Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 25: Q.2 - Chương 25




Thời gian như gian như nước chảy, rào…. rào…. rào….., nháy mắt đã tới giờ tan học.

Cô cầm bài tập đã chép lại, tới gõ cửa phòng làm việc.

“Xin hỏi, thầy giáo Tần Nhật Sơ có ở đây không ạ?”

Trong phòng làm việc, thầy giáo già râu bạc dạy Ngữ văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, nhếch môi cười một tiếng, chỉ vào phòng làm việc của hiệu trưởng: “Thầy giáo Tần có nhắn lại khi nào em đến thì tới phòng làm việc của hiệu trưởng chờ”.

Cô cung kính cảm ơn thiện ý của thầy giáo già râu bạc, đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

“Cốc cốc……” Cô hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa.

“Mời vào!” Bên trong cánh cửa khép hờ truyền ra giọng nói du dương của Tần Nhật Sơ.

Cô đẩy cửa ra, liếc mắt thấy Tần Nhật Sơ đang ngồi sau bàn làm việc. Thấy cô tới, anh ta rời mắt khỏi tập tài liệu ngẩng đầu lên, chỉ vào ghế salon bằng da thật ở bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.

“Thầy giáo, đây là bài tập của em”. Cô đưa bài tập ra, ngồi xuống.

Một lát sau, anh ta đóng tập tài liệu lại, cầm bài tập của cô lên, lật lật ra rồi gấp lại ngay.

“Về sau, trong giờ học không được chăm chú nhìn ra cửa sổ nữa”.

Cô gật đầu một cái, ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo.

“Thầy giáo, không còn việc gì thì em về trước đây ạ”. Cô cầm lấy quyển vở rồi đi ra ngoải, buổi sáng anh hai cô đã dặn cô phải về nhà sớm một chút.

“Đợi chút”, Tần Nhật Sơ cầm lại quyển vở của cô, lại thấy bộ dáng kinh ngạc đề phòng của cô thì thận trọng buông tay ra, “Miên Miên, tối hôm qua ——-”.

Cô nhớ tới những hình ảnh ngọt ngào lẫn ghê tởm ngày hôm qua, cuống quít lắc đầu trả lời: “Không sao, em không sao”.

Hình như dáng vẻ hoang mang sợ hãi của cô đã đả kích Tần Nhật Sơ, anh ta hơi cúi đầu xuống, chán nản nói: “Thật xin lỗi, Miên Miên, là do anh quá nóng lòng, anh đã quá càn rỡ rồi, nhưng em phải tin tưởng anh, Miên Miên, em là cô gái đáng yêu nhất thế giới. Tối thiểu là đối với anh…..”, dừng lại một chút, Tần Nhật Sơ từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định cầu khẩn, “còn về lời cầu hôn, hy vọng em suy nghĩ một chút”.

Cô nhìn người đàn ông giống như thiên thần trước mặt, cư nhiên lại hạ cố ăn nói khép nép xin lỗi cô, có chút không đành lòng, cô thốt lên: “Cậu út, chuyện này không liên quan đến anh…. Là do em…… em có chứng sợ hãi người đàn ông, là do em….. Em không trách anh, thật sự không trách anh….. Hơn nữa không phải anh đã cho em xem cảnh hoàng hôn đẹp nhất trên thế giới rồi sao”.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Nhật Sơ nhìn cô thật lâu không nói gì, trong ánh mắt dịu dàng có đủ loại tình cảm phức tạp tràn đầy, có yêu thương, có áy náy, có cảm động, có quyết tâm, còn có một tình cảm mờ mịt không rõ, cô cảm giác như anh ta không phải nhìn cô, mà là nhìn một người khác.

Thật lâu sau, Tần Nhật Sơ mới phục hồi lại tinh thần, bật cười nói, “Miên Miên, nói như vậy là chúng ta hòa hảo rồi hả?”

Cô mỉm cười lắc đầu, “Chúng ta chưa bao giờ có tranh chấp, tại sao lại gọi là hòa hảo?”

Tần Nhật Sơ hơi sững người, ngay sau đó cười khẽ, “Như vậy thì anh có may mắn được mời em bữa tối không?”

Cô suy tính rồi lắc đầu, “Không được, em đã hứa với anh hai em sẽ về nhà sớm một chút rồi ạ!”

Nghe vậy, Tần Nhật Sơ cũng không làm khó cô, đứng lên nói, “Vậy để anh đưa em về nhà!”.

Lần này, trong ánh mắt anh ta lộ ra vẻ kiên định không cho phép cự tuyệt, cô âm thầm suy tính một chút, chẳng qua là đi nhờ xe thôi, sẽ không có chuyện gì cả, vì vậy gật gật đầu.

“Đúng rồi, cuối tuần này anh có rảnh không?” Cô đột nhiên nhớ ra lời dặn của Nữu Nữu.

Tần Nhật Sơ không do dự trả lời, “Có, có việc gì sao?”

Cô hơi ngượng ngùng nói, “Việc này…. cuối tuần này là sinh nhật của Liễu Mạch….”

“A, thì ra là vậy. Cũng tốt, nhân tiện có cơ hội tiếp xúc với học sinh”. Tần Nhật Sơ giống như hiểu rõ ý định của cô, nhếch miệng lên, sảng khoái đáp ứng.

Đường về nhà cũng không gần, nhưng đã hết giờ tan tầm, giao thông rất thông suốt.

