Búp Bê Tướng Công

Chương 19: Chương 19: Ép buộc




Nàng giống như con cá chép nằm trên thớt gỗ, bị dao nhọn cạo đi lớp vảy, lộ ra thân thể trắng nõn.

Hai bàn tay người kia lạnh băng, không ngừng vuốt ve hai luồng tuyết nhũ, đến mức đầu vú cương cứng đứng thẳng. Bên tai lại bị người thổi khí, tựa như đang đùa cợt nàng mẫn cảm.

Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, có cảm giác như mình là một khối tử thi, hận không thể chết đi ngay bây giờ.

“Nàng có biết không, bây giờ bộ dạng của nàng mới giống một người rối. Nằm không nhúc nhích, chỉ có thể theo trên người ta rong ruổi.” Trong bóng tối vô tận, người nọ cúi đầu cười, nhẹ nhàng mút vào đầu vú nàng.

Lực đạo bú mút của hắn rất mạnh, đau đến mức lỗ chân lông nàng mở lớn, lại không thể phát ra được một chút rên rỉ.

“Người Miêu Cương có một loại tà thuật, chính là đem người sống làm thành một con rối, thân thể hoàn toàn bị khống chế, nhưng linh hồn vẫn tồn tại trong cơ thể. Con rối vẫn có cảm giác giống như con người nhưng lại không có bất kì phản ứng nào, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được, vĩnh viễn bị chủ nhân đùa bỡn.”

Hai chân của nàng bị hắn vô tình tách ra, dị vật cường ngạnh xâm nhập.

Huyệt đạo vẫn còn khô khốc căng chặt, mãnh liệt bài xích dị vật.

Trừ bỏ đau, còn có chua xót, chỉ có thể giống như hắn nói, không có chút phản ứng mặc người đùa bỡn.

Dị vật trong cơ thể nàng thô bạo trừu cắm, giống như đang đóng cọc, hướng đến chỗ sâu nhất hung hăng đỉnh làm.

“Chỉ cần nghĩ đến chuyện nam nữ, nàng sẽ tự động cởi sạch quần áo, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, đẩy ra hai chân để ta tiến vào nàng.”

Nói đến những lời đầy tình sắc này, hắn càng dùng sức trừu sáp dị vật, vách thịt bị mài đến tê dại. Mị thịt một trận run rẩy, từ trong huyệt đạo phun ra mật nước, bị dị vật của hắn chọc ra ngoài.

“Mặc kệ trong lòng nàng có bao nhiêu không can tâm tình nguyện, phía dưới cái miệng nhỏ nhắn vẫn là rất thích.”

Ngón tay hắn quệt lấy vệt nước giữa hai chân, vẽ loạn lên cánh mội nàng, đầu lưỡi chui vào trong mà tùy ý liếm láp.

Lúc thiếu nữ sắp bị hôn đến nghẹn thở, hắn mới buông tha nàng, vuốt ve bờ môi sưng đỏ:“Cử động đi.”

Phảng phất giông như mệnh lệnh, Hoàn Ý Như rốt cuộc có thể cử động, giống như cá mắc cạn thở dốc kịch liệt. Tứ chi dãy dụa muốn tránh thoát, xiềng xích vẫn gắt gao giam giữ nàng.

“Đối với chuyện vừa rồi, nàng cảm thấy như thế nào?” Hắn nheo đôi mắt trong trẻo, vẫn rút cắm như bình thường.

Trải qua tra khảo ngôn ngữ cùng cơ thể, kiên trì của nàng bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, mí mắt không ngừng chớp động để không cho nước mắt chảy xuống, không thể để cho hắn nhìn thấy một tia yếu đuối.

Nhưng hắn vẫn trông thấy nước mắt nơi đáy mắt nàng, hắn dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve: “Ta cũng không muốn làm vậy với nàng, trong bụng ta tích tụ một đống hỏa, mỗi lần nhìn thấy nàng ở cùng một chỗ với người kia, giây tiếp theo nó sẽ đem ta thiêu rụi.”( Bốc hỏa cùng dấm đây mờ)

Hoàn Ý Như quay đầu qua chỗ khác, né tránh hắn đụng chạm, chống cự trong im lặng.

Hắn khẽ vuốt ngực của nàng, nơi đó có trái tim đang đập, là thứ hắn đã từng có nhưng lại đã sớm mất đi.

“Cũng đành vậy, dù cho có được thân thể của nàng, nhưng lòng nàng lại đang ở nơi khác thì có ích gì.”

Hắn thở dài, ở trán nàng đáp xuống một nụ hôn thật sâu, mang theo màn đêm mê ly mà rời đi.

Tiếng gà gáy xa xa vang lên, từng đợt ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua kẽ hở trên cửa sổ, chiếu lên trên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.

Xiềng xích nơi tứ chi không thấy đâu, giống như đêm qua chỉ là ác mộng.

Nàng bị ánh sáng làm cho đau mắt, lăn mình vào ổ chăn, đem thân mình cuộn tròn lại, không suy nghĩ không làm gì nữa.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.