Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 107: Q.2 - Chương 107: Ác ma Diệp Hiên Viên sập bẫy




Diệp Hiên Viên nhẹ nhàng ôm lấy người con gái đã khóc đến mệt lả mà ngủ quên mất vào trong lòng.

Nhìn xuống hình dáng lung linh nép sát vào trong ngực mình, đôi gò má mềm mại còn lưu lại dấu vết của hai hàng lệ vẫn còn chưa khô, lông mi thật dài rủ xuống còn lấp lánh vài giọt nước mắt đọng lại, aizz, người này thật khiến cho người khác chỉ muốn yêu thương thật nhiều. Diệp Hiên Viên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cúi người hôn lên khuôn mặt cô. Không biết có phải vì đang trong thời gian mang thai hay không mà tính khí bảo bối của anh thay đổi rất nhiều, rất dễ dàng nổi nóng và bất an, như vậy lại càng thêm mau nước mắt. Hay là, cô vẫn luôn khát vọng có được sự tha thứ từ người thân? Bây giờ, mọi việc đã qua hết rồi, áp lực, gánh nặng cũng đã buông được xuống, anh giúp cô khóc lớn một trận, qua ngày mai mọi việc sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều….

Nhẹ nhàng đem cô gái đặt lên trên giường, Diệp Hiên Viên càng nhìn cái áo cưới màu trắng kia anh lại càng thấy chướng mắt. Tại sao??? Tại sao lần đầu tiên trong đời cô mặc áo cưới lại là để sánh vai với người khác? Rõ ràng dù là lần đầu tiên hay là lần cuối cùng của cô thì cũng chỉ có thể là cùng sánh bước với anh mà thôi! Tự nhiên lại để cho kẻ khác nhanh chân đến trước được lời, làm sao mà anh chịu nổi đây!!!

Tầng tầng sa mỏng dường như đã bị xé nát theo một cách rất dã man. Diệp Hiên Viên phủi phủi tay, chiếc váy cưới xinh đẹp giá trị xa xỉ kia dưới tay anh giờ chỉ còn là một đống mảnh vụn bay tán loạn! Mà, cô gái vô tâm kia vẫn còn vô tư ngủ mê man bất tỉnh cơ đấy!

Diệp Hiên Viên than nhẹ một tiếng, đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn mặt nóng, nhẹ nhàng lau đi lớp phấn trang điểm trên khuôn mặt cô. Mấy thứ đã vô vị lại còn lòe loẹt này chỉ có tác dụng che giấu đi sự ngọt ngào thanh khiết của cô mà thôi! Giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như nước của cô, Diệp Hiên Viên không khỏi hài lòng mỉm cười một cái, tiến tới đôi môi nhỏ xinh của cô, nhẹ nhàng hôn xuống, trong lòng anh tràn đầy những cảm xúc ngọt ngào…

Cô gái này, là thiên sứ trong trắng thuần khiết, từ nay về sau, cô chính là của riêng mình anh mà thôi!

Bất kể dù là Tần Nhật Sơ hay Lăng Thịnh, bất kì ai cũng không thể cướp cô ra khỏi vòng tay anh! Cô là của anh, đời này, kiếp này và cả kiếp sau nữa, chỉ có thể là của anh!

Chầm chậm, ngón tay thon dài của Diệp Hiên Viên mang theo chiếc khăn lông ấm áp, mơn man trên da thịt của cô, cẩn thận như đang lau một món đồ sứ rất trân quý, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng vuốt ve, cuối cùng đi tới bụng cô – nơi đang dần nhô to lên, động tác trên tay anh không tự chủ được mà đột nhiên khựng lại.

Không ai biết được rằng trong lòng Diệp Hiên Viên đã mong chờ đứa bé này biết bao cũng nhiều như việc anh đã căm ghét nó đến nhường nào.

Đứa bé này là kết tinh tình yêu của anh và cô, là huyết mạch tương liên với hai người. Nhưng mà ai cũng không thể phủ nhận, nó, là đứa trẻ bị nguyền rủa.

Diệp Hiên Viên vĩnh viễn không thể quên được, trên cái đảo nhỏ hoang vu đó, người phụ nữ đã một thời thời xinh đẹp kiêu ngạo đang thắt cổ một đứa trẻ hai đầu một chân, thất thanh gào khóc: “Tôi muốn giết chết quái vật này, quái vật này không phải là con của tôi, tuyệt đối không phải là con của tôi!”

