Cà Phê Đợi Một Người

Chương 12: Chương 12: Vòng Tuần Hoàn Vô Tận Trùng Hợp




Mỗi lần nhận được một lon nước tiên thảo mật ong, tôi đều cảm động không thôi, còn vì chuyện này mà rơi nước mắt ba mươi sáu lần. Mỗi ngày đều có thời khắc tươi đẹp đáng để đợi chờ, mỗi ngày đều mộng mơ trong hiện thực, mỗi ngày đều đến gần anh, thêm một chút nữa.

1

Ba đề toán xác suất.

Đề một, một khối thiên thạch to bằng nắm tay xác định vào ngày A sẽ rơi từ trên trời xuống phố B, anh Giáp mỗi ngày đều đi lại trên phố B một trăm lần, xin hỏi xác suất anh Giáp bị khối thiên thạch ấy rơi trúng đầu vào ngày A là bao nhiêu?

Dựa theo toán học hoặc xác suất thời gian để tính toán, đáp án gần như là 0.

Đề hai, xác suất bạn thân anh Giáp là anh rất yêu cô Bính em gái anh Giáp, nhưng về sau anh ấy lại phải lòng cô Đinh vợ chưa cưới của anh Giáp mà bỏ rơi cô Bính, cuối cùng phát hiện ra cô Đinh là em gái cùng cha khác mẹ với mình là bao nhiêu?

Theo nguyên tắc phim truyền hình lúc tám giờ không có nghĩa là hiện thực, đáp án vốn dĩ là 0.

Đề ba, đọc lại đề một và đề hai, xin hỏi xác suất anh Giáp trong đề một và anh Giáp trong đề hai là cùng một người là bao nhiêu?

Không cần dựa theo nguyên tắc nào, đáp án không hơn không kém, chính là 0.

"Albus, nhóc, chị có chuyện muốn nói với hai đứa."

Bà chủ mặt mày rạng rỡ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ phấn khởi, chị cũng cắt tóc ngắn, cả người đều đang tỏa sáng. Lúc đó, tôi đang đợi Niệm Thành đến đổi ca lúc sáu giờ rưỡi, còn Albus thì đang rang hạt cà phê mới chuyển đến.

Quán cà phê Đợi Một Người lúc chập tối chìm trong bầu không khí cổ quái xưa nay chưa từng thấy.

"Một tin tốt, một tin không được coi là tin tốt." Bà chủ ngồi trước quầy bar, vuốt ve con mèo Sumatra ánh mắt đờ đẫn.

Tôi và Albus dừng việc lại, Vua gọi lung tung cũng sấn tới.

Sau thử thách tình yêu một trăm cốc cà phê đắng chát khó uống, bà chủ sắp làm đám cưới rồi.

Bồi Tín không còn ủ rũ chán chường, đờ đà đờ đẫn nữa, ông ta đã cầm lại cây violon bước lên sân khấu, ngồi trở lại trước cây piano sáng tác. Bà chủ không còn luyến tiếc quán cà phê nhỏ xíu, toàn những công việc bé bằng hạt vừng này nữa, chị quyết định theo Bồi Tín đến dàn nhạc giao hưởng quốc gia Ý, tham gia chuyến lưu diễn kéo dài hai năm ở khắp châu Âu.

Rốt cuộc bà chủ cũng đợi được, đợi được người ấy của chị.

Tất nhiên, điều này cũng có nghĩa là quán cà phê này sắp sửa ngừng kinh doanh.

"Đối với bọn em, hai tin này đều là tin tốt mà." Tôi ôm lấy bà chủ.

"Nếu sinh em bé, chị đừng quên gửi ảnh về đấy." Albus cũng cười cười, vỗ vai bà chủ.

"Trong quãng thời gian chị cô đơn nhất, rất vui vì có các em ở bên cạnh chị."

Bà chủ ôm hai chúng tôi, rất chặt, rất chặt.

Nhưng có một người đột nhiên không kiềm chế được.

"Đợi đã! Thế tôi sau này phải tính sao đây. Tôi... tôi làm gì để giết thời gian đây." Vua gọi lung tung kinh hãi biến sắc mặt, đứng bật dậy làm đổ cả ghế.

"Hợp đồng thuê nhà ít nhất còn đến cuối tháng Chín, tôi tính xem nào, tối thiểu chú còn có thể gọi hơn hai mươi cốc cà phê quai quái nữa!" Tôi cười khanh khách, che giấu cảm giác tịch mịch sắp tràn ngập cả cõi lòng.

Khi Vua gọi lung tung sắp khóc òa đến nơi, cửa quán mở ra.

Là Trạch Vu, anh cười tươi như ánh nắng, gật đầu với chúng tôi, rồi đi tới góc quen thuộc ngồi xuống.

"Cà phê Kenya của em kìa." Albus ngáp ngáp, kiếm quyển truyện tranh trở về với nhịp sống quen thuộc của cô.

