Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương 64: Q.2 - Chương 64: Chương Kết (8) - Vì các con, chấp nhận hủy dung






“Huhu….” Ninh Ninh nhìn thấy vật sắc nhọn liền khóc lớn, tuy còn nhỏ nhưng nghe thấy lời bà ta nói vừa rồi cũng biết bà ta định làm gì mình, đừng mà, cô nhóc không muốn trên mặt vạch hai đường, nếu vậy thì lớn lên sẽ không xinh đẹp nữa.

Sự sợ hãi của Ninh Ninh đúng như ý muốn của Tả Tình Yên, bi thống cất tiếng cười, trong mắt càng bốc cháy ngọn lửa báo thù, trong lòng đã quyết, cầm miếng thủy tinh vỡ tiến về phía Ninh Ninh càng ngày càng gần.

“Chậm đã !” Cảnh Hạo đột nhiên nói, khiến động tác của Tả Tình Yên chững lại, chuyển sang nhìn cậu bé có đôi mắt lanh lẹ kia。

“Mày định giở trò gì?” Tả Tình Yên híp mắt nhìn nó, trong lòng có chút đề phòng.

“Cháu chỉ là đứa trẻ con, đứng trước dì có thể giở được trò gì chứ? Cháu chỉ muốn nói, thay vì lúc này đây rạch nát khuôn mặt của tụi cháu, chi bằng đợi cha mẹ cháu tới, ở ngay trước mặt họ làm điều này, cháu bảo đảm bọn họ sẽ rất đau đớn. Mẹ cháu thật sự rất yêu tụi cháu!” Cảnh Hạo dường như rất thành ý cho cô ta lời khuyên, cậu bé đã nhìn ra, người phụ nữ này tuy đã dùng khăn che hết nửa khuôn mặt bên dưới, nhưng nó dựa vào một nửa khuôn mặt không bị che nhận ra người phụ nữ này khá giống mẹ.

Bà ta rốt cuộc là ai? Điểm này, nó không cần truy cứu, lúc này điều quan trọng hơn cả là trước khi cha mẹ tới phải bảo vệ an toàn cho em gái, đây là trách nhiệm làm anh trai của nó!

“Haha…tên nhóc, lời đề nghị của mày không tệ, đứng trước mặt bọn họ….ha…ha” Tả Tình Yên dường như đang tưởng tượng đến cảnh đó, nhất định là rất phấn khích “Được, coi như tao nể mặt chúng ta có chút quan hệ máu mủ, tao sẽ đứng trước mặt cha mẹ chúng mày rạch nát khuôn mặt xinh đẹp này!”

Cho dù bất kì giá nào cả nhà bọn mày đừng hy vọng có thể rời khỏi nơi này, trước đó cô muốn tận hưởng ngồi nhìn bộ dáng đau khổ của bọn chúng.

Cảnh Hạo cau mày, nó đã đạt được mục đích cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảnh giác như cũ. Ninh Ninh nghe thấy tạm thời không bị rạch mặt, lập tức ngừng khóc, cô nhóc biết có anh trai ở bên, anh trai nhất định sẽ bảo vệ mình.

Tả Tình Yên mặc kệ hai đứa nhóc bị buộc trên ghế, tự mình bước ra khỏi phòng, không lâu sau quay lại xách theo một cái thùng, trong đó có chứa xăng. Đây chính là món quà cô dành cho gia đình bọn họ, một trận hỏa hoạn, đủ để khiến cho gia đình chúng có thể đoàn tụ cùng nhau dưới địa phủ rồi.

Mùi khó ngửi đó khiến Cảnh Hạo âm thầm hiểu ra, người đàn bà này điên rồi, giây phút này nó chỉ mong muốn cha có thể bảo vệ được mẹ và em gái, đừng đề bà ta toại nguyện!

Khoảng nửa giờ sau, Cố Thịnh lái xe với tốc độ cao nhất dừng trước cửa địa chỉ Tả Tình Yên đưa cho. Đây là vùng ngoại ô của thành phố A, xung quanh rất vắng vẻ, ngoài một cái kho phế liệu, không nhìn thấy bất cứ ngôi nhà nào gần đây, bọn họ rất dễ tìm được.

Xe dừng trược cửa kho, Tả Tình Duyệt vội vàng xuống xe, chạy về hướng kho.

“Ninh Ninh, Hạo Hạo….” Tả Tình Duyệt kêu lớn gọi tên các con, lúc trên đướng tới đây cô đã muốn phát điên, trái tim như muốn thoát khỏi lồng ngực, chỉ cần nghĩ đến cảnh hai con bị nguy hiểm, trái tim cô như bị bàn tay nào đó bóp chặt, hô hấp như tắc nghẽn.

