.

Một ngày, hai ngày, ba ngày. . . . . .ngày cứ nối tiếp nhau qua đi, Lăng Thịnh rời đi.

Tiếp đến một ngày, hai ngày, ba ngày nữa. . . . . . lại những ngày nữa nối tiếp trôi qua, Tần Nhật Sơ cũng nói lời tạm biệt với cô.

Sau đó, anh hai vẫn chậm chạp không có động tĩnh.

Buổi tối, vẫn như cũ là một cuộc sôi trào nóng rực Phiên Vân Phúc Vũ, cô miễn cưỡng tựa trong ngực anh hai, ngón tay vô thức ở trên ngực trơn bóng vẽ nên các vòng tròn.

"Anh hai, anh đã lâu không trở về, công ty sẽ không có việc gì chứ?"

Nếu không cách nào nói thẳng ra, vậy thì nói bóng nói gió cũng có thể chứ.

Anh hai cầm cái tay đang lộn xộn của cô, "Thế nào, lo lắng Nguyễn thị sụp đổ anh sẽ không nuôi nổi em sao?"

Lôi kéo tay của cô tới khóe miệng êm ái vừa hôn, anh hai vừa nói: "Miên Miên, em yên tâm, anh hai bản lĩnh khác thì không có, nhưng nuôi em thì dư sức."

Cô tiến sát tới lồng ngực ấm áp của anh hai, nhẹ nhàng cọ xát, "Anh hai, anh không muốn xuống núi sao?"

"Miên Miên mấy ngày nay trong lòng em có chút không tập trung, chẳng lẽ chính là vì chuyện chúng ta xuống núi hay không?" Thanh âm anh hai kinh ngạc, "Anh không phải đã cho em thời gian nói lời tạm biệt cuối cùng với mọi người sao?"

Cô cũng kinh ngạc, "Cái gì tạm biệt lần cuối ?"

Anh hai cười gian, "Em cho rằng anh còn có thể để cho em sống bên cạnh yêu tinh hại người Dương Chi Hông sao? Anh lại cho em thời gian hai ngày, anh sẽ mang em cách thật xa cái nơi địa phương quỷ quái chim không thèm đến đẻ trứng này, sau đó chúng ta đi về nhà, má Lâm luôn lẩm bẩm nhắc đến em. . . . . ."

Thì ra là. . . . . . Thì ra là, anh hai chỉ là vì bận tâm cô, mới chậm chạp không có xuống núi, thì ra là, thì ra là, anh hai là muốn dẫn cô cùng nhau về nhà.

"Em khóc cái gì hả ?" Anh hai nâng cái cằm hơi thon nhọn của cô lên, thần sắc biến đổi, "Em không muốn trở về ?"

Cô ở trong ngực anh hai, mạnh mẽ lắc đầu một cái, thanh âm nghẹn ngào, "Không có. . . . . . Em muốn về nhà, em thật là nhớ nhà. . . . . ."

Anh hai nghe vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại kia .

"Anh hai. . . . . . Đừng. . . . . ." Cô đè lại đôi tay không nghe lời của anh hai, bàn tay cứ tới lui tuần tra chung quanh , "Anh. . . . . . Anh vừa mới. . . . . ."

Anh hai cũng không bởi vì lời nói của cô mà ngừng lại động tác, mà trái lại càng thêm tà khí cùng cuồng dã, ngón tay dài từ từ lướt qua cái cổ trơn nhẵn mềm mại, đi tới quả hạch chín mọng đã sớm dựng đứng kia, hung ác dùng lực bóp một cái, âm thanh tà ác: "Em phải bồi thường anh, mấy ngày nay lòng em cứ không yên, để cho chuyện sinh hoạt tình dục của anh cực kỳ bất mãn!"

"Anh hai, anh. . . . . ." Cô lùi bước, hiện tại trong lòng cô cũng không lối thoát nào a! Này rõ ràng là lão đại anh dục hỏa đốt người cần dập tắt nên lấy cớ đây mà! Trần trụi mà lấy cớ a!