Bà chủ quay sang an ủi Vua gọi lung tung, ông ta không ngờ lại ủ rũ đến độ đờ dẫn cả người.

Tôi thành thạo pha một cốc cà phê Kenya thơm nồng, chọn mấy cái bánh quy sô cô la đi tới trước mặt Trạch Vu.

"Hôm nay quán em xảy ra một chuyện lớn đấy." Tôi đặt cà phê và bánh quy xuống, Trạch Vu bật máy tính xách tay lên như mọi khi.

"Hả? Chuyện gì thế?" Trạch Vu ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

"Bà chủ sắp làm đám cưới rồi, bọn em chỉ kinh doanh đến cuối tháng này thôi." Tôi nói, ngón tay gõ nhè nhẹ lên cốc cà phê trước mặt Trạch Vu: "Sau này anh đi quán khác, phải làm quen lại với một thứ cà phê có phong vị Kenya khác rồi."

"Anh nghĩ chưa chắc đâu." Trạch Vu mỉm cười, cầm cốc cà phê lên ngửi ngửi.

"Dạ." Tôi không hiểu, chợt thấy Trạch Vu xoay máy tính xách tay một vòng, đặt xuống trước mặt tôi.

"Ngày này hai năm trước, quán em cũng xảy ra một chuyện lớn." Trạch Vu uống cà phê, tôi chưa từng thấy anh cười giống như lúc này bao giờ.

Trên màn hình máy tính, có một lá thư.

Ngày này hai năm trước, trời mưa lớn.

Chàng trai ướt rượt nước mưa, đẩy cửa đi vào một quán cà phê tên gọi Đợi Một Người, trông thấy một cô gái đang lúng ta lúng túng.

Cô gái bưng một cốc đồ uống quái dị nổi lềnh phềnh bã cà phê cho chàng trai, bắt đầu cho mấy trăm lần hội ngộ của hai người họ.

Cá tính thẳng thắn của cô gái, chàng trai chưa từng tưởng tượng đến, nụ cười đáng yêu ấy, chàng trai vẫn luôn âm thầm thưởng thức.

Những lúc ở trong văn phòng câu lạc bộ chật hẹp cùng ăn mì ăn liền, chuyển mảnh giấy, là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong đời chàng trai.

Tưởng tượng ra cảnh cô gái mỗi ngày đều nhận được một lon nước tiên thảo mật ong ngoài cửa, là giấc mộng đẹp hằng đêm của chàng trai.

Chỉ ở trước mặt cô gái, chàng trai mới có được cốc cà phê Kenya chân thực nhất, cũng mới là cốc Kenya chân thực nhất.

Ngày này hai năm sau, chàng trai có lời muốn nói với cô gái.

Tôi thẫn thờ nhìn màn hình máy tính, không thể thở nổi. Một bàn tay to lớn đã gấp máy tính lại.

"Nước tiên thảo mật ong, xin hỏi em có bằng lòng ở bên cà phê Kenya không?"

Mặt Trạch Vu đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt to của anh đang phát sáng.

Tôi chờ đợi, tôi ảo tưởng, tôi diễn tập thời khắc này trong đầu mình đã trọn hai năm.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ, khi khoảnh khắc này đến tôi vẫn ngây người ra.

Hô hấp khó khăn, nhịp tim tăng tốc, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại mỗi một chữ.

"Ưm!"

Trạch Vu cầm tay tôi, khe khẽ nắm lấy.

Ánh mắt tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, tôi rơi nước mắt.

Rốt cuộc đợi được rồi, rốt cuộc tôi cũng đợi được rồi.

Mỗi cô gái đều đang đợi đến một ngày nào đó, sẽ có kỵ sĩ mặc áo giáp trắng thúc ngựa tới bên cạnh, dâng tặng bó hoa màu trắng, dắt tay cô gái, mời cô lên ngựa lao vút đi.

Nhưng đại đa số các cô gái, đều chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ động lòng người ấy khi nhắm mắt lại.

Còn tôi, không ngờ lại có thể ngồi bên cạnh kỵ sĩ của mình, toàn thân run rẩy, kích động không thôi.

Hôm nay, mùng 8 tháng Chín, là ngày đầu tiên chủng ta gặp nhau, cũng là ngày kỷ niệm yêu nhau, nhất định phải chúc mừng thật linh đình mới được!"

Trạch Vu trông có vẻ rất vui: "Anh biết một chỗ này hay lắm."

Lúc ấy tôi mới sực nhớ ra, chưa đầy một tiếng nữa A Thác sẽ về đến Tân Trúc, đến chỗ tiệm giặt là.

Đồng hồ trên tường, đang chỉ sáu giờ hai mươi hai phút.

2

Ngồi lên chiếc xe thể thao của Trạch Vu, tôi tò mò sờ chỗ này chỗ kia.

