Buổi Chiều Tình Yêu

Chương 1: Chương 1




Chương 1: Học sinh chuyển lớp

Mộc Đóa một tay chống cằm nhìn người đàn ông bên cạnh, cô thường nghĩ, mối tình đầu của cô gặp được anh ấy, chính anh ấy cho cô cảm nhận được tình yêu…

Nói chung, Mộc Đóa rất may mắn, tình yêu của họ đã bắt đầu vào xế chiều hồi học trung học.

Bảy năm trước.

Cấp 3, Lớp 10 ban 6, trường trung học trọng điểm thành phố T, tỉnh Y

“Đóa, nghe nói lớp mình có thể sẽ có học sinh chuyển lớp đến.” Thiệu Thiến Thiến dùng bút gõ nhẹ vào khuỷu tay Hạ Mộc Đóa, cúi đầu xuống cực thấp, nói nhỏ. Mộc Đóa dừng bút, nghiêng đầu chờ cô nói tiếp.

Thiệu Thiến Thiến đưa ngón tay chỉ thẳng lên trên ra vẻ bí mật nói, “Hình như là học sinh từ lớp chọn trên tầng đấy.”

Mộc Đóa hơi ngạc nhiên. Từ lúc lên cấp hai, các lớp dạy văn hóa đã chia ra, tạo thành sự phân biệt đẳng cấp bằng cách chia ra lớp chọn và lớp phổ thông. Dù hằng ngày vẫn nghe giáo viên khích lệ các cô, rằng nhà trường ra chính sách mới, nếu hàng năm lúc thi lên lớp người đứng đầu ở các lớp phổ thông có thể sẽ được chuyển vào lớp chọn, nếu như học sinh ở lớp chọn xếp hạng bị giảm 100 bậc cũng sẽ bị đưa trở lại lớp phổ thông.

Nhưng mọi người chỉ nghĩ rằng đây là giáo viên cho họ một mục tiêu để cố gắng mà thôi, dù sao một năm ở cấp 2 trôi qua cũng chưa thấy ai ở lớp chọn “Học tập kém” mà bị đưa trở về lớp phổ thông, lại càng không thấy người đứng đầu lớp phổ thông được chuyển vào lớp chọn.

Ánh mắt Mộc Đóa mờ mịt, cuối cùng cứ thế nhìn người được gọi là ngàn năm đệ nhất lớp (1) ở bên trái trước mặt – Tưởng Giai Lệ, cô lại nghĩ, nếu như điều Thiến Thiến nói là thật, vậy thì đó là học sinh đầu tiên bị chuyển về lớp phổ thông. Ở lớp chọn mà bị chuyển về lớp phổ thông, sự chênh lệch này… Hi vọng tâm lý người này đủ mạnh mẽ.

(1) luôn đứng đầu lớp

“Cũng không biết có phải sự thật hay không, lớp bên cạnh đã đồn xôn xao rồi…” Thiệu Thiến Thiến tiếp tục nói thầm, cố chứng minh độ tin cậy của tin tức.

Mộc Đóa lấy lại tinh thần, khó hiểu nói, “Không phải là chuyển đến lớp mình sao? Sao lớp bên cạnh lại biết trước tin nội bộ?”

Thiệu Thiến Thiến bĩu môi, “Lão Triệu dạy hóa học ban nhất nhắc nhở học sinh về việc của người bị chuyển lớp ở ban 1. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, lão Triệu hi vọng cậu ta sẽ chuyển đến ban 7, lại bị thầy Xuân lớp mình được lợi, tức đến nghiến răng nghiến lợi đấy. Với lại ai bảo lão Triệu là bạn của phụ nữ chứ, Bát Quái Thiên Vương cơ mà, có tin giật gân thì nhất định là một giây cũng không giữ kín được mà để lộ ra với học sinh.”

