Chương 1: Chương 1




Khi bước vào cửa, Hứa Diên chỉ nhìn thấy ảnh chụp rơi đầy đất, ánh sáng chói loà từ bóng đèn khiến anh có chút đau đầu. Hình như Phương Mặc uống say, cả người hắn nồng nặc mùi rượu nằm trên đất, bên cạnh là vài cái vỏ chai.

Lúc trước có người nói với Hứa Diên:”Phương Mặc chỉ đang đùa giỡn cậu thôi, hắn ta đã có người khác trong lòng rồi”.

Khi ấy anh còn không tin, bây giờ nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh căn bản không tin không được. Khắp phòng đều la liệt những tấm ảnh chụp người khác, mà cái cảnh Phương Mặc nằm giữa đống ảnh kia để mượn rượu giải sầu, không cần nói nhiều cũng hiểu.

Hứa Diên hiếm khi nở một nụ cười: Tốt lắm. Hiện tại, anh “vinh dự” được trở thành thế thân của người Phương Mặc thích, hơn nữa còn là loại cực kỳ cao cấp.

Anh đến gần nâng Phương Mặc dậy, có lẽ là để nhớ kỹ sức nặng trên vai, thang máy anh cũng không đi, từng bước từng bước đưa hắn xuống lầu. Nhét tổng giám đốc Phương quen sống an nhàn sung sướng vào ghế sau xong, anh lái xe về nơi gọi là “nhà” của hai người.

Trước đây Hứa Diên từng nói với Phương Mặc rằng không cần phải mua nhà mới, sống ở nhà anh cũng được rồi, hai người cũng không nhất thiết phải sống cùng nhau. Một người là vận động viên bơi lội tài năng, người còn lại là ông chủ xí nghiệp tiếng tăm khắp nước, hai người qua lại thân thiết cũng không phải điều tốt.

Lúc ấy Phương Mặc chỉ cười, chôn đầu vào cổ anh, âm thanh dịu dàng săn sóc vô cùng:” Anh muốn ở gần em hơn”.

Sống chung thì sống chung.

Bây giờ Hứa Diên lại chợt nhận ra lợi ích của ngôi nhà chung này, vì nếu hai người tiếp tục sống ở nhà anh, tình huống này thực sự rất khó xử.

Hứa Diên tự cảm thấy mình rất tận tình tận nghĩa, đem Phương Mặc lên giường, sau đó mới bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Từ trước đến nay anh luôn thích sạch sẽ, cũng không thích những đồ không cần thiết, cho nên chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong, sau đó cầm vali bước ra ngoài cửa.

Đang chuẩn bị đi giày ra ngoài, anh đột nhiên nhớ tới chiếc cúp còn đặt trên tủ đầu giường. Nghĩ tới nghĩ lui một lát, Hứa Diên quyết định quay trở về phòng ngủ.

Bên ngoài bầu trời tối đen, đèn sàn toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt khiến khuôn mặt Phương Mặc bị che phủ một lớp bóng đen mờ mờ ảo ảo. Hứa Diên im lặng nhìn hắn hồi lâu, kể cả khi trong tình trạng say tuý luý, hắn vẫn đẹp trai không chê vào đâu được. Nhìn được một lúc thì anh nhẹ nhàng đặt lại chiếc cúp lên tủ rồi kéo cổ áo Phương Mặc lôi hắn dậy.

Phương Mặc khẽ nhíu mày, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cổ tay áo của Hứa Diên thì lập tức thả lỏng để mặc anh cởi quần áo cho hắn.

Hứa Diên khiêng Phương Mặc vào phòng tắm, giúp hắn tắm rửa xong xuôi thì nhét bàn chải đánh răng vào miệng hắn, còn bản thân thì nằm trong bồn tắm ngâm nước cho thoải mái.

Phương Mặc sau khi bị giày vò thì gần như đã tỉnh rượu, bật bàn chải điện ngoan ngoãn đánh răng. Hắn dựa người vào bồn rửa mặt, đầu óc choáng váng, chưa kịp phản ứng gì thì thấy Hứa Diên nằm ở bồn tắm, khuôn mặt anh bị nước nóng hun đỏ ửng.

Đánh răng xong, Phương Mặc hỏi:” Sao anh lại ở đây?”

Hứa Diên liếc hắn, thản nhiên cầm lọ bôi trơn đặt trên kệ bên cạnh hươ hươ trước mặt hắn:” Anh chỉ cần quan tâm đến việc cần làm ở đây là được.” (Ý chỉ chuyện ịch ịch)

Khuôn mặt Phương Mặc thoáng sững sờ, sau đó đến chỗ Hứa Diên rồi hôn lên thái dương anh:”Xin lỗi em, dạo gần đây anh bận quá.” Tay hắn lại thả vào trong nước, tìm kiếm những ngón tay thon dài của anh, lần lượt hôn lên từng đốt ngón tay ấy, giọng nói tràn ngập sự áy náy:”Để em cô đơn rồi.”

Hàng lông mi đen dài của anh thoáng rung động, che đi đôi mắt có chút long lanh:” Không sao.”