Số lần tôi tưởng tượng mình ngồi vào chiếc xe này đã nhiều đến mức dùng hết cả ngón chân ngón tay cũng không đếm hết.

"Xin lỗi em, không gian hơi nhỏ. Muốn nghe nhạc thì tự mình bật nhé." Trạch Vu mỉm cười, khởi động xe.

"Bọn mình... bọn mình đi đâu thế ạ? Có lâu lắm không?" Tôi nói, chọn một album của Savage Garden.

"Chốc nữa em có việc à? Anh đã đặt bữa tối ở nhà hàng, còn tưởng tối nay có thể cùng em..." Trạch Vu xoay vô lăng, đạp chân ga.

"Không, không có gì, chỉ là em không thể về nhà muộn quá." Tôi vội nói, cho dù thế nào, tối nay là buổi tối đáng để kỷ niệm nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.

Tự cái tên ngốc A Thác ấy muốn làm bao nhiêu việc, nên mới chỉ còn lại tối nay để ôn chuyện cũ, tự mình làm tự mình chịu thôi.

Tôi cầm điện thoại lên, lần lượt ấn lên các ký hiệu chú âm, định gửi tin nhắn cho A Thác đổi hẹn sang muộn hơn một chút.

"Nếu em đã có hẹn với bạn, bọn mình có thể đổi sang lúc khác, anh nói thật đấy." Trạch Vu nở nụ cười, hôm nay anh cười đặc biệt rạng rỡ: "Vì hôm nay anh đã hạnh phúc lắm rồi."

"Không cần đâu, chỉ là thông báo một tiếng thôi." Tôi đỏ bừng mặt, đỏ đến nỗi sắp ngất xỉu.

"Hôm nay anh thực sự rất vui, thực sự rất vui, rất vui..."

Trạch Vu vẫn cười cười lặp đi lặp lại, giậm ga rất nhẹ nhàng.

"Làm gì có chuyện vui thế, anh đã đặt bàn từ trước, có thể thấy anh rất chắc chắn, sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi đúng không?" Tôi cố ý nói, chỉnh cho tiếng nhạc nhỏ đi.

"Không phải anh nắm chắc, chỉ là anh buộc phải làm vậy, để không thể không thành công." Trạch Vu lắc đầu, hít sâu một hơi: "Huống hồ nếu anh bị cô gái mà đời này mình muốn ở bên nhất từ chối, tự khao mình một bữa linh đình ở nhà hàng năm sao chắc cũng không coi là lãng phí nhỉ. Dẫu sao thì cũng tan nát cả trái tim rồi."

Tôi nhìn anh, vẻ mặt Trạch Vu không hề giống như đang đùa chút nào.

Tôi còn tưởng kỵ sĩ của mình chưa bao giờ bị từ chối khi đeo đuổi con gái, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bị từ chối.

Xe dừng ở bãi đỗ xe bên cạnh khách sạn SKM, Trạch Vu lịch thiệp giúp tôi mở cửa xe, dịu dàng cầm tay tôi lên.

Bàn tay tôi nhất thời cứng đờ ra, cảm giác lúng túng còn nhiều hơn cả niềm vui cảm nhận khoảnh khắc ấy.

Thì ra tình yêu của tôi vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn ảo tưởng, trên thực tế, tôi căn bản chưa hề chuẩn bị.

"Em mặc thế này không sao chứ?" Tôi bắt đầu hơi căng thẳng, cúi đầu nhìn quần bò và đôi giày đá bóng của mình.

"Không sao cả, anh là khách VIP cơ mà." Trạch Vu cười hì hì, dẫn tôi vào đại sảnh khách sạn.

Nhân viên phục vụ thân thiết dẫn đường, hai chúng tôi đi đến khu vực yến tiệc lộ thiên bốn mặt đều là các tòa nhà cao tầng với thang máy và những cây dừa cạn.

Gió đêm ấm áp, lay lay ngọn lửa đèn cồn vàng vọt trên giá nến, một nhạc công mặc áo đuôi tôm đứng giữa các bàn tiệc, kéo violon du dương.

Đảo mắt một vòng, cho dù khách ăn hay người phục vụ, cử chỉ của tất cả mọi người đều rất tao nhã, trông thì có vẻ thoải mái nhưng thực ra lại hết sức cẩn trọng, một người nước ngơài ngửi mùi của nút bần trên chai rượu vang đỏ, gật gật đầu, người phục vụ khom mình rót rượu.

Tôi tựa hồ lạc vào tiệc tối của giới quý tộc, không khỏi có cảm giác ngượng ngùng vì sự nhếch nhác của bản thân.

"Đừng để ý mấy chuyện đấy, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, thế là đủ rồi."

Trạch Vu cười cười, anh nói vậy làm tôi yên tâm hơn nhiều. Anh mới đúng là người thực sự nhạy bén.

Một người phục vụ mập ú cúi người đưa thực đơn.