Chỉ chốc lát sau, quả hồng phía trước đã thũng trướng thấy đau, chỉ cần anh hai khẽ sờ liền truyền xuống một hồi đau nhói bén nhọn, cô không khỏi thở nhẹ ra nói :"Nhẹ một chút. . . . . . Anh hai. . . . . . Sẽ đau. . . . . ."

Anh hai cười hắc hắc, dời ngón tay đi, nhưng lại hướng xuống phía dưới nơi tư mật mà tìm kiếm. Anh trực tiếp đẩy ra cánh hoa mềm mại kia, sờ tới tiểu châu phát cứng rắn thì không khỏi lại dùng sức bóp một cái. Đau đớn xen lẫn thỏa mãn vô biên làm cho cô không thể khống chế thanh âm của mình mà lên tiếng kinh hô, "A. . . . . . Không cần. . . . . . Ngừng. . . . . ."

Anh hai trêu chọc như vuốt ve cục đá nhỏ, tà khí vạn phần, "Có đúng là không muốn thật không, nhưng anh còn chưa muốn dừng a!" Nói xong, ngón tay dài thẳng tắp cắm vào trong mật động đang chảy từng giọt nhỏ róc rách.

Một ngón, hai ngón, ba ngón. . . . . .

Nhẹ nhàng, từ từ, nhanh chóng, mãnh liệt. . . . . .

"Đừng. . . . . . Anh hai, em sẽ không chịu nổi. . . . . . Dừng a. . . . . ."

Động tác anh hai không ngừng, "Mới như vậy mà đã chịu không được, làm thế nào tiếp nhận chân chính của anh, đứa nhỏ thiếu dạy dỗ!"

Ngón tay dài luật động thật nhanh, mang theo tiếng nước chảy róc rách , xì xì. . . . . . Xì xì. . . . . .

Chợt, trong đầu cô bỗng trống rỗng, cả người dùng lực co lại một cái, bị ngón tay dài của anh hai đưa lên đám mây. Thấy thế, anh hai rút ngón tay ra , tiếp cận dính lấy mật dịch, hướng tới trong miệng nhẹ nhàng ngậm một chút, sau đó lại thâm nhập, toàn bộ đưa vào trong miệng của cô .

"Qủa bóng nhỏ, nếm thử một chút mùi vị của mình đi !"

"Ngô ngô. . . . . ."

"Ngọt sao?"

"Ngô ngô ngô. . . . . ."

"A, anh biết rồi, em muốn nói ngọt sao! Không cần giải thích, anh cũng cảm thấy rất ngọt a!"

". . . . . ." Rõ ràng miệng cô bị lấp kín, tại sao người bị khi dễ luôn là cô a.

Anh hai ngậm môi của cô liếm láp mút vào thật lâu sau, khi nghe thấy cô thở hổn hển thì mới tạm hài lòng liếm liếm khóe miệng rời đi, lấy tay ôm cô đến trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô. Bộ dáng thỏa mãn mà an bình.

Hồi lâu, tay anh hai từ từ ngừng động tác, dường như đã ngủ thiếp đi. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng kêu lên, "Anh hai, anh hai, anh ngủ sao?"

Anh hai không có đáp lại, giống như đã ngủ say mà đi vào giấc mộng đẹp.

Cô thở dài, thận trọng vén chăn lên, khoác y phục đi ra cửa.

Chỉ là cô không nghĩ tới,trong một thoáng khi cô vừa bước ra khỏi, người đàn ông có vẻ đang chìm vào mộng đẹp kia chợt mở hai mắt ra, một đôi mắt tĩnh mịch trong đêm tối lóe ra một thứ ánh sáng chói lọi không biết tên.

"Chị Hồng, chị đã ngủ sao?" Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Dương Chi Hồng.

Chưa đến ba mươi giây, cửa mở ra, Dương Chi Hồng cau mày, nhìn thấy trước mặt là cô thì mặt kinh ngạc, "Miên Miên?"

