Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 11: Q.2 - Chương 11: Đánh nhau




Miên Miên, tuần này lớp mình tổ chức đi leo núi, bạn đi không?” Nữu Nữu đi tới, vỗ vỗ vai cô hỏi.

Leo núi? Thôi đi, nhất định anh hai sẽ không cho phép cô.

Đang muốn mở miệng định khéo léo cự tuyệt thì bên cạnh vang lên âm thanh không chút hảo ý: “Nữu Nữu, bạn cần gì phải tự làm mình mất mặt, bạn không biết là Nguyễn đại tiểu thư đây là lá ngọc cành vàng, leo núi gian khổ như vậy, Nguyễn đại tiểu thư làm sao đi được?”

Cô men theo thanh âm nhìn sang, thì ra là Diêu Tịnh, một trong tam đại hoa khôi của trường.

Trường trung học nơi cô đang học là một trường nữ sinh quý tộc nổi tiếng, học phí vốn đắt đỏ nên có đến 99% học sinh trường này đều là con cháu hào môn thế gia, chỉ có khoảng 1% là nhờ có học bổng mà vào được trường.

Là trường nữ sinh, hơn nữa lại toàn là các tiểu thư quý tộc luôn chú ý bảo dưỡng chăm sóc sắc đẹp, thời trang sành điệu, có thể nói, người người đều như hoa như ngọc . Trong điều kiện như vậy, có thể được chọn là một trong tam đại hoa khôi thì khuôn dung xinh đẹp như thế nào, không cần nói cũng biết.

Đối với Miên Miên mà nói thì Diêu Tịnh chính là Đại mỹ nhân ngàn người chọn một.

Với mái tóc mây dài quyến rũ, khuôn mặt trái xoan trắng như trứng gà bóc, đôi mắt hạnh to tròn giấu dưới hàng lông mày lá liễu, còn có đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, gợi cảm mê người. Cộng thêm chiều cao 1m67, ngực nở, eo thon, thắt đáy lưng ong hoàn hảo, giống như một cô công chúa mị hoặc chúng sinh.

Ngược lại Miên Miên cô cao có 1m60, thân thể còn hơi mập, nhìn thế nào trông cũng giống một con chim cánh cụt. An ủi duy nhất là khung xương mảnh khảnh, dáng dấp mặc dù tròn trịa, nhưng không đến mức lưng hùm vai gấu.

Khuôn mặt tròn quá mức đến cô còn không vừa ý, nhìn toàn thân từ trên xuống dưới, mái tóc đen dày khiến cô càng giống một con quạ đen.

Nữu Nữu nhìn một hồi lâu không thấy cô lên tiếng, liền mở miệng giúp cô giải thích, “Diêu Tịnh, bạn thật là quá đáng! Thân thể Miên Miên vốn không khỏe, không leo núi được cũng là chuyện bình thường thôi!”

"Thân thể không tốt?" Diêu Tịnh cười nhạo một tiếng, “Bộ dạng béo ú như vậy mà còn thân thể không tốt, đúng là truyện lạ kỳ thiên hạ hiếm thấy!”

Hiển nhiên lời nói của Diêu Tịnh rất có sức cuốn hút, cô ta vừa nói xong, mọi người xung quanh liền cười rộ lên.

Nữu Nữu tức giận, mặt đỏ hồng, hướng về phía Diêu Tịnh đang đắc ý tát một cái.

Diêu Tịnh không thể ngờ được Nữu Nữu lại đột nhiên ra tay, sững sờ một lát, vẻ mặt ngây ra, không thể tin được.

Mấy giây sau, cô ta phục hồi lại tinh thần, lập tức nhào tới phản kích.

Theo bản năng, Miên Miên mãnh liệt đẩy Nữu Nữu ra, nghênh người thay Nữu Nữu chịu cái tát này.

Bên tai Miên Miên vang lên tiếng vỗ tay ầm ĩ, nhưng cô không thấy đau đớn, chỉ thấy mặt hơi nóng lên, có chút tê dại.

Nữu Nữu thấy cô bị đánh, càng thêm dũng mãnh, xông lên phía trước, nắm được mái tóc dài của Diêu Tịnh hung ác kéo. Mọi người xung quanh thấy thế rối rít chạy tới ngăn cản, nhưng Diêu Tịnh và Nữu Nữu đều là người cao ngạo,

đâu dễ buông tay, trong chốc lát, phòng học trở nên vô cùng náo loạn.Cho đến khi có người thông minh đi gọi bảo vệ và cô giáo tới, trận hỗn loạn này mới ngừng hẳn.

Trận này thương vong thật nghiêm trọng, mái tóc dài của Diêu Tịnh bị Nữu Nữu giật ra một mảng lớn, gương mặt xinh đẹp cũng bị Nữu Nữu cào đến chảy máu, toàn thân nhếch nhác. Ngược lại cánh tay của Nữu Nữu chỉ khẽ rách, hơi rớm máu. Nhưng Miên Miên thân thể vốn yếu ớt lại không được thế, trên mặt bị mấy vết cào, trên cánh tay, trên đùi, khắp nơi đều là máu ứ đọng, bên má phải còn sưng lên giống như cái bánh bao.