"Ưm, anh chọn món đi, anh quen hơn mà." Tôi nhìn thực đơn, không quen lắm với loại thực đơn nghiêm chỉnh như vậy.

"Vậy thì giao cho anh nhé." Tuy nói vậy, nhưng Trạch Vu vẫn vừa gọi món vừa hỏi tôi có được không, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, cuối cùng phải dứt khoát đá vào chân anh dưới gầm bàn, anh mới chọn nhanh cho xong.

Anh chàng nhân viên phục vụ béo ú kia cầm thực đơn đi khỏi, tôi mới thở phào một tiếng.

"Nói thật em vẫn chưa quen có người đứng bên cạnh đợi thực đơn, cứ như đang giám sát khẩu vị và sở thích của em ấy. Vì vậy khi ở quán cà phê, em toàn để thực đơn đấy, quay về quầy bar, đợi khách tự nghĩ xong rồi nói với mình." Tôi giải thích, đặc biệt là đằng sau mấy cái tên món ăn lại còn một tràng dài tiếng Anh và tiếng Pháp hay tiếng Ý gì đó, nói không chừng còn viết cả truyền thơ ngẩm thực gì đấy, kiểu như món này cần phải ăn kem với món này hoặc không thể ăn kem với món kia mà tôi không hiểu nổi, khiến tôi cứ đứng ngồi không yên.

"Ừm, anh có thể hiểu được, đặc biệt là tay phục vụ vừa nãy cứ nhìn em chằm chằm ấy, anh cũng cảm thấy là lạ." Trạch Vu nói, nhìn người phục vụ mập ú đã đi xa.

"Chắc tại em ăn mặc quá tùy tiện nhỉ?" Tôi lè lè lưỡi, nhìn đôi giày đá bóng dưới chân.

"Nếu em ngại, anh có thể lập tức chạy sang bách hóa Đại Á bên cạnh mua một cái quần bò thay vào, thật đấy." Trạch Vu nghiêm túc nói.

"Đừng đừng đừng, em không muốn anh lại bắt đầu trái ý bản thân để hợp với người khác, em cũng thế, đỡ phải bị anh đá." Tôi cố ý trêu anh.

"Không đâu, trước mặt em anh thấy thoải mái dễ chịu nhất đấy, em chính là người mà anh vẫn luôn chờ đợi, anh chưa bao giờ biết được hóa ra yêu một người lại có thể không áp lực, có thể đơn thuần như thế." Trạch Vu nói hết sức nghiêm chỉnh.

"Có lẽ vì chúng ta bắt đầu là bạn, không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy." Tôi lại đỏ mặt.

Mặc dù dạo trước, khoảng cách giữa tôi và Trạch Vu đã trở nên rất gần, rất gần, song tôi vẫn cảm thấy thần tình yêu đến quá đột ngột, sợ rằng đây chỉ là một ảo giác đẹp đẽ.

Lúc này, người phục vụ béo kia lại quay lại, hai tay cầm một chai rượu vang.

Anh ta đứng cạnh bàn, vừa rót rượu cho chúng tôi, vừa nhìn tôi chằm chằm.

Tôi và Trạch Vu ngơ ngác nhìn nhau, đến khi anh ta đặt chai rượu xuống rời đi vẫn còn ngoảnh đầu lại nhìn chúng tôi.

"Tay béo này đúng là quái dị thật, nếu anh ta còn làm vậy lần nữa, anh sẽ gọi quản lý của họ đến hỏi." Trạch Vu cũng không hiểu chuyện gì, ly rượu trên tay khẽ chạm vào ly của tôi.

"Cảm ơn anh đã mời em ăn tối." Tôi nói, bẽn lẽn nhấp một ngụm rượu vang.

"Đừng nói vậy." Trạch Vu nhìn đồng hồ, mỉm cười: "Từ bốn mươi lăm phút trước, Lý Tư Huỳnh đã chính thức trở thành bạn gái của Dương Trạch Vu rồi, bạn trai mời bạn gái ăn cơm là chuyên thiên kinh địa nghĩa mà."

Tôi gật đầu, vẫn rất căng thẳng.

Nhưng càng nghĩ tôi lại càng thấy không ổn, tôi và Trạch Vu lẽ ra không nên vì thay đổi thân phận mà trở nên xa lạ mới đúng, vậy thì, rốt cuộc tôi đang căng thẳng chuyện gì?

"Sao thế? Từ lúc vào đây đến giờ em đã xem đồng hồ mười bảy lần rồi." Bàn tay Trạch Vu đặt lên tay tôi bóp nhẹ.

"Vậysao ạ? Em đã xem đồng hồ mười bảy lần." Tôi kinh ngạc, lập tức xem đồng hồ lần thứ mười tám. Bảy giờ bảy phút.

"Nếu..." Tlạch Vu vừa mới cất tiếng.

