Buôn Đồ Người Chết

Chương 3: Chương 3: Tử mẫu nhục ấn




Lý mặt rỗ độn tác nhanh nhẹn, múc một thùng nước từ giếng lên khiến tôi rất kinh ngạc, nửa đêm hắn múc nước làm gì?

Chỉ thấy, hắn đem nước rót vào một nồi lớn, rồi bắt đầu châm củi nhóm lửa. Động tác của hắn mặc dù miễn cưỡng nhưng có thể thấy hắn hết sức quen thuộc với việc này. Rốt cuộc không hiểu hắn đang làm cái gì. Nhìn lại, lại thấy Lý mặt rỗ tới bên miệng giếng kia, bắt đầu gào khóc, sau đó lại cười thành tràng. Tình cảnh này thật sự dọa người khác sợ chết khiếp.

Tôi hít thật sâu, quyết định cứ đánh thức Lý mặt rỗ trước. Nhưng vừa định tới gần thì đột nhiên hắn tay ôm bụng, lăn lộn đau đớn. Nét mặt của hắn giống như bị tra tấn; nhưng quỷ dị chính là miệng hắn há thật lớn, rõ ràng muốn hét lên, nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh nào.

Tôi bị Lý mặt rỗ dọa cho sợ hãi, bất giác lùi lại hai bước. Lý mặt rỗ đau đớn giãy dụa trong chốc lát, bèn cố nén đau đứng lên, sau đó dùng khăn mặt dấp nước trong nồi, rồi lau sạch đũng quần. Hắn tập trung tất cả vào phần thân dưới, cố gắng, cẩn thận một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bình tĩnh lại, nằm dưới đất thở hổn hển, giống như vừa lao động rất nặng.

Lúc này tôi trợn mắt, mồm há hốc, vì rốt cuộc đã hiểu ra hắn làm gì. Lý mặt rỗ vừa tự đỡ đẻ cho chính mình???

Chính xác, là tự đỡ đẻ, vừa rồi là một loạt những hành động của phụ nữ mang thai khi tự sinh nở. Nhìn tới đây, đầu óc tôi bỗng lóe lên, dường như tôi đã biết, chiếc giày thêu kia rốt cuộc là thứ gì. Nó chính là trong truyền thuyết “Tử mẫu nhục ấn“.

Đã biết rõ lai lịch chiếc giày, không thể để Lý mặt rỗ chịu khổ sở thêm nữa, bởi lúc này hắn đã lấy ra cây kéo, chuẩn bị cắt rốn cho mình. Tôi liền chạy vào trong nhà, múc bát dầu lớn, dội từ đầu Lý mặt rỗ xuống tới chiếc giày thêu. Ông nội tôi từng nói, tử mẫu nhục ấn thực ra là phụ nữ mang thai oán niệm. Những người phụ nữa mang thai mười tháng, lại vì khó sinh mà chết, trước khi chết tích tụ oán khí rất lớn, thông thường sẽ ám vào vật tùy thân như quần áo, giày dép. Những vật này bị nhiễm oán khí, được gọi là tử mẫu nhục ấn. Phàm là người tiếp xúc với tử mẫu nhục ấn, sẽ mơ một giấc mơ kỳ lạ, tái diễn việc phụ nữ mang thai khi còn sống như việc rửa chén, giặt quần áo, thậm chí sinh con. Mặc dù không làm hại tới tính mạng, nhưng lại khiến tinh thần người ta kiệt quệ. Muốn trị tử mẫu nhục ấn cũng không khó, thứ này sợ nhất là dầu mỡ, chỉ cần dội lên một chậu dầu, người mắc sẽ lập tức tỉnh lại.

Sau khi tôi làm xong, Lý mặt rỗ quả nhiên tỉnh lại, gào khóc bò dậy, sợ hãi muốn rời khỏi miệng giếng. Tôi vội vàng đuổi theo:“ Lý mặt rỗ, bình tĩnh, mọi việc ổn rồi.” Lý mặt rỗ lúc này mới bình tâm lại, nắm chặt tay tôi: “Trương gia tiểu ca, cậu nhất định biết cách đối phó với chiếc giày này đúng không? Mẹ nó, vừa rồi tôi rõ ràng cảm thấy mình là phụ nữ mang thai tự sinh nở..”

