Các Thần Tiên Sinh Hoạt Trong Thời Đại Tinh Tế

Chương 8: Chương 8: Truyền hình hai trong một của chó và hoa (Phần đầu)




Editor & Beta: Hạ Tử Lâm.

So với thế kỉ hai mươi mốt thì khi Trái đất tiến vào Thời Đại Vũ Trụ đã không còn chịu sự hạn chế của thời tiết “ăn chơi”, ban đêm cũng như ban ngày, khác biệt lớn nhất có lẽ là có Mặt Trời hay không mà thôi.

Bời vì có người máy và đủ loại hack khoa học kĩ thuật, cho dù ngươi đi mua sắm trên đường, ngoài một số cửa hàng có chút đặc thù, cơ bản đều mở cửa hai mươi tư giờ không nghỉ ngày nào, còn có đủ kiểu giải trí trên mạng Vũ Trụ, người dân Thời Đại Vũ Trụ thực sự rất thích giải trí.

Vì vậy Khúc Quân rất dễ dàng tìm được một xưởng kinh doanh bãi đỗ xe hai mươi tư giờ, cái gì cơ? Ngươi nói bãi đỗ xe còn buôn bán riêng, đây không phải nói thừa sao? Hiện tại mỗi người đều có xe năng nguyên, không có bãi đỗ xe, con đường trên không trung đã sớm nghẹt vì tai nạn. Trên mạng vũ trụ từng có một câu, có được một cái bãi đỗ xe ngươi liền có được toàn bộ thế giới.

Thu nhập của bãi đỗ xe không phải rất cao! Riêng loại bãi đỗ xe có quy mô lớn trong thành thị thì Khúc Quân từng trên mạng nhìn thấy doanh thu kinh doanh sơ lược một năm của nó khiến hắn ghen tị ánh mắt đều đỏ lên.

Không nói ba cái chuyện đâu đâu nữa, Khúc Quân cho mình một cái BUFF tàng hình chụp lên cơ thể nghênh ngang đi vào phố người nghèo, lần đầu tiên đi đến nơi này hắn cảm thấy khá mới mẻ.

Bên trong gần như là một thành thị loại nhỏ, mọi thứ đều ngăn cách với bên ngoài, hầu như mỗi cái tinh cầu đều có địa phương như vậy, có một số hệ thống nhân quyền được đề nghị bỏ đi chẳng qua hiện tại vẫn tồn tại như cũ.

Đương nhiên cũng không phải ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài như lời nói, người dân Vũ Trụ có rất nhiều cách giải trí, lên mạng vũ trụ có thể trao đổi mọi thứ, từng có người bình thường đăng tiểu thuyết YY trên diễn đàn văn học, câu chuyện kể về một người bình thường vì không muốn bị trói buộc trong thế giới nhỏ này mà lén lút từ phố người nghèo đi ra ngoài, một mạch vượt qua khó khăn tiến tới trở thành người đứng đầu tinh cầu.

Cuốn “Người phố nghèo làm thủ lĩnh” kia bây giờ còn treo trên Kim bảng của diễn đàn văn học, Khúc Quân cũng có nhìn lướt qua, khí phách không kém gì nam chính lúc trước.

Đi trên đường ở phố người nghèo, Khúc Quân đột nhiên thấy một chút thân thuộc, tuy nơi này khoa học kĩ thuật vẫn phát triển rất nhiều nhưng so với bên ngoài thì lại giống với nơi ban đầu hắn từng sống hơn, không có súng laser bên người, không có vừa gặp nhau liền hỏi vừa qua bạn dùng dị năng hoặc tinh thần vào việc gì, nơi này........ Càng giống như một xã hội khoa học viễn tưởng.

Chẳng qua hắn nhìn thấy chỉ vẻn vẹn là mặt ngoài, loại chế độ này từng bị rất nhiều người lên án, cũng chẳng phải bản thân hắn ở trong đó nên vẫn là nhanh chóng tìm Bách Hoa quan trọng hơn.

Phố người nghèo phân bố theo hình bàn cờ chia thành từng khối nhỏ, Khúc Quân đi tìm cũng không tốn sức lắm, khi hắn đi qua cái ngã tư thứ ba rốt cuộc tìm được hoa mẫu đơn sắp biến thành rác rưởi ở trong phòng của một cái trạm thanh lí.

Giờ phút này cánh hoa lộ ra bên ngoài của Bách Hoa hoàn toàn không giống như hình ảnh xinh đẹp mà Nold đưa, lá và cánh dính đầy một lớp bụi nhưng dù như vậy cũng không làm giảm đi dáng vẻ của hoa mẫu đơn.

Khúc Quân thở dài, bế Bách Hoa sắp bị vứt đi xử lí rác thải lên.

Trên thực tế, lúc này Bách Hoa đã gần như kiệt lực, tuy nhìn thấy Khúc Quân rất giật mình, nếu như là trước kia người này dám ôm y như vậy, y chắc chắn sẽ đấm cho một phát nhưng bây giờ trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

“Khúc tiểu tướng quân, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa.” Mỗi tóc có hơi ngắn.

Khúc Quân.... Chật vật như vậy còn cố chào hỏi quả không hổ là Bách Hoa tiên tử của Thiên Đình, so với con chó ngốc kia thì lễ phép hơn nhiều, hơn nữa nghe cách chào quen thuộc như thế trong một chốc hắn cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy hắn gật đầu:

“Đúng là đã lâu không gặp.”