"Không, em... em đi toa let một chút là được." Tôi đứng dậy, tay nắm chặt chiếc điện thoại di động.

3

Nhà vệ sinh nữ của khách sạn cũng rộng rãi đúng tiêu chuẩn năm sao, tôi đứng trước bồn rửa tay gọi điện cho A Thác.

Lúc này mới nhớ ra số điện thoại di động của A Thác đã ngắt từ hơn một tháng trước.

Nhưng tại sao anh không gọi điện cho tôi nhỉ? Hỏi tôi sao không đến tiệm giặt là ăn cơm? Chẳng lẽ việc ăn cơm tối với tôi không quan trọng chút nào hay sao? Này này này, anh sắp phải đi nước Gambia gì gì đó ở châu Phi tận hai năm cơ đấy!

Tôi muốn gọi điện cho thím Kim Đao nhờ chuyển lời, nhưng lại kinh ngạc nhận ra mình chưa bao giờ có số điện thoại của tiệm giặt là.

Muốn gọi cho anh Bạo, muốn gọi cho A Thương, muốn gọi cho Thiết Đầu, muốn gọi cho Tiểu Tài, nhưng cũng lâm vào tình cảnh tương tự, trong di động của tôi chưa bao giờ có số điện thoại của họ. Tôi và A Thác xưa nay vẫn cứ nói đi là đi luôn.

"Thôi bỏ đi, đằng nào thì người không hỏi là anh chứ không phải em." Tôi lẩm bẩm tự nói một mình, đứng trước gương vuốt lại mái tóc dài, rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

Kỳ quặc nhất là, tay phục vụ béo ú kia đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh, dường như đang đợi tôi.

"Xin lỗi, cho hỏi cô có phải tên là Lý Tư Huỳnh không?" Tay phục vụ béo đường đột hỏi.

Bộ dạng lúc nói chuyện của anh ta giống hệt Tam sư đệ sở trường khinh công Thủy Thượng phiêu trong phim Đội bóng Thiếu Lâm.

"Hả? Anh quen tôi à!" Tôi dừng bước, chăm chú nhìn anh ta.

"Cậu đúng là Lý Tư Huỳnh rồi! Tôi... tôi là Trương Chaien đây!" Tay phục vụ béo vui vẻ chìa tay ra.

Tôi sực hiểu, thì ra là cơn ác mộng siêu cấp từng đeo bám tôi thời thơ ấu, Trương Chaien! Chẳng trách tôi cứ nghĩ mãi không nhớ ra là ai, vì tôi luôn muốn vứt bỏ đoạn hồi ức không thể chịu nổi ấy.

"Đúng là lâu lắm không gặp". Mặc dù không thích lắm, nhưng nể tình hôm nay tôi đang may mắn, tôi vẫn bắt tay với cậu ta.

"Chuyện hồi xưa thật tình cực kỳ xin lỗi cậu, bấy lâu nay vẫn không có mặt mũi nào nói với cậu một tiếng xin lỗi. Giờ ban ngày tôi đang học sửa xe, tối đến đây làm thêm, vừa nãy nhìn thấy cậu tôi còn không dám tin vào mắt mình cơ, sau khi tốt nghiệp cấp hai, cậu xinh đẹp hơn nhiều đấy, người lúc nãy ngồi đối diện với cậu chắc là bạn trai à?" Vẻ mặt áy náy của Trương Chaien có lẽ không phải cố tình giả bộ.

"Chuyện hồi trước thôi bỏ đi, đằng nào thì từ hồi lên cấp hai cậu cũng đã bớt rất nhiều, vậy là tôi may mắn lắm rồi." Tôi nhún nhún vai, A Thác nói dùng ánh mắt của mình mười năm sau để nhìn hiện tại, tôi thì đứng ở hiện tại nhìn Trương Chaien mười năm trước, hồi nhỏ cậu ta vẫn cứ đáng ghét như thế, không thể tha thứ được, vì vậy hồi đó tôi ghét cậu ta vẫn là rất có lý.

"Đây là danh thiếp của tôi, sau này xe cậu mà hỏng, tôi giúp cậu sửa miễn phí mười lần, coi như xin lỗi." Trương Chaien móc trong túi ra một tấm danh thiếp của hãng xe, vẻ mặt trông như người mắc nợ.

Xem chừng đúng là đã đổi tính, trưởng thành quả là một thứ kỳ diệu.

"Cậu đúng là thay đổi rồi, có lúc tôi vẫn còn nằm mơ thấy hồi nhỏ bị cậu chế giễu đấy, được rồi được rồi. Cảm ơn cậu nhé." Tôi thoải mái, vỗ vỗ lên vai cậu ta.

Lúc quay người về chỗ, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"À đúng rồi, lên cấp hai tôi và cậu học cùng lớp, nhưng tại sao cậu lại đột nhiên không trêu chọc tôi nữa thế?" Tôi tò mò hỏi.