Cô giáo chủ nhiệm dẫn các cô đi tới phòng y tế của trường, xử lý sơ qua mấy vết thương. Ngay sau đó, liền gọi cho phụ huynh từng người, còn cáu kỉnh trách mắng bọn họ thiếu điều không dừng lại được.

Chẳng bao lâu sau, mẹ Diêu Tịnh đã đến. Bà ta là một người phụ nữ lạnh lùng, vừa nhìn có thể đoán được lúc trẻ cũng là một mỹ nhân ghê gớm “phi dương bạt hổ”. Sau khi ôm Diêu Tịnh một hồi, nghe bảo bối tâm can kêu loạn lên, bà ta quay qua chỗ Miên Miên cùng Nữu Nữu, không nói đạo lý gì mà đột nhiên đánh tới.

Không bao lâu sau, mẹ Nữu Nữu cũng đã đến, nhìn thấy Nữu Nữu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến khi đảo mắt nhìn đến bộ dạng của Miên Miên, sắc mặt liền trầm xuống.

“Con là Miên Miên?”

Nữu Nữu nhìn thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, kéo kéo vạt áo làm nũng: “Mẹ, bọn họ bắt nạt con cùng Miên Miên!”

Miên Miên hiểu Nữu Nữu là lo lắng cho cô không có chỗ dựa nên mới nóng lòng muốn lôi kéo bà mẹ. Tuy Miên Miên rất thân với Nữu Nữu nhưng chuyện gia đình cô cũng chưa từng nói tới.

Mẹ Nữu Nữu chăm chú nhìn cô thật lâu một cái, trong mắt tràn đầy yêu thương, “Đứa nhỏ này, làm sao lại bị đánh thành như vậy!”

Tục ngữ nói hai người phụ nữ cùng một con vịt đã thành một cái chợ, lại thêm hai bà mẹ vì bảo vệ cho con mình mà lại càng ồn ào thêm. Không bao lâu sau, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, càng ngày càng rùm beng vẫn không dàn xếp được ổn thỏa, mà không biết vì sao, anh hai cô mãi vẫn chưa tới.

“Xin lỗi, đây là trường nữ trung XX sao? Tôi là phụ huynh của Nguyễn Miên Miên”. Âm thanh hết sức yêu mị mềm mại khiến cho cô toàn thân thấy buồn nôn, không khỏi nhìn về phía người tới, quả nhiên là Lăng Thịnh. Sau lưng anh chính là anh hai anh tuấn khôi ngô của cô.

Mọi người trong phòng nhất thời bị hai phong thái đối nghịch nhưng đều là cực phẩm nam nhân cùng nhau tiến vào làm cho sững sờ, tiếng cãi vã liền ngưng bặt.

Lăng Thịnh từ chỗ đứng, cũng không nhìn đến Miên Miên, theo quán tính uốn éo đến trước gương mặt mỹ lệ được chăm sóc cẩn thận của cô hiệu trưởng ra vẻ xum xoe lấy lòng.

“Mỹ nhân, thật hân hạnh được gặp cô, tôi tự giới thiệu trước, tôi là Lăng Thịnh, là anh họ của Nguyễn Miên Miên, đúng rồi, cô xem Miên Miên nhà tôi đáng yêu không?”

Anh hai cô nhìn chung quanh một vòng, sải bước đến kéo chiếc rèm cửa ở chỗ cô ra.

Nhìn thấy mặt cô, anh cứng đờ người, sát khí vô hình trên toàn thân từ từ tràn ra.

Lúc này Lăng Thịnh cũng đã để ý, quay đầu lại nhìn cô một cái, lui về phía sau một bước, kêu to lên, “Oa, ngươi là ai?”

Cô có chút bất đắc dĩ xoa xoa vết thương trên mặt. Không đến nỗi khoa trương vậy chứ!

“Lăng Thịnh ca ca, em là Miên Miên!”.

Lăng Thịnh bước về phía trước, chăm chăm nhìn cô một hồi lâu, không nói một lời nào.

Anh hai cô cũng vậy, chỉ mím chặt đôi môi mỏng, chăm chú nhìn mặt cô, không nói một lời nào, mặc kệ cho nữ hiệu trưởng đang dịu dàng gọi cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Bị ánh mắt mãnh liệt lại bén nhọn của hai người đàn ông trước mặt đâm vào toàn thân khiến cô không được tự nhiên, do dự mở miệng: “Anh hai? Lăng

Thịnh ca ca?”.

Anh hai cô hơn nửa ngày sau mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng sờ sờ gò má sưng đỏ của cô, cúi đầu hung ác hỏi: “Người nào làm?”

Cô có chút đau đớn, co rút lại, không trả lời.

