Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 38: Chương 38: Thiên hạ không thái bình (8)




Editor: Tư Di

Về chuyện cho chó ăn, từ nam nữ già trẻ Tuyên gia đều rất đồng lòng, kiên quyết không thể để cẩu Hoàng đế được như ý nguyện. Lúc bị lưu đày, Tuyên gia cũng không oán trách lấy một câu, còn bây giờ thì mắng ở trong lòng cả ngàn vạn lần.

Cho chó ăn cho chó ăn………….

Tuyên Tú nhìn dáng vẻ căm phẫn từ tận đáy lòng của mọi người, lặng lẽ ngồi một bên, đến buổi tối, nàng mới gọi Uyển thị và Liễu thị, cùng nhau đến phòng Tuyên lão thái thái.

Bốn người nói chuyện trắng đêm, đến ngày hôm sau khi ra ngoài, hốc mắt đều sưng đỏ.

Hoàng đế ngồi xổm ở cửa ra vào cả đêm, cặp mắt cũng đỏ bừng, đứng cách xa Tuyên Tú ba bước, nhìn nhau không nói gì.

Vốn Liễu thị muốn nói chuyện, bị Uyển thị kéo ống tay áo lại, thở dài, xoay người đi.

Hoàng đế đi về phía trước hai bước, thử thăm dò cầm tay Tuyên Tú, thấy nàng không cự tuyệt, ủ rũ cả đêm cuối cùng cũng phấn chấn: “Mẫu thân nàng có đồng ý hay không?”

Tuyên Tú nói: “Ngươi thật sự muốn cưới ta làm Hoàng hậu?”

“Ta thề!”

“Không có hậu cung?”

“Nàng chính là hậu cung, hậu cung duy nhất.”

“Ta lớn hơn ngươi sáu tuổi.”

“Ta không chê nàng già.”

Sắc mặt Tuyên Tú khẽ chuyển thành lạnh lùng.

Hoàng đế lập tức ý thức được mình nói sai, giải thích: “Chờ nàng già rồi, không đi được nữa, thì chuyện nấu cơm may quần áo cũng chỉ có thể tới tay Trẫm làm rồi.” Thở dài một cái, chợt cảm thấy mình mang trách nhiệm cao cả: “Trẫm sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Tuyên Tú: “………………” Thì ra bọn họ là Hoàng đế Hoàng hậu như vậy sao.

Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Sau khi chúng ta hồi cung có thể tìm thêm mấy người hầu, chỉ có một thái giám đi lạc thôi.” Hai năm qua, hắn sai người của Tuyên gia đi hỏi thăm tin tức của Lữ công công, đáng tiếc vẫn không có tin tức gì cả.

Tuyên Ngưng nghĩ người nhà sốt ruột cho nên đi trước một bước, hai ngày sau mới có loan giá đến đón Hoàng đế ddlq.ddi. Trong thời gian hai ngày này, Tuyên Tú thuyết phục người Tuyên gia, mặc dù mọi người không hoàn toàn tán thành việc gả nàng vào hoàng cung nhưng cũng không công khai phản đối.

Theo loan giá còn có tri phủ Hợp Ung.

“Thần, tri phủ Hợp Ung Thủy Phụ Ổn tham kiếm Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hắn quỳ trên đất hành lễ.

Hoàng đế cực kỳ muốn mời Tuyên Tú ngồi chung nhưng không có kết quả, đang rất buồn rầu, nghe thấy tiếng không nhịn được nói: “Chính ngươi là người nhốt trẫm vào nhà lao sao.”

Tuyên gia nhớ tới vụ đó, bỗng cảm thấy tri phủ Hợp Ung quả nhiên là anh hùng!

Tri phủ Hợp Ung sợ tới mức cả người run lẩy bẩy: “Thần không dám, thần sợ hãi, thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt!”

Hoàng đế nhìn Tuyên Tú, nhỏ giọng nói: “Đúng là năm đó hắn nhốt Trẫm vào nhà lao, nàng nói xem nên phạt hắn thế nào?”

Sắc mặt người Tuyên gia thay đổi.

Chức tri phủ Hợp Ung không lớn không nhỏ, là một quan ngũ phẩm, đừng nói Tuyên Tú có được gả cho Hoàng đế hay không, coi như gả cho, cũng không có chuyện hậu cung can thiệp vào chuyện triều chính.

Tuyên Tú không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng trợn mắt nhìn Hoàng đế một cái.

Hoàng đế rụt đầu lại, nói với tri phủ Hợp Ung: “Ừm, đợi Trẫm hồi kinh rồi xử lý sau.”

Tri phủ Hợp Ung nói: “Thần còn có việc bẩm báo.”

“Nói.”

“Hai năm trước thần có bắt được một phản đảng, khổ nỗi không biết thánh giá phương nào, không thể bẩm báo ngay lúc đó, mới nhốt đến nay.”

Hoàng đế không có hứng thú với mấy loại chuyện vặt vãnh này nên phất tay một cái giao cho Tuyên Ngưng, tri phủ đưa người lên, chưa tới phụ cận đã nghe thấy giọng nói the thé quen thuộc: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, là tôi, là tiểu nhân, Lữ Trường Niên. Hoàng thượng cứu tiểu nhân!”

Hoàng đế sửng sốt một lúc, ngẩng đầu nhìn lại, người bị trói chặt kia không phải Lữ công công thì là ai.

Tuyên Ngưng ngăn ở trước mặt Hoàng đế, nói với tri phủ Hợp Ung: “Hắn là Lữ công công, thái giám thân cận của Hoàng đế, sao lại trở thành phản đảng được?”

Lữ công công lại bắt đầu hô to oan uổng.