Mặt Trương Chaien đột nhiên đỏ bừng.

"Còn nhớ đợt tập huấn học sinh mới hồi lớp Bảy không? Tôi thấy cậu sợ hãi đến mức phải chạy vào phòng y tế nghỉ ngơi, trong lòng dương dương đắc ý, thế nên khi tan học liền đứng ở hành lang lớn tiếng nói hồi trước cậu từng... chuyện xấu hồi xưa của cậu." Trương Chaien gãi đầu, hết sức ngượng ngùng.

"Trời ơi, sao tôi không có ấn tượng gì vậy? Cậu vẫn nói ra à?" Tôi cực kỳ kinh ngạc, vì suốt thời cấp hai căn bản khôngcó ai nhắc lại chuyện tôi bị chó hoang dọa sợ vãi cả ra bàn, cơn ác mộng thời thơ ấu tựa hồ đã bốc hơi trơng không khí vậy.

"Lúc đó cậu vẫn còn trong phòng y tế nên không biết. Khi tôi đứng bên cạnh bồn rửa tay trên hành lang lớn tiếng tuyên bố chuyện này, có một tay lưu manh nghe nói là đàn anh đã tốt nghiệp tình cờ trở lại trường chơi, vô ý nghe thấy, chẳng nói chẳng rằng đã đánh cho tôi một trận, tất nhiên tôi có đánh lại rồi, nhưng anh ta cũng ghê lắm, hai ba cú đã đánh cho tôi không mở mắt ra được." Trương Chaien lộ vẻ đau khổ, tiếp tục kể: "Anh ta nói nếu để anh ta biết có người dám chòng ghẹo cậu, lần sau anh ta sẽ đánh gãy từng cái răng của kẻ đó, nếu còn không phục thì lên khối Chín mà hỏi biệt hiệu của anh ta hồi trước, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một cái biệt hiệu ấy, đó mới gọi là ác mộng."

"Biệt hiệu gì thế?" Nghe tới đây tôi đã hết sức kinh ngạc, tất nhiên là tò mò muốn biết ân nhân cứu mạng xa lạ kia là vị đại hiệp nào.

"Hồ Điệp Đao A Thác." Trương Chaien vỗ vỗ lên mặt, máu mũi đột nhiên chảy ra.

Tôi đờ người.

"Từ đó trở đi, chỉ cần nhắc đến tên anh ta, mũi tôi liền bắt đầu chảy máu, cứ như trúng tà vậy, tựa hồ mấy cú đấm kia lại giáng xuống mặt tôi, nhắc bao nhiêu lần là chảy máu bấy nhiêu lần, thực sự đen đủi hết cỡ. Vậy nên, tuy rằng mọi người đều biết chuyện xấu của cậu, nhưng không ai dám nhắc đến nữa." Trương Chaien cầm khăn tay nhét vào mũi, ngồi trên bậc cấp bằng đá phía trước nhà vệ sinh ngẩng đầu lên.

Tôi không thể nói được lời nào, một vật gì đó rất nặng, rất nặng bỗng nhiên đụng vào đâu đó trên ngực tôi, như thể trời long đất lở.

"Cũng không hẳn, ba năm cấp hai anh chưa từng bị ghi tội, cũng chưa từng đánh nhau, chỉ là cảm thấy những người bạn thích làm ra vẻ hung hăng ấy rất vui, không phải loại cả ngày chỉ biết ôn tập với học bài, thế nên mới thích chơi chung với bọn họ. Lên cấp ba, anh chuyển đến Đài Bắc, thỉnh thoảng anh vẫn quay về trường cấp hai cũ chơi, xem xem mấy đứa em hồi trước đi theo mình thế nào, có điều kể ra cũng thật tức cười, hồi xưa anh không đánh nhau bao giờ, thế mà quay về tham gia một trận."

Tôi nhớ đêm Giáng Sinh đầu tiên chúng tôi đến nhà A Thác ăn lẩu, anh cười cười trả lời câu hỏi của Niệm Thành.

Thì ra, từ rất lâu trước khi tôi tự cho mình là vị cứu tinh của A Thác, anh chàng A Thác không hề quen biết ấy, đã cứu vớt cuộc đời của tôi.

Chỉ bởi giữa đường gặp chuyện bất bình, anh đã đánh nhau một trận duy nhất trong đời, vì một người chưa từng quen biết là tôi.

Anh đã chấm dứt đoạn ký ức tàn khốc của tôi.

"Đừng để ý, chỉ chảy máu mũi thôi, nghỉ ngơi một chốc là hết." Trương Chaien xua xua tay, ra hiệu bảo tôi về chỗ ngồi.

Tôi thẫn thờ quay lại chỗ ngồi, đã có hai món ăn được đưa lên.