Dương Chi Hồng vừa ngáp vừa dẫn cô vào trong nhà, "Nói đi, trễ như thế tới tìm chị có chuyện gì?" Mắt chuyển động, chế nhạo nói: "Chẳng lẽ Diệp Hiên Viên không thể thỏa mãn em, em dục hỏa khó nhịn, tới tìm chị ? Di, cũng không đúng, cả người mùi vị nặng như vậy, cái miệng nhỏ nhắn còn đỏ tươi ướt át, vừa nhìn đã biết mới bị đàn ông thương yêu thật tốt qua. . . . . ."

Cô lôi kéo tay Dương Chi Hồng, đỏ mặt, "Chị Hồng . . . . ."

Dương Chi Hồng cười cười: "Tốt lắm tốt lắm, chị không trêu chọc em nữa, tránh cho có người nói chị khi dễ em, em đừng vòng vo nữa, nói hết ra đi, có như vậy chị mới giúp được em chứ. Nói đi, cô bé đáng yêu của chị, đêm dài đằng đẵng, có chuyện gì chọc em làm em không có lòng dạ nào đi ngủ vậy?"

Cô cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu lên, khẽ cắn răng, mở miệng, "Anh hai muốn dẫn em về nhà."

Dương Chi Hồng sửng sốt, ngay sau đó lại miễn cưỡng cười nói: "Em cũng không phải là cô nhi không có nhà để về, vốn là phải về nhà rồi, chẳng lẽ em muốn sống dựa dẫm chị cả đời sao?"

"Em, không phải có ý này. . . . . ." Cô cắn chặt răng, rốt cuộc cũng không thể làm khác hơn là mở miệng, "Chị Hồng, chị biết em cùng anh hai là có chuyện gì với nhau mà, nhưng mà chị cũng đã biết anh hai cùng thiên kim của Kiều thị nhất định sẽ cưới nhau. Trên danh nghĩa bọn họ mới chính là đôi vợ chồng danh chính ngôn thuận, còn em . . . . . . Một con hồ ly tinh ngay cả cọng lông cũng không mọc đủ dài không đáng nói tới, em thật không biết lần về nhà này, làm thế nào để đối mặt Kiều Hỷ, dù sao cô ấy đối xử với em rất tốt."

"Thiên kim Kiều thị sao?" Dương Chi Hồng sờ sờ cái cằm hơi nhọn, mặt trầm tư, thật lâu, Dương Chi Hồng dường như mới phục hồi tinh thần lại, nhe răng cười một tiếng, "Ai mới đích thật là hồ ly tinh còn chưa biết đấy."

"Chị Hồng. . . . . . Chị nói gì vậy?"

Dương Chi Hồng nắm chặt mặt cô, hiện lên một nụ cười bất cần đời, "Miên Miên, em cái gì cũng không cần lo, em chỉ cần nhớ em thích anh hai em, anh hai em cũng thích em là đủ rồi, những chuyện khác, anh hai em sẽ giúp em chuẩn bị thật chu toàn, thật chu toàn."

Cô cúi đầu, "Nhưng mà, em chính là không muốn trở thành gánh nặng của anh hai. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ." Dương Chi Hồng cười to lên, giống như nghe được chuyện cười kinh điển nhất thế kỷ, cười đến không kịp thở, tư thái hoàn toàn không có, "Người nào. . . . . . Người nào nói cho em biết em là gánh nặng của hắn, coi như là vậy đi, vậy thì thế nào, chị tin tưởng Diệp Hiên Viên rất vui vẻ chịu đựng, ngược lại là em đó ——" Dương Chi Hồng gật đầu một cái, bộ mặt ra vẻ phớt tỉnh nói: "Em xem ra cũng nên suy nghĩ một chút, người đàn ông mà mình muốn tại sao chỉ bởi vì cái nhìn nhỏ nhoi của người khác mà đã dễ dàng buông tha rồi, nhưng hắn là người đàn ông mà người đời này đều muốn bắt được lên trên giường ngủ chung a. Em phải biết, phụ nữ như chúng ta là không thể chia sẻ người đàn ông của chính mình, cũng giống như bàn chãi đánh răng không cách nào xài chung với người khác được, đừng nói chỉ là một công chúa sa cơ của Kiều thị, coi như là con gái Thiên Hoàng Lão Tử tới đi, em cũng không thể buông tay, phải biết, em phải xác định, đời này Nguyễn Miên Miên em đều muốn cùng người đàn ông có tên Diệp Hiên Viên bên nhau ."