“Chẳng qua chỗ này không phải chỗ nên ở lâu, nếu tiên quân nguyện ý....”

“Tất nhiên là nguyện ý.” Chưa đợi Khúc Quân nói xong y đã cướp lời, nói thật ở một cái thế giới kỳ quái như này gặp được người quen thực sự rất may mắn. Nếu y có pháp lực thì không nói làm gì nhưng nay y từ chỗ kỳ quái kia trốn ra được đã dùng hết cuối cùng một tia pháp lực.

Trong không khí linh lực lại quá loãng, y hoàn toàn không có thời gian hồi phục.

Nói xong câu đó y cũng hết sinh lực, nói với Khúc Quân một tiếng liền chìm vào ngủ say, thực vật tu hành càng khó khôi phục hơn, Khúc Quân thực thông cảm với y, không nán lại lâu ở phố người nghèo liền ôm hoa rồi nhanh chóng rời đi.

Trên xe năng nguyên có chậu hoa điện tử hắn vừa mua hồi chiều, lúc này đất đai đều rất quý hiếm, gieo trồng hoa đều dùng tài liệu đặc thù chế thành đồ thay thế, dầu gì thì hắn cũng học về ngành cây cảnh, trồng hoa tuyệt đối so với nuôi chó chuyên nghiệp hơn nhiều, trong nhà lại có rất nhiều thiết bị gieo trồng hoa có sẵn.

Cài đặt chế độ tự điều khiển chạy về nhà, Khúc Quân tu chỉnh lại cho Bách Hoa sau đó cẩn thận đặt y vào chậu hoa điện tử, mở thiết bị chiếu sáng ở trên chậu hoa lên. Tuy không biết giống ở Hồng Hoang có thể thích ứng với áng nắng nhân tạo của Thời Đại Vũ Trụ hay không nhưng.......thử xem cũng chả mất miếng thịt nào.

Dù sao thực vật dù tiến tiến hoá vẫn cần quang hợp, giống như việc nhân loại tiến hoá có được dị năng và tinh thần lực nhưng vẫn phải dùng miệng ăn cơm.

Đến nhà vừa mở cửa ra liền thấy Hao Thiên Khuyển phóng lại đây, đi quanh Khúc Quân ngửi từ đầu đến chân mấy vòng, năm phút sau rốt cuộc đủng đỉnh xoay người, tốt lắm, không có mùi vị linh lực của đoá hoa kia!

.........Khúc Quân, có mùi mới là lạ! Linh lực của Bách Hoa đã tiêu hao hết ngươi đoán ra được mới có quỷ đó!

Bỗng nhiên nổi lên ác ý, Khúc Quân xoay người mở cửa ghế sau xe năng nguyên, thật cẩn thận ôm Bách Hoa trồng trong chậu hoa điện tử ra, truyền âm cho Nhị Cẩu:

“Nhị Cẩu, ngươi xem ai tới nè!”

Sau đó......Hao Thiên Khuyển thích hóng hớt xù lông ngay tại chỗ! Đúng là xù lông, lông trắng cả người đều dựng thẳng lên, giống như là.........Bị máy sấy sấy xù lên, mắt chó nhìn chằm chằm chậu hoa trong tay Khúc Quân, chẳng hề đắn đo liền xoay người nhảy!

A a a a a! Bách Hoa đã tới! Tổn thọ, nó muốn đi ra ngoài tìm chủ nhân! Hô hấp trong cùng một không gian với Bách Hoa khiến toàn thân nó đều không tốt! Nó cảm thấy bản thân không thể tu luyện, linh lực đình trệ, chỉ số thông minh giảm xuống( ta nói ngươi có thứ này sao?), nó phải đi tìm chủ nhân cầu an ủi!

Miêu tả nơi diễn ra màn gặp mặt của một chó một hoa này một chút: biệt thự nhỏ vùng ngoại ô, trong vườn hoa nhỏ, xe năng nguyên của Khúc Quân đỗ ở dưới kho của vườn hoa, mà xung quanh là hình ảnh hàng rào hắn đặt ra.

Vì sao lại nói là hình ảnh! Bởi vì tại thời đại kỹ thuật 3D tràn lan này, tuỳ tiện một chỗ đều có thể dùng hình chiếu, ngươi muốn đổi thành hình ảnh gì thì đổi cái đó, mà Khúc Quân, hắn thuộc loại người hoài cựu cho nên hắn cài đặt vẫn là hình ảnh một hàng rào tre vây xung quanh vườn hoa trong phòng.

Nhìn trời xanh mây trắng cây cỏ xanh um tuyệt đối vui tai vui mắt.

Nhưng.... nếu khiến mọi thứ trở lại như cũ, bên ngoài phòng của hắn chỉ có một lớp cứng rắn bao quanh mà thôi cho nên...... Khúc Quân trơ mắt nhìn đầu con chó kia tiếp xúc thân mật với thiết bị dùng tài liệu cứng rắn tổ hợp lại chế thành.

Đương nhiên lúc nãy hắn đã có lòng tốt tắt đi thiết bị cảnh báo của bức tường và chế độ điện giật. Thôi, xem màn trình diễn chó cùng rứt giậu này thực ra vẫn là đùa rất vui 2333!

Mà Khúc Quân không chú ý tới là lá cây của hoa mẫu đơn trong lòng của hắn cũng run lên rất đáng nghi.

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

->_-> Tư thế rời nhà trốn đi của Nhị Cẩu 2333! Cái tật không chịu mở cửa mà chỉ thích nhảy qua tường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.