Phương Mặc lại hôn lên trán Hứa Diên, ôm anh từ trong nước ra rồi lấy áo choàng bao lấy cơ thể anh:”Ngâm lâu dễ bị choáng đầu, đi lên giường được không em?”

Giọng nói của hắn trầm thấp, lại vô cùng dịu dàng, khiến cho Hứa Diên luôn đinh ninh rằng…. hắn thực sự yêu anh.

Hứa Diên là vận động viên, bề ngoài nhìn có vẻ trong trẻo không nhuốm bụi trần, bên trong lại lạnh lùng trầm ổn giống một giáo sư trẻ tuổi, trên thực tế lại là tuyển thủ thế giới.

Một người tính tình như Hứa Diên, cớ sao lại có bạn trai như Phương Mặc, để hắn muốn chạm lúc nào thì chạm, rồi đối xử với anh như một đứa trẻ?

Cách giải thích tốt nhất là Phương Mặc đối xử với Hứa Diên như cách hắn đối xử với một người khác.

Đi vào phòng ngủ, Phương Mặc không để ý đến lọ bôi trơn, lấy một chiếc khăn mặt sạch sẽ giúp Hứa Diên lau khô tóc.

Hứa Diên cảm thấy cũng không cần thiết phải từ chối nên khép hờ đôi, thả lỏng hưởng thụ sự săn sóc mà người ấy đem lại.

Phương Mặc ân cần hỏi chuyện huấn luyện của anh gần đây như thế nào, thân thể có chịu đựng nổi hay không. Hứa Diên tuỳ ý trả lời.

“Cục cưng, em đang buồn bực cái gì à?” Câu có câu không hàn huyên nửa ngày, Phương Mặc mới mở miệng hỏi một câu như vậy.

Hứa Diên lẳng lặng nhìn ánh mắt đong đầy yêu thương của Phương Mặc, bỗng dưng cảm thấy có chút cay đắng trong lòng, chỉ một chút thôi, nhưng cũng đủ để khiến anh nhăn mày.

Anh tạm thời ở lại đây, cũng không phải thật sự muốn làm “chuyện đó”. Trong đầu có một loại cảm xúc không tên mạnh mẽ cản trở ý nghĩ của anh. Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt chìm đắm trong men rượu đang say ngủ của Phương Mặc (1), Hứa Diên không tài nào kiềm chế nổi tình yêu như sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng, thậm chí còn có chút bi thương mà buồn cười nghĩ: người như Phương Mặc không nên có dáng vẻ suy sụp như thế này.

Anh thấy hơi bất đắc dĩ, kéo Phương Mặc đến gần, nhẹ nhàng đặt môi lên môi hắn một cách đầy thành kính.

Hứa Diên không hổ danh là tuyển thủ thế giới, lực hô hấp kinh người.

Đầu Phương Mặc còn hơi choáng váng vì say, bị anh hôn đến mức hôn mê bất tỉnh.

Anh có chút lúng túng khó xử.

Anh đã từng sẵn sàng hạ thấp bản thân, không chỉ bởi vì Phương Mặc cực kỳ ôn nhu săn sóc, mà còn vì lo sợ Phương Mặc khó chịu khi ở bên mình. Anh chưa từng nghĩ tới, trong tình yêu, hai bên đều bình đẳng, do anh tự hạ thấp mình như vậy thì mới dẫn đến sai lầm ngày hôm nay (2).

Hứa Diên dùng ngón tay phác hoạ từng đường nét trên khuôn mặt Phương Mặc, nhẹ giọng thở dài:”Lúc anh tỉnh em quên không nói, giờ lại chẳng nỡ đánh thức anh.”

Anh đứng lên, khẽ khàng mặc quần áo, đi tới phòng bếp rót một cốc nước lọc đặt lên tủ đầu giường, xong xuôi mới nhẹ nhàng đi ra cửa.

Đây là cách tốt nhất để rời xa.

Anh chỉ tiếc một điều rằng, tấm chân tình của anh, đã trao hết cho Phương Mặc rồi.Tác giả có lời muốn nói:

Họchành áp lực, đào hố giải toả. Tui viết lung tung lắm, nếu không cẩn thận chọc đếnai thì mong mọi người thông cảm, giơ cao đánh khẽ một chút ~ cúi đầu.

Chú thích:

(1): QT là “Đang nhìn Phương Mặc ngủ mặt cái kia nháy mắt”, Raw là 在看着方默的睡脸那个瞬间, ý thụ quân là lúc nhìn thấy công quân ngủ giữa đống ảnh kia.

(2): QT là “Hắn lúc ấy nguyện ý tại hạ đầu, không chỉ có bởi vì Phương Mặc ôn nhu đến cực điểm, cũng là sợ hãi Phương Mặc chịu không nổi. Không nghĩ tới…… Ở cái này mấu chốt ra sai lầm.”, Raw là 他当时愿意在下头,不仅仅因为方默温柔至极,也是害怕方默受不住。没想到……在这个节骨眼出了差错。, ý thụ quân là do lúc đầu ẻm luôn nghĩ công quân bên mình sẽ thiệt thòi, khó chịu nên tự hạ thấp mình. Cuối cùng mới xảy ra chuyện đau thương này.

Nếu không hợp lí ở đâu thì mọi người nhớ nhắc chúng tớ nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.