"Món ốc hấp tỏi thơm rượu vang này mặc dù có nước xốt đặc biệt riêng, nhưng anh kiến nghị nên ăn thẳng luôn thì có mùi vị hơn." Trạch Vu cười cười, cũng không hỏi tôi sao đi lâu thế.

"Vâng, vậy thì không chấm nước xốt nữa." Dao đĩa trên tay tôi cắt cắt thái thái, nếm thử một miếng: "Món ốc này quả nhiên rất ngon."

Trạch Vu cười phá lên, tôi không hiểu.

"Em tự mình xem trên đĩa là cái gì?" Trạch Vu cười cười nói, tôi nhìn xuống đĩa. Là củ cải đỏ.

"Củ cải đỏ này kỳ quặc quá, không ngờ lại trông giống ốc thế, ăn cũng giống ốc nữa." Tôi tự giễu mình, cười cười rồi lại xiên một miếng củ cải đỏ nữa cho vào miệng.

"Anh đúng là không nhìn thấu được em." Trạch Vu cười, không lấy làm bực mình, tự mình giúp tôi xiên một cơn ốc đồng, đặt vào trong đĩa. Tôi ăn một miếng, thịt hơi bị dai, nhưng tôi vẫn nở nụ cười thỏa mãn.

"Ngon phải không, đây là chỗ ngon nhất anh từng ăn, anh đã hỏi nhân viên phục vụ, hai đầu bếp chính đều tu nghiệp ở nước ngoài về đấy, một người tốt nghiệp ở trường ẩm thực Ý, một người sở trường món ăn Pháp". Trạch Vu giới thiệu: "Giống như món xúp bơ nấm hương cappuccino này chẳng hạn, đây chính là món khai vị ngon nhất của Ý, lần nào tới đây anh cũng gọi."

Tôi bật cười thành tiếng, tên món ăn này nghe rất thú vị nhưng uống một ngụm thì cũng chỉ thường thường.

Trương Chaien nho nhã bước lại gần, đặt xuống một khay đồ ăn lớn, mở ra.

"Ức gà phi lê chiên với nước xốt dâu tằm, độ dài món ăn tỷ lệ thuận với độ ngon của nó đấy." Trạch Vu mỉm cười, nhờ Trương Chaien chia món ăn làm hai phần.

"Ừm! Món Gà bò yêu nhau, thù sâu tựa biển này hồi trước em cũng ăn rồi!" Tôi hưng phấn cắt cắt thái thái, xiên một miếng cho vào miệng cẩn thận thưởng thức.

"Hả? Em đang nói gì vậy?" Trạch Vu nhoẻn cười.

Tôi nghiêng đầu, lại ăn thêm một miếng.

Thịt bò này nếu băm nát cả gân ra nữa thì càng thêm cái ý vị thù sâu tựa biển bao giờ dứt." Tôỉ lẩm bẩm tự nói một mình. Trạch Vu không nhịn nổi phì cười, anh không nghe ra là tôi đang nói nghiêm túc.

Tôi mới ăn được vài miếng, Trươn Chaien lại bưng ra một khay nữa, mở ra, mùi thơm xộc mũi.

"Sườn cừu ăn kèm với khoai nghiền lavendrr. Thịt sườn cừu chính là tinh hoa của món ăn này." Trạch Vu cười nói: "Anh thích tất cả các món đưa lên một lượt, trừ đồ ngọt ra."

Tôi lại bật cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

"Sao vậy? Hay là em thích đưa từng món lên một?" Trạch Vu hơi bối rối.

"Không, chỉ là em nghĩ đến món ăn này còn có một tên khác nữa. Tôi vừa cười vừa lau nước mắt, nói: "Gọi là Cừu non trầm mặc nguyện ở bên khoai nghiền."

Còn nhớ khi Thiết Đầu nói ra tên món ăn này, tôi đã cười suốt mười phút đồng hồ.

"Tối nay em cứ là lạ thế nào ấy?" Trạch Vu đành cười hùa theo, nhún nhún vai.

Khó khăn lắm mới dứt được cơn cười, Trạch Vu và tôi bắt đầu nói về cuộc sống của tôi.

Hồi trước toàn là tôi nghe anh nói, giờ anh yêu cầu tôi để anh tìm hiểu nhiều thêm về tôi.

Vậy là tôi bắt đầu kể từ kỳ nghỉ đông khi mới bước vào quán cà phê Đợi Một Người, mới đầu thì rất vắn tắt đơn giản, nhưng sau đó tôi lại phạm phải cái tật của mình mỗi khi kể chuyện, càng nói càng phức tạp, càng nói càngdài.

Tôi thừa nhận mình đã thích Trạch Vu ngay từ cái nhìn đầu tiên, trái tim cũng vỡ vụn ra từng mảnh mỗi lần Trạch Vu đổi bạn gái, chuyện tôi chờ đợi nhất mỗi ngày, chính là có thể ở phía sau quầy bar len lén nhìn anh, cầm cây lau nhà làm ninja nghe lỏm anh nói chuyện.