Tôi nghiêm mặt bảo Lý mặt rỗ: Lý ma tử, ngươi đụng phải thứ gọi là mẫu tử nhục ấn, là một loại rất tà âm. Hiện giờ ta còn chưa chắc chắn, ngươi mau đi chuẩn bị cho ta hai thứ, là sữa mẹ và dầu oliu, không cần nhiều 30ml là đủ. Mau đi, nếu chậm trễ ta e là không kịp nữa. Lý mặt rỗ nghe tới đây thì choáng váng: “Dầu oliu ra siêu thị có thể mua được, nhưng sữa mẹ làm sao ta kiếm ra?” Tôi thì trong lòng gấp như cứu hỏa, hắn còn có thời gian nói đùa, liền nổi giận quát: “Không tìm được thì đừng tìm, ta không quản chuyện này nữa. Nhớ kỹ, trong vòng nửa giờ không tìm thấy, cho dù ông nội ta có sống lại cũng không cứu vãn được nữa.”

Lý mặt rỗ nhìn vẻ mặt tôi cũng hiểu tầm quan trọng, không dám nói thêm, quay đầu chạy đi. Tôi tranh thủ vào trong phòng, con trai Lý mặt rỗ đã tỉnh, ánh mắt sợ hãi nhìn tôi. Tôi liền cởi trói cho nó, nói:“Mau đi tới nhà người thân tá túc, tối nay đừng về nhà; nếu như ngày mai không thấy ta và cha ngươi, tuyệt đối đừng đi tìm, chúng ta sẽ quay trở lại.”

Con trai Lý mặt rỗ cũng biết mấy ngày nay thực sự quỷ dị, thấy tôi giọng nghiêm túc cũng bị làm cho sợ hãi, run rẩy gật đầu.

Con trai Lý mặt rỗ vừa rời đi, tôi không chút chậm trễ, tìm một thùng dầu khác trong nhà, khoét một lỗ, sau đó ném chiếc giày thêu vào bên trong. Cẩn thận quan sát, thấy màu đỏ trên chiếc giày đã nhạt đi, dầu cũng dần chuyển sang màu hồng. Tôi hít thật sâu, nếu thực sự đây là tử mẫu nhục ấn, tôi chưa chắc đã có thể thu phục được nó. Ngồi xổm quan sát chiếc giày thêu không nhúc nhích, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Mười phút, mười lăm, hai mươi phút trôi qua, vẫn chưa thấy Lý mặt rỗ trở lại. Tôi trong lòng nóng như lửa đốt, trước nửa giờ sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu tiếp tục kéo dài, thùng dầu này sẽ không chế ngự được chiếc giày nữa. Trong đầu thầm chửi Lý mặt rỗ, tới khi còn đúng 3 phút là tròn nữa giờ, hắn cuối cùng cũng trở về. Lý mặt rỗ thở không ra hơi, tiến đến đuqa cho tôi một bình nhỏ cùng một thùng dầu oliu: “Mẹ nó, mệt chết ta rồi, còn kịp không Trương gia tiểu ca?” Không thèm đếm xỉa tới hắn, tôi vội đem dầu oliu cùng sữa đổ vào chậu rửa mặt, quấy qua một chút sau đó đem giày thêu thả vào. Cảnh tượng trước mắt thật kỳ quái, giày thêu vừa thả vào, dầu trong chậu liền sôi lên, còn chiếc giày giống như đang vật lộn, không chịu chìm xuống. Lý mặt rỗ há hốc mồm:“Cái này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôi bất giác toát mồ hôi tay, mắt không rời chậu nửa khắc. Đợi tới cuối cùng, chất lỏng không còn sôi trào nữa, chiếc giày cũn chìm xuống dưới, tôi mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xổm xuống đất, lau mồ hôi trán: “Xong rồi.”

Lý mặt rỗ hớn hở: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” “Tốt cái đầu ngươi.” Tôi liếc nhìn Lý mặt rỗ: “Việc này chỉ là tạm thời, không thể triệt để khắc chế nó, không quá nửa tháng nó lại thoát ra, đến lúc đó có làm gì cũng vô dụng.”

Lý mặt rỗ trợn tròn mắt, hỏi tiếp theo làm thế nào, tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Trước tiên phải xác định rõ đây có phải tử mẫu nhục ấn hay không đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.