"Nhưng mà, chị Hồng. . . . . . em cảm thấy cái hạnh phúc này tới quá đột ngột, em thật là sợ, thật là sợ. . . . . ." Cô chần chờ nói.

Dương Chi Hồng mạnh mẽ vỗ vỗ vai của cô, "Nguyễn Miên Miên tiểu thư, em có chút khí phách được hay không, cái gì mà hạnh phúc tới quá đột ngột, hạnh phúc nó chính là muốn tìm ngay em có được hay không! Lại nói em sợ cái gì dù trời có sập xuống, cũng còn có anh hai em chống đỡ, coi như không có anh hai nhà em, cũng còn có Lăng Thịnh, Tần Nhật Sơ nữa chi!"

"Ha ha. . . . . ." Nói đến đây, Dương Chi Hồng đột nhiên thần thần bí bí tiến tới bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Muốn chị dạy em một phương pháp tốt nắm lấy đàn ông trong lòng bàn tay không? Lầm bầm, lầm bầm. . . . . ."

Không lâu lắm, cô bán tín bán nghi đi ra phòng của Dương Chi Hồng, tự xem xét 30 chiêu chế ngự đàn ông hữu hiệu này?

Sau khi cô gái đi không lâu, Dương Chi Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ dằng dặc nói một câu: "Nếu cũng tới, sao không đi vào uống ngụm trà nóng đây?"

Phía sau chỗ tối tăm ngoài cửa sổ, một người đàn ông tuấn tú từ từ đi ra, chính là cái người đáng lẽ đã sớm ngủ say trong phòng Diệp Hiên Viên.

Dương Chi Hồng khiêu mi cười một tiếng, "Đừng nói tôi không giúp anh, tôi chính là đích thân truyền thụ cô ấy 30 chiêu chế ngự đàn ông a, về sau anh thật có phúc."

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hiên Viên lúc này mới nâng lên một nụ cười dịu dàng, "Cô yên tâm, chuyện tôi đã đáp ứng với cô cũng sẽ làm được. Trong lúc cô còn sống tôi tuyệt đối không xem Triển gia là đối thủ."

Dương Chi Hồng dừng mắt, gọi lại người đàn ông sắp phải rời đi, "Diệp Hiên Viên, Miên Miên là một cô gái tốt, bất kể lòng của anh cao bao nhiêu lớn bao nhiêu, cũng đừng làm chuyện gây tổn thương đến cô ấy. Lần trước tôi có thể ngẫu nhiên nhặt được cô ấy, lần sau tôi không thể bảo đảm."

Diệp Hiên Viên dừng bước lại, không quay đầu lại cũng không có trả lời, cuối cùng từ từ biến mất ở trong màn đêm thâm trầm.

. . . Đường ranh giới Miên Miên đang ngủ say . . .

Nhìn cô gái trên giường bất tri bất giác ngủ say, ánh mắt Diệp Hiên Viên hơi sẫm lại, không khỏi nằm vào trong chăn nhẹ nhàng đem cô gái kéo vào trong ngực mình, thở dài một tiếng: Qủa bóng nhỏ, anh không cho em có cảm giác an toàn đến như vậy sao, không đáng để em tin cậy sao?

Chỉ là, Dương Chi Hồng, hắn hiện tại cảm thấy để lại người này thật uy hiếp, thật sai lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.