Búp Bê Tướng Công

Chương 21: Chương 21: Cải tử hồi sinh




Ngày hôm sau, hoàng đế hạ chỉ muốn Cố Ngôn Tích tiến cung, đặc biệt phân phó muốn dẫn “Vương phi” mới cưới theo, Hoàn Ý Như bất đắc dĩ phải vào cung.

Dọc theo đường đi, Cố Ngôn Tích nói rằng hoàng đế là nhị ca cùng mẹ với hắn, lúc trước tranh giành đoạt được ngôi vị hoàng đế, quan hệ giữa hai người cũng không tốt đẹp gì, chỉ phải ủy khuất nàng giả dạng làm vương phi, khổ sở thận trọng từng lời ăn tiếng nói tại hoàng cung.

Hoàn Ý Như không khỏi kinh ngạc, quan hệ của hai người đã không tốt như vậy, vì sao hoàng đế lại quan tâm tới việc hắn cưới vương phi.

Quỳnh Hoa điện trong hoàng cung, đêm đó mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, Hoàn Ý Như đi theo Cố Ngôn Tích, ngồi trên ghế của vương hầu.

Ngồi bắc hướng nam trên long ỷ chính là đương kim thiên tử Sùng Vũ đế, tướng mạo của hắn với Cố Ngôn Tích có vài phần giống nhau, trên mặt có nét tà mị âm trầm, quét mắt về phía Cố Ngôn Tích, lại dời vè Hoàn Ý Như ở bên cạnh, mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng.

Ánh mắt kia giống như muốn lột quần áo nữ nhân, không hề che giấu dục vọng trần tục, khiến da gà nàng nổi lên tầng tầng.

Sùng Vũ đế cười nói:“ Tứ hoàng đệ, ngươi nhiều năm chưa lập gia đình, trẫm còn tưởng rằng ngươi thanh tâm quả dục, thì ra là thích dạng non nớt, mỹ nhân này nhìn như mới chỉ mười sáu, có thể làm nữ nhi của ngươi.”

Sắc mặt Cố Ngôn Tích cũng không khác thường:“ Ý Như đối với ta là duy nhất trong đời, tuổi tác không phải là cản trở đối với chúng ta.”

Lúc nói mấy lời này hắn nắm chặt tay Hoàn Ý Như, nhìn về phía nàng bằng ánh mắt ôn nhu lưa luyến.

Hoàn Ý Như thầm nghĩ là hắn đang diễn cho hoàng đế xem, bèn mỉm cười nhìn thẳng vào hắn.

“Rau xanh ăn nhiều cũng vô vị, hoàng thượng người nói có đúng không?”

Người nói là người đang ngồi bên cạnh hoàng đế, ướt át tuyệt sắc nữ tử, áo bào màu hồng dệt kim vân, phấn áo ngực buông xuống làm cho bộ ngực sữa như ẩn như hiện.

Theo như những lời Cố Ngôn Tích nói, đây là mỹ nhân nước Cao Ly hiến tế, cũng là quý phi hiện giờ hoàng đế sủng ái nhất Hồng Nghiên Hi, giữa vạn người sủng ái một người.

“Ái phi nói rất đúng.” Sùng Vũ đế nhanh chóng thu hồi ánh mắt đang nhìn Hoàn Ý Như, nâng lên cằm Hồng Nghiên Hi, một tay không để ý có người ngoài ở đây, luồn vào trong áo ngực nàng ta.

Hông Nghiên Hi nũng nịu một tiếng, yểu điệu dựa vào khuỷu tay hắn.

Dạ dày Hoàn Ý Như nổi lên một trận kinh tởm, nghiêng đầu không muốn lại nhìn thấy.

“Tứ hoàng đệ, có một điều ngạc nhiên trẫm muốn cho ngươi xem một chút.” Sùng Vũ đế đùa bỡn bộ ngực sữa của quý phi, ngữ điệu lên cao đầy hưng phấn:“Ngươi có tin trường sinh bất lão, cải tử hoàn sinh?”

Cố Ngôn Tích nhíu mày, lắc đầu nói:“ Loại sự tình này chỉ tồn tại trong truyền thuyết.”

“Cũng không phải, hôm nay cho ngươi gặp một dị sĩ tài ba, chứng minh điều theo như lời ngươi phủ nhận.” Sùng Vũ đế cười ha ha, đập tay về phía thái giám:“ Còn không mau kêu người vào đây.”

“Cho mời quốc sư vào điện...”

Giọng thái giám the thé kêu to, quanh quẩn khắp Quỳnh Hoa điện rộng lớn. Trong khoảnh khác ngừng lại im lặng như tờ, trong giây lát đó, tiếng chuông đưa mờ mịt từ xa tiến lại gần.

Cửa điện chợt bị đẩy ra, thổi đến một cơn gió lạnh, dập tắt tất cả ngọn nến.

Một đám hắc y nhan rũ đầu xuống, mơ hồ phiêu diêu đi đến, mỗi người đều cầm theo một đèn lồng trắng, u ám như ma trơi chiếu sáng bên trong đại điện tối đen.

Khi mấy chục hắc y nhân tạo thành vòng vây, một đạo thon dài thân ảnh nhanh nhẹn đi tới.

Trường bào tuyết trắng kéo dài trên mặt đất, tóc đen dùng bạch ngọc trâm vấn cao lên, dáng người tựa như quỳnh chi nhọc thụ. U quang chiều trên người hắn, nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, hắn mang mặt nạ màu trắng, vừa nhìn còn tưởng hắn không có khuôn mặt, làm cho người không biết quỷ không hay.

Hơi thở xung quanh giống như bị giam cầm, Hoàn ý Như nặng nề hô

hấp chăm chú nhìn người nọ.

Là...là hắn sao...

Sùng Vũ đế kích động nói:“ Quốc sư mau làm giống như lần trước, biểu diễn thuật cải tử hoàn sinh.”

Cách mặt nạ trắng, hắn thản nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp:“Ta cần một tử thi.”

Sùng Vũ đế thúc dục nói:“Chạy nhanh ra ngoài tìm cho Quốc sư một khối thi thể.”

“Không cần phiền toái như vậy, ngồi trong điện chẳng phải đang có người hoàng thượng cần?”

Sùng Vũ đế cười ha ha nói:“Đúng vậy, giết một người sống, không phải là có sẵn thi thể sao?”

Mọi người bên trong nghe được đoạn đối thoại này, đều bị sợ đến một thân mồ hôi lạnh.

Quốc sư trầm giọng nói:“Người sống này phải do đích thân thần tự chọn.”

Sùng Vũ đế tỏ vẻ không sao cả khoát tay:“Hảo hảo, quốc sư cứ tùy ý.”

Đang lúc mọi người nín thở trầm ngâm, quốc sư chợt nâng tay áo lên, lộ ra một ngón tay chạm ngọc.

Mà phương hướng ngón tay chỉ tới, đúng là vào người Hoàn Ý Như...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.