Tri phủ nói: “Hai năm trước, thôn chính huyện Nam Lan báo lên trong huyện có xảy ra đánh nhau gây chết người, nhiều người dùng binh khí, lúc ta dẫn người chạy đến, phát hiện vẻ mặt của Lữ công công hoảng hốt khác thường, liền giải hắn về nha phủ hỏi thăm di.. Mới biết không ngờ hắn bán đứng Hoàng thượng, tiết lộ hành tung của ngài cho sát thủ. Thật may Ngô Hoàng là chân mệnh thiên tử, có trời cao che chở, mới không để kẻ tiểu nhân thực hiện được kế hoạch.”

Lữ công công nói: “Tiểu nhân vì muốn đám sát thủ chui đầu vào lưới, mới dẫn đến Tuyên gia. Tiểu nhân luôn ở khách điếm chờ tin tức của Hoàng thượng, nhìn lòng trung thành của tiểu nhân đối với Hoàng thượng mà tha cho tiểu nhân đi.”

Hoàng đế phiền não nói: “Đều mang về kinh thành xử lý.”

Lúc đầu Hoàng đế chạy ra khỏi kinh thành thì lén lén lút lút, sợ bị Thao Vương tìm được, hôm nay thắng lợi trở về, trùng trùng điệp điệp, bá quan tranh nhau triệu kiến. Đến được kinh thành đã là hai tháng sau.

Diên vương gia dẫn đủ bách quan ra ngoài thành đón.

Người không tim không phổi như Hoàng đế, nhìn thần tử quỳ lạy kín trước tường thành, nhớ tới tình cảnh nhếch nhác chạy trốn, cũng không khỏi thở dài.

“Trẫm tin lầm gian thần, khiến cho giang sơn gặp nạn, thẹn với tổ tông.”

Hiếm khi được nghe Hoàng đế nói tiếng lòng của chúng thần, nhóm người có chút không quen, nhưng vẫn lớn tiếng hô vạn tuế, nói đến mức bản thân còn không tin mình nói như vậy.

Trái lại Hoàng đế tin tưởng, cảm thấy tai nạn này chủ yếu là do Thao Vương quá ác, mình quá thiện lương, không khỏi thở dài.

Chuyện đầu tiên sau khi Hoàng đế trở về chính là khen thưởng công thần.

Tuyên Thống đã là Định Quốc công rồi, nên ban thưởng vàng bạc và nhà cửa, Tuyên Lạc là nhất đẳng Vĩnh Long hầu, Tuyên Ngưng là tam đẳng Hoài Nam hầu, Tuyên Xung là nhất đẳng An Xương bá. Mặc dù Tuyên Tịnh không nhiều công trạng nhưng được Tuyên Thống xin phong làm Thế tử.

Những thứ này coi như bỏ qua, chúng thần cũng biết, không có Tuyên gia, bất kể là hiểm khích trước kia, ngôi vị Hoàng đế cũng khó mà lấy lại được, nhưng mà………… Lấy nữ nhi của Tuyên gia làm Hậu thì cũng quá lắm rồi.

Một đám đại thần bắt đầu dâng thư thuyết phục Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Hoàng đế nhốt đại thần ở trong thư phòng, rất nghiêm túc uy hiếp: “Nếu không cưới Tuyên Tú, thì lấy một trong số các ngươi. Các ngươi xem thế nào.”

......

Trở về, các đại thầm vừa khóc vừa yêu cầu thê tử vào ngày hôm sau vào triều lấy thêm mấy cái quần cho mình mặc.

Ngày hôm sau, các đại thần tiếp thu giáo huấn, không hề nói đến chuyện Hoàng hậu nữa, bắt đầu nói chuyện hậu cung.

Hoàng đế ở trước mặt văn võ bá quan, rất dứt khoát nói: “Nếu không thể không nạp, nếu không thể không nạp thì nạp các ngươi vào cửa. Các ngươi nghĩ kỹ đi.”

......

Không ngờ dù Hoàng đế đã trải qua một loạt khó khăn thế nhưng vẫn là Hoàng đế không đáng tin cậy như cũ, chẳng thay đổi chút nào!

Các đại thần khóc bãi triều.

Thao Vương ở nơi nào!

Cầu xin trở lại.

Thời kỳ Thao Vương tạo phản, đại đa số đại thần cũng đã từng khuất phục, lúc này nói chuyện, lưng cũng không đặc biệt cứng rắn, bộ phận quan viên địa phương chưa quen với Hoàng đế cũng không dám tùy ý mở miệng, cho nên cuối cùng chuyện này vẫn quyết định như vậy.

Trong sự kiện này, người khó xử nhất không phải Tuyên Tú mà là phu quân trước của nàng Quang Lộc Tự Thiếu Khanh. Đầu tiên hai đứa con của hắn, lúc trước sửa sang họ Tuyên còn chưa tính, bây giờ còn muốn phong Công chúa. Nữ nhi là Công chúa, thê tử là Hoàng hậu nhưng hắn không phải là Hoàng đế…… Chuyện này, nghe thế nào cũng thấy dọa người.

Hắn trằn trọc trở mình mấy ngày liền, tự giác được bản thân không có chỗ dung thân ở kinh thành, dứt khoát từ quan về quê cũ.

Còn một người nữa cũng lúng túng như hắn, chính là phụ thân cặn bã của Đoan Tĩnh.

Cũng là trượng phu có thể co dãn được, trong thời phản loạn, phụ thân cặn bã vẫn có thể sống đến giờ, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, “vật hy sinh” là đại nữ nhi lại lắc mình trở thành phu nhân Hầu tước, cái này quá mất mặt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.