Khi nhìn thấy Diệp Hiên Viên đến gần, đôi mắt đục ngầu của cô ta đột nhiên rực sáng, nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ha ha ha… Diệp Hiên Viên, anh đến đây để xem chuyện cười của tôi phải không? Đường đường là đại công chúa của Kiều thị mà lại sinh ra một quái vật… Ha ha ha…”

Thấy người đàn ông trước mặt vẫn tỏ thái độ hờ hững, Kiều Hỷ đột nhiên ngẩng đầu lên, tâm tê phế liệt đem đứa trẻ sơ sinh ném về tảng đá ở phía xa, dữ tợn mà nói: “Lấy máu của con gái trưởng Kiều thị - Kiều Hỷ tôi đây, lấy mạng sống của cháu của trưởng Kiều thị mà làm lễ vật hiến tế, tôi nguyền rủa ngươi, nguyền rủa Diệp Hiên Viên anh cả đời này không thể có con, nếu có con thì cũng sẽ là quái vật, thứ quái vật bị người đời phỉ nhổ vào!” Nói xong, rõ ràng từ một người như không còn chút hơi sức nào để mà đứng vững như thế, đột nhiên không biết sức mạnh ở đâu ra liền phi thân vọt đến trước vách đá.

Tiếng va chạm vào đá thật lạnh lẽo, máu tươi nhuốm đỏ bức tường đá, bắn tung tóe, bắn lên cả khuôn mặt Diệp Hiên Viên một giọt đỏ tươi. Nhìn cảnh tượng thi thể hai mẹ con đều trừng to con mắt, ngay cả những người đã quen vào sinh ra tử, tay nhuốm không biết bao nhiêu máu cũng bất giác muốn nôn mửa!

Thiêu hủy đi! Anh đã nói với thuộc hạ của mình như vậy.

Lửa bốc cao đầy trời, ngọn lửa này phải đốt đến ba ngày ba đêm mới từ từ tàn lụi. Anh từng nghĩ tội ác cùng với bất an, tất cả sẽ được lửa mang đi, hoàn toàn biến mất, Diệp Hiên Viên anh đã từng tự nhủ như vậy. Nhưng sau đó trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi và bất an, anh không có cách nào xóa tan được.

Về đến nhà, khi nhìn thấy cô gái anh yêu thương khuôn mặt hưng phấn ôm lấy bụng với một dáng vẻ thật dịu dàng thì Diệp Hiên Viên mới hiểu được trên cái thế giới này, thật sự có thứ gọi là nguyền rủa, thật sự có thứ gọi là báo ứng!

Anh ngàn phòng vạn phòng nhưng cuối cùng người con gái anh yêu vẫn mang thai con của anh. Nhưng anh không nhận được sự chúc phúc, trên người anh là vô số tội ác và là cả lời nguyền rủa cho đứa con của mình.

Phá bỏ nó đi! Phá bỏ nó đi! Như vậy tất cả đều có được hạnh phúc an ấm rồi!

Đúng vậy, Diệp Hiên Viên không dưới một lần muốn đem cái ý nghĩ này biến thành sự thật. Nhưng cuối cùng khi nhìn thấy gương mặt đau thương đến chết lặng của cô gái kia, anh chỉ đàng buông tay.

Anh không đành lòng! Cô đã vui mừng biết bao khi nghe tin mình có thai, cô đã hy vọng thế nào khi biết mình sắp được làm mẹ! Làm sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô đau đớn?

Diệp Hiên Viên tự nhủ, cứ thuận theo tự nhiên đi! Nếu như đã nhất định phải chịu tội, vậy hãy để cho anh vĩnh viễn gánh chịu tội lỗi này đi!

Nhưng mà, những việc của quá khứ đã qua, tại sao nhất định phải đến ám ảnh lấy cô? Rõ ràng người ép Nguyễn Diệp Thành hại chết dì Tần, ép Tần gia phải lao đao là anh, đều là anh! Tại sao cuối cùng người gánh chịu những tội ác, những đen tối hắc ám mà anh gây ra lại là người con gái mà anh yêu nhất? Tại sao???

Nhìn phía dưới của cô máu tươi chảy ra thấm đẫm, Diệp Hiên Viên chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ nhìn xuống bàn tay mình! Rõ ràng tưởng chừng như sạch sẽ không nhiễm bụi trần thế, nhưng tại sao lại nhuốm máu? Tại sao lại bị sự hắc ám ăn mòn?!