Trạch Vu nhìn tôi kể chuyện, từ trong ánh mắt trầm tĩnh mà thiết tha của anh, tôi thấy bản thân mình trước đây.

Thấy một cô gái đang mong mỏi một tình yêu hừng hực như ngọn lửa.

Không hiểu sao, lòng thấy cảm động lạ thường, tựa như ở đầu bên kia của đường hầm thời gian mở ra một vòng tuầnhoàn ngọt ngào, được số mệnh định sẵn, chỉ cần tôi vươn tay ra, là có thể dễ dàng nhặt lên thứ tình cảm được gửi gắm tự đáy lòng.

Nhưng trong lòng tôi, lại đã chìm xuống một khối đá khổng lồ.

"Nếu mỗi ngày đều có một mảnh giấy nhắn màu hồng, em sẽ vui suốt cả ngày."

Tôi nhoẻn cười: "Em để ý thấy, những câu trên mảnh giấy màu hồng đều khiến em đặc biệt vui vẻ."

"Lúc học bài, ăn mì ăn liền ở văn phòng câu lạc bộ, anh không bao giờ để ý em thường nhân lúc anh không để ý mà lén lút đổi đũa." Tôi nhắm mắt lại, làn khói bốc lên từ bát mì ăn liền tựa hồ hiện ra trước mặt. "Chỉ cần đổi được em sẽ vui sướng rất lâu, cứ cười mãi giống như cô bé con rốt cuộc cũng gặp được đại minh tinh vậy.

"Mỗi ngày nhận được một lon nước tiên thảo mật ong, em đều cảm động vô cùng, còn vì vậy mà rơi nước mắt ba mươi sáu lần nữa." Tôi chìa tay ra vuốt ve vào không khí: "Mỗi ngày đều có những thời khắc tươi đẹp đáng để đợi chờ, mỗi ngày đều mộng mơ trong hiện thực, mỗi ngày đều lại gần anh, thêm một chút nữa."

"Trạch Vu, anh có thể nói 'Anh yêu em' sau đó hôn em một cái không?" Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười: "Mỗi ngày, mỗi ngày em đều chờ đợi điều đó."

"Bây giờ hả?" Trong nhà hàng giọng Trạch Vu có chút ngượng ngùng.

Tôi gật đầu, không dám mở mắt.

Sau đó, tôi có cảm giác mềm mại ở đầu môi, cùng với hơi thở run rẩy lạ thường phả ra từ mũi.

"Anh rất yêu em, rất yêu rất yêu em ."Anh nói, tôi mở mắt, nước mắt vừa vặn rơi xuống.

Trạch Vu đỏ bừng mặt, nhưngvẫn mỉm cười rất lịch sự.

"Tiền bối, anh có từng nghe nói ở châu Phi có một nước tên là Gam gì gì đó không?" Tôi lau nước mắt, nhưng không có tác dụng.

Nước mắt không ngừng tuôn trào.

"Châu Phi? Gam gì gì đó? Đó là ở đâu vậy?" Trạch Vu không hiểu gì cả. -

"Xin lỗi, em nhất định phải đi tìm hiểu một chút." Toàn thân tôi run lên, đứng bật dậy.

Trong tay cầm chặt chiếc điện thoại di động câm lặng.

"Anh... anh không hiểu." Trạch Vu hết sức ngạc nhiên, hoàn toàn không thể hiểu nổi.

"Xin lỗi anh, em chợt nhớ ra câu chuyện của em còn chưa viết xong, từ bấy lâu nay vẫn chưa viết xong." Nước mắt của tôi không thể khống chế, không ngừng tuôn rơi.

Trạch Vu nhìn tôi, cố hiểu tôi đang nói gì.

"Tiền bối, cảm ơn bữa tối của anh, nhưng em nghĩ em vẫn không phải là người thích hợp với anh." Tôi nhìn tình yêu của mình, khóc nấc: "Trong đầu em lúc này chỉ chứa được cái nơi không biết tên là Gam gì đó kia, cùng với một tên ngốc cứng đầu cứ đòi đến nơi ấy."

Trạch Vu thở dài, không biết nói gì.

"Trương Chaien!" Tôi nhìn Trương Chaien đang đứng ở góc tường chờ gọi phục vụ, anh ta chạy tới.

"Có thể chở tôi đến một nơi không, ngay bây giờ." Tôi lau nước mắt: "Sau đó tôi sẽ tha thứ cho cậu, có được không?"

"Không thành vấn đề, tất nhiên là không thành vấn đề."

Trương Chaien lập tức gật đầu, vẻ mặt như thể trút được hòn đá đã đè nặng nhiều năm.

"Tôi chưa từng nghĩ gặp lại cậu có thể vui như thế." Tôi ôm chầm lấy Trương Chaien, lại khóc òa lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.