Nữu Nữu ở bên cạnh thay cô đáp: “Dạ, là con bé kia, con bé đang khóc “lê hoa đái vũ” kia” Nữu Nữu nói xong còn chỉ chỉ đến Diệu Tịnh đang ngồi ngây ngô trên ghế sa lon, gương mặt si ngốc chỉ bởi vì anh hai cô liếc mắt nhìn qua cô ta.Chăm chăm nhìn vào Diệu Tịnh một lúc, anh quay đầu lại nhẹ nhàng ôm lấy cô đến ngồi trên một chiếc sa lon khác.

Lăng Thịnh cũng bước tới, nhìn hai mẹ con đối diện, cười như không cười nói, “Thì ra là Diêu thị phu nhân sao?”

Mẹ Diêu Tịnh nhanh chóng phục hồi tinh thần, có chút vênh vào, tự đắc nói: “Biết thế còn chưa qua đây nhận lỗi, làm bị thương con gái bảo bối của tao, các người thật không có mắt!”

Lăng Thịnh giống như nghe được chuyện tiếu lâm, cười lên ha hả: “Bà bắt chúng tôi xin lỗi? Ha ha, đầu gỗ, bà ta bảo chúng ta nhận lỗi kìa, ha ha”.

Nụ cười làm cho người khác không hiểu được. Sắc mặt mẹ con Diêu Tịnh càng trở nên khó coi, hết xanh đến đỏ.

Một lúc lâu sau, Lăng Thịnh mới ung dung mở miệng: “Muốn chúng tôi xin lỗi, xem ra các ngươi không có phúc được hưởng rồi!”

Âm thanh lạnh như băng, tựa như từ trong địa ngục vọng ra, âm lãnh đánh thẳng vào mọi người.

Diêu Tịnh vẫn còn gắng vùng vẫy: “Nguyễn Miên Miên, con bé xấu xí này dám cào rách mặt tao, tao sẽ khiến chúng mày nhà tan cửa nát!”

Anh nghe vậy, bàn tay đang khẽ vuốt khuôn mặt cô ngừng lại, bộ dạng thuận theo cúi xuống, rõ ràng là đang cười: “Nhà tan cửa nát? Đươc, vậy thì như mong muốn của mày! Lăng Thịnh!”

Lăng Thịnh nghe lời đi tới trước mặt cô hiệu trưởng, chớp chớp đôi mắt to kiều mị: “Hiệu trưởng, chúng tôi đi trước!”

Mẹ con Diêu Tịnh vừa nghe thấy vậy, “Làm sao có thể như thế….”

Lăng Thịnh lại nói, “Chúng ta ra ngoài hòa giải đi, tránh làm dơ bẩn đôi mắt to xinh đẹp của hiệu trưởng đây”.

Cô hiệu trưởng bị lời nói của Lăng Thịnh dụ dỗ, hơi lâng lâng, phất phất tay, tỏ ý tán đồng.

Đoàn người đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.

Trên đường, Diệu Tịnh có chút ghen tỵ nhìn cô được anh hai ôm vào trong ngực, không nhịn được lớn tiếng nói: “Nguyễn Miên Miên, con bé xấu xí này, làm sao mày có thể xem thường tao, xem bộ dạng mày cũng là dạng người không tiền không thế, như vậy đi, khấu đầu trước tao ba cái, bản tiểu thư sẽ đại nhân đại lượng mà tha thứ cho!”

Lời này vừa nói ra, cô liền cảm thấy thân thể anh khẽ run lên, cánh tay to đang ôm cô bỗng xiết chặt lại.Nữu Nữu đi bên cạnh tức giận nói, “Diêu Tịnh, mày đừng có quá đáng!”

Diêu Tịnh cười hắc hắc: “Đứa con gái như nó căn bản không xứng đáng được học ở trường này, dáng dấp xấu xí như vậy….”

"Chát!" Một âm thanh thanh thúy vang lên cắt đứt lời Diêu Tịnh

Cô giật mình nhìn sang, thấy Lăng Thịnh thổi thổi bàn tay ửng đỏ, “May mắn cho cô là cậu ấy không rảnh tay đến đánh cô”. Lăng Thịnh đưa mắt nhìn về phía anh, “Nhưng không có nghĩa là tôi ở đây ăn không ngồi rồi!”

Nói xong, lại một tiếng “Chát!” nữa thanh thúy vang lên.

Trong lúc mọi người còn đang lơ ngơ chưa tỉnh, trong hành lang đã xuất hiện mấy tên đàn ông vạm vỡ khôi ngô, tóm lấy mẹ con Diêu Tịnh ném lên xe. Lăng Thịnh thương tiếc sờ sờ mặt Miên Miên, trong mắt lóe lên hận ý, cũng cùng đi lên theo chiếc xe.

Cô nép trong ngực anh hai, có chút lo lắng, “Anh hai, không sao chứ?”

Anh cúi xuống, ôm cô đi theo hướng khác, “Không sao!”

Miên Miên không có biết, trước khi vứt bỏ Lăng Thịnh còn đùa chơi cô ta cho đến chết. Diệp Hiên Viên không nói cho cô hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.