Cố Thịnh đuổi kịp cô, anh cũng lo lắng không kém cô, lại không biểu lộ ra ngoài, sợ cô nhìn thấy càng lo hơn.

Hai người bước vào kho, quả nhiên nhìn thấy các con bị trói trên ghế, nhìn thấy cha mẹ tới, trái tim như bị buộc chặt của cô bé lập tức được giải thoát.

“Mẹ, Daddy…” Ninh Ninh muốn bay qua đó, nhào vào lòng mẹ ngay tức khắc, nhưng cô bé đang bị trói chặt, dây thừng thô ráp trói tay khiến cô nhóc thấy rất đau.

“Ninh Ninh….” Duyệt Duyệt nghe thấy âm thanh chịu ủy khuất của con gái, trái tim như xoắn lại, cả người tức tốc lao lên phía trước, nhưng từ trong kho vang lên tiếng nói lạnh lẽo lại làm cho bước chân của cô lập tức chững lại.

“Đứng yên đó! Chỉ cần mày bước thêm bước nữa, cẩn thận hai cái mạng nhỏ của tụi nó sẽ không còn!” Tả Tình Yên nhếch mép lộ ra tia tàn nhẫn.

“Chị, đừng làm hại bọn nhỏ, chị muốn gì cứ nhắm vào em, bọn trẻ vô tội mà!” Duyệt Duyệt nói với người phụ nữ đang đứng trên bậc cao kia, năm năm không gặp, cô hôm nay mới biết, năm năm trước bản thân rời đi, chị gái đã đóng vai cô.

Cô luôn biết ba mẹ đối xử với mình không thương yêu gì, cô cũng không hoang tưởng có thể chiếm được tình yêu của họ, nhưng người thân của nhau lại đối nghịch như vậy, lại khiến cô đau khổ vô cùng.

“Vô tội? Hừ, có trách thì trách bọn chúng là con của mày!” Tả Tình Yên hứ giọng lạnh lùng, vô tội? cô không vô tội ư? Khuôn mặt cô bị Cố Thịnh hủy rồi, cô không vô tội à? Giây phút này Tả Tình Yên chỉ nghĩ đến tất cả uất ức mình phải chịu, mà hoàn toàn quên đi rằng tất cả mọi chuyện đều là do bản thân cô tự làm tự chịu!

“Cô rốt cuộc muốn gì?” Cố Thịnh lạnh lẽo nói, ánh mắt bén nhọn bắn về phía Tả Tình Yên, người phụ nữ này nếu dám động vào các con anh, anh tuyệt đối không tha cho cô ta!

“Anh thấy sao?” Tả Tình Yên tháo chiếc khăn dùng để che vết sẹo xuống, một nửa khuôn mặt là những vết sẹo rất đáng sợ, chằng chịt giao nhau, khiến cho người khác có cảm giác lợm giọng mắc ói khi nhìn vào.

Vết sẹo đó khiến cho Duyệt Duyệt nghẹn họng, ngay cả Ninh Ninh và Hạo Hạo cũng nhăn mày nhăn mặt, nếu như bà ta không có vết sẹo đó thì khuôn mặt giống hệt mẹ, chỉ là không đẹp bằng mẹ, hèn chi vừa rồi mẹ gọi cô ta là chị!

Tất cả mọi người ở đây chỉ có Cố Thịnh vẫn trấn tĩnh. Thì ra cô ta muốn báo thù sao?

Năm năm trước anh chỉ là muốn cho cô ta bài học, những vết sẹo này đối với cô ta mà nói, vẫn còn quá nhẹ, nếu như sớm biết hôm nay cô ta dám bắt cóc các con anh, anh lúc đó sẽ không do dự làm cho cô ta tàn phế luôn.

“Được, nếu anh đã hỏi tôi muốn gì, vậy tôi nói cho anh biết, ở đây có một con dao, bây giờ…..Tả Tình Duyệt tao muốn mày giống như tao, trên mặt cũng có vài vết sẹo, tao muốn mày tự mình ra tay, ở trên mặt rạch vài nhát dao, nếu không…..” Tả Tình Yên nhảy xuống bậc cao, ném con dao xuống đất trước mắt Duyệt Duyệt, theo đó đi về hướng Ninh Ninh, Cảnh Hạo, đoạn tiếp sau không cần phải nói ra, cũng đoán được, trong miệng cô ta uy hiếp là gì?!

“Được, tôi làm, chỉ cần chị đừng làm hại con tôi!” Duyệt Duyệt không đắn đo suy nghĩ lập tức nhặt con dao lên, nắm chặt trong tay. Nhắm mắt lại, hướng về khuôn mặt mình rạch một nhát…..

“Đừng , Mẹ….” Ninh Ninh và Cảnh Hạo đồng thời hét lớn, Ninh Ninh thậm chí khóc rống lên, không muốn, cô nhóc không muốn mẹ bị thương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.