Ở trên xe, cô cùng Tần Nhật Sơ đều nói những chuyện tốt đẹp trước kia, không có ai nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua, bao gồm cả việc cầu hôn chân thành và cảnh chiều tà mỹ lệ, giống như đó là một điều cấm kị, cả hai đều muốn chôn sâu xuống đất.

“Cảm ơn cậu út, em vào nhà đây”. Cô nhảy xuống xe, nói lời cảm ơn với người đàn ông ôn tồn nho nhã trong xe.

Cô nhìn vào trong nhà, thận trọng mở miệng: “Cậu út, anh có vào nhà ngồi một lát không?”

Tần Nhật Sơ nhìn vào nhà, lắc đầu nói: “Được rồi, hôm nay không rảnh, để hôm khác đi. Miên Miên, anh đi trước, ngày mai gặp lại”.

“Dạ”, cô nhìn theo bóng chiếc xe, thở phào một cái, không thể nói cô không hề ghê tởm khi tiếp cận người đàn ông này, nhưng thật khó vượt qua. Nhưng, Tần Nhật Sơ có làm sai điều gì đâu, nói cho cùng, bởi vì trong nội tâm của cô âm thầm sợ hãi mà thôi, thật ra thì không phải cô không tiếp nhận anh ta mà bởi vì cô không thể thân cận với đàn ông mà thôi.

Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ, cô không thể nào giữ miếu suốt đời được, không thể cả đời không tiếp xúc với người khác phái được.

“Em rất lưu luyến sao?”. Không biết anh đã lặng lẽ đứng sau cô từ lúc nào, nhìn thấy cô dang mất hồn mất ví, gương mặt tuấn tú đen lại, lạnh giọng hỏi.

“Anh hai”, cô quay đầu lại giải thích, “Không phải”.

“Không phải? Vậy tại sao còn không đi vào?”, anh vừa nói vừa dẫn cô vào nhà.

Trên bàn ăn trong nhà đã bày đầy thức ăn, thì ra là mọi người đang chờ cô về ăn tối.

Lúc này Lâm mẹ đi tới múc cho cô một bát cach cá diếc, từ ái cười cười, “Còn không để cặp sách xuống rồi rửa tay vào ăn cơm”.

Vừa nhắc tới ăn cơm, tinh thần cô khôi phục, vội vàng để cặp sác xuống rồi chạy tới phòng bếp.

Cô không phải là người nói nhiều, anh hai cô cùng với Lữ Yên cũng lãnh đạm giống vậy. Trong bữa ăn, cô ăn như hổ đói, còn anh thong thả ăn, Lữ Yên thì nhai kỹ nuốt chậm.

Uống nốt ngụm canh cá diếc, cô thỏa mãn liếm môi một cái, thức ăn ở nhà là ngon nhất.

Anh nhìn Lữ Yên đã ăn xong nói, “Tiêm thuốc cho tiểu thư”.

Cô giãy dụa nói, “Anh hai, em khỏe hơn rồi, không…..” từ cuối cùng còn chưa kịp nói đã bị ánh mắt sắc bén của anh cắt đứt.

“Được rồi, được rồi”, cô lẩm bẩm, buông chén đũa xuống, đi lên lầu.

Trong phòng.

“A ——”, cô hét lên thê thảm một tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn sau lưng Lữ Yên, ủy khuất nói, “Bác sĩ Lữ, chị không thể nhẹ tay một chút sao?”

Lữ Yên dọn dẹp dụng cụ tiêm thuốc trên bàn, lơ đễnh nói, “Miên Miên tiểu thư, còn 4 ngày tiêm thuốc nữa”.

Cô vỗ trán kêu lên, “Cái gì? Những bốn ngày nữa!”

Lữ Yên cười như không cười gật đầu một cái, không có chút đồng tình nào với cảnh ngộ của cô a.

“Có chuyện này, bác sĩ Lữ………”,cô vặn vẹo ngón tay, do dự không biết nên nói hay không.

“Chuyện gì?”

“Em nằm mơ”

Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Lữ Yên sau khi nghe cô nói có chút thay đổi, “Còn có thể nằm mơ sao? Đầu có đau không?”

Cô lắc đầu, đỏ mặt lên nói, “Không phải là ác mộng, mà là…..”

Lữ Yên nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi ngờ.

Cô cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm, “Em, em mơ thấy anh hai”.

“Diệp tiên sinh? Xảy ra chuyện gì?”

Nhớ tới chuyện xảy ra trong mộng, mặt cô nhất thời đỏ bừng, ngượng ngùng không chịu được, đành cuống quít khoát tay, “Không sao…… Không có gì”.

Lữ Yên hồ nghi nhìn cô một cái, không nói gì, thu dọn đồ chuẩn bị đi ra cửa.

Lúc kéo cánh cửa ra, cô ấy ngừng lại một thóng, “Miên Miên tiểu thư, nếu có vấn đề gì về y học hoặc sinh lý cô có thể hỏi tôi….. Bao gồm cả chứng sợ đàn ông của Miên Miên tiểu thư…..”

“Còn có…….. có một số thứ mình càng sợ thì càng phải thử tiếp nhận. Đừng tưởng rằng cứ coi như không có việc gì thì sẽ thật sự không xảy ra”, Lữ Yên bước ra cửa, bỏ lại một câu nói đầy ý vị sâu xa.

Cô nằm trên giường, xoa xoa cái mông nhỏ đang đau, cảm thấy như lọt vào trong sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.