Khoảnh khắc đó, Diệp Hiên Viên đã cười.

Đi đi! Đi đi! Nếu con đã là đứa trẻ không được chào đón ở cái thế giới này thì con hãy quay về trời cao đi! Con làm mẹ con suy yếu như vậy, làm cha lo lắng thậm chí đã chán ghét con rồi, con không nên đến đây, không nên đến với thế giới này!

Giữa anh và cô, đã không còn ngăn cách, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi, cuộc sống chỉ có hai người là tốt rồi, anh không cần đứa bé này, không cần!

Nhưng mà, có khi, số mạng là do ông trời định đoạt. Giống như việc anh nhất định sẽ yêu thương con gái của kẻ thù, tựa như tình yêu của hai người nhất định phải chịu sự nguyền rủa của máu tươi!

Đứa bé kia giống như loại dây leo tà ác, bám chặt vào thành tử cung của cô, không chịu buông tay.

Đúng, nó sống sót rồi! Phải chịu đựng cơn ác mộng khủng khiếp và áp lực trong lòng mẹ nó như vậy mà nó vẫn ngoan cường sống tiếp!

Đây thực sự là số mạng sao? Là ông trời định cho đứa bé này di truyền tính ương ngạnh cùng quyết tâm tuyệt đối không chịu nhận thua từ cha nó hay sao?

Hừ, Diệp Hiên Viên nghĩ tới đây có chút cảm thấy buồn cười. Chắc việc đứa con nhà anh ương ngạnh số mệnh lớn là không có đâu, chỉ có tình thương của mẹ nó rất là vĩ đại mà thôi. Nhìn cô gái lăn lộn cựa quậy trong mình như con thú nhỏ điên cuồng, Diệp Hiên Viên đột nhiên phát hiện hóa ra chính mình vẫn luôn mong đợi đứa trẻ không được trời cao chúc phúc này…

Hắn muốn nhìn thấy, rốt cuộc là đứa trẻ ra sao mà trong một không gian hư nhược suy yếu đó vẫn gắt gao bám chặt, không buông tay với sự sống, kiên định vượt qua đến như vậy…

Sau khi tham gia hôn lễ “tự cho là kín đáo” của Tần Nhật Sơ cùng phong di thư giả kia, anh cũng đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua rồi. Thậm chí khi bọn họ vẽ ra loại tình huống “cướp dâu” như trong phim thần tượng ấy, anh cũng vui vẻ phối hợp đúng như những gì họ mong muốn.

Chỉ là, sau khi gặp lại tiểu nha đầu này nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt nhào vào ngực anh, nhiệt tình vương vấn nụ hôn của anh thì bao nhiêu oán giận cùng không kiên nhẫn trong lòng đều hóa thành hư không hết…Anh làm bao nhiêu việc như vậy, không phải chỉ vì cô nhóc ngốc nghếch này hay sao, đã thế thì làm sao phải quan tâm đến mấy thứ danh dự, thể diện gì gì đó nữa chứ?

Cúi đầu xuống, Diệp Hiên Viên từ trong túi quần lôi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, lấy ra từ trong đó một chiếc nhẫn bạch kim cũng khéo léo tinh xảo vạn phần, nhẹ nhàng lồng vào ngón tay mịn màng trắng nõn của cô gái, nhẹ giọng rủ rỉ nói: “Quả bóng nhỏ, đời này, kiếp này, em vĩnh viễn là của anh!”

Hôn một cái xuống ngón tay xinh xắn, Diệp Hiên Viên hài lòng cười một tiếng.

Ác ma yêu công chúa ngự trên lầu cao.

Ác ma dù sập bẫy nhưng cuối cùng cũng ôm được một thiên sứ xinh đẹp vào lòng…

(TX: Chương này có đúng mấy dòng cuối là ngọt ngào, còn đoạn đầu thì ám ảnh kinh khủng quá!!! Dịch mà toát mồ hôi!!! Có bạn nào thấy đoạn đầu rất giống với truyện “Trăm năm cô đơn” của Marquez không? Cũng là một dòng tộc loạn luân bị nguyền rủa sinh ra đứa con có đuôi lợn – tức là quái vật í… huhu, đến khi sinh ra đứa con này chính là lúc cả tộc bị diệt vong… ám ảnh quá…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.