Mộc Đóa cũng bị làm cho buồn cười, lão Triệu là chủ nhiệm ban 7, dạy hóa ban 7 và ban 1. Thực ra lão Triệu không già, là người đàn ông mới 30 tuổi, lại cứ thích xúm vào một chỗ với các cô giáo ở văn phòng. Có lần giáo viên hóa lớp họ nhờ lão dạy thay một tiết, suốt 45 phút đồng hồ, lão Triệu luôn miệng khoe khoang về mối tình son của mình, với vẻ cực kì lắm chuyện.

“Ôi, lúc người đó chuyển sang cái lớp bé nhỏ của chúng ta, tên mình chắc sẽ lại lùi thêm một bậc nữa.” Thiệu Thiến Thiến ai oán gục đầu xuống bàn làu bàu một câu.

Mộc Đóa bực mình gõ một cái lên đầu cô, đang định nói chuyện, lại cảm nhận thấy một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình. Trong lòng thầm thấy không ổn, khó khăn lắm Mộc Đóa mới dám quay đầu lại, liền phát hiện thầy chủ nhiệm Diệp Xuân ở ngoài cửa sổ nhìn mình và Thiệu Thiến Thiến chằm chằm. Mộc Đóa giật mình, vội vàng cúi đầu xuống đọc sách, khuỷu tay lén đập vào Thiệu Thiến thiến, nhắc nhỏ, “Thầy Xuân ở bên ngoài.”

Thiệu Thiến Thiến vội vàng làm ra vẻ như không có việc gì, lấy một quyển sách bài tập từ ngăn bàn ra, cũng không quan tâm mình đang cầm là sách gì, từ từ lật sách, giả vờ giả vịt cầm bút lên.

Vất vả chịu đựng đến hết giờ tự học, Thiệu Thiến Thiến lôi Mộc Đóa đi đến phòng vệ sinh giải quyết vấn đề sinh lý.

Đây là chỗ dạy học của lớp 10 cấp ba, phía đông và phía tây ở giữa có ba cầu thang, phòng vệ sinh được bố trí ở gần cầu thang phía tây. Không biết lúc trước người thiết kế đã có suy nghĩ gì, đem phòng vệ sinh nam và nữ tách ra, hai tầng một và ba là nhà vệ sinh nam, tầng hai và bốn là nhà vệ sinh nữ. Sau khi phân ra lớp chọn, ban 1 đến 4 là lớp chọn khoa tự nhiên, 5 đến 12 là lớp phổ thông khoa tự nhiên, ban 13 là lớp chọn văn hóa, 14 đến 17 là lớp văn hóa phổ thông.

Mỗi tầng có sáu phòng học, nhưng vì ngay cạnh phòng học thứ sáu là phòng vệ sinh. Năm nay học sinh mới vào cấp ba, nhà trường đã quyết định mỗi tầng năm lớp, sắp xếp theo số lớp từ tầng bốn xuống. Lớp Mộc Đóa ở ban 6, ngay cạnh nhà vệ sinh nữ ở tầng bốn chuyển đến lớp đầu tiên của tầng ba. Mỗi khi đến phòng vệ sinh đều phải đi qua một hành lang dài, hoặc là đi xuống tầng dưới.

Do thói quen, Mộc Đóa thích đến phòng vệ sinh ở tầng bốn.

Mộc Đóa rửa tay bên ngoài phòng vệ sinh đợi Thiệu Thiến Thiến ra sau, hai người đi đến cầu thang, tiếp tục chủ đề trong lớp lúc nãy. Các cô hiếm khi đi qua trước cửa lớp chọn, sau đó lại đi qua cầu thang phía đông để về lớp học, mỗi lần tình cờ đi qua, đều cảm thấy, không khí ở lớp chọn vô cùng nghiêm túc và trang trọng, hơi mất tự nhiên.

Mộc Đóa rút khăn giấy đưa cho Thiệu Thiến Thiến tay còn đang ướt sũng, tiện miệng hỏi, “Lão Triệu chưa nói tên của cái người thần kì kia là gì sao?”

Thiệu Thiến Thiến không cầm lấy khăn giấy, vẫn lấy tay nhẹ vẩy nước trên tay đi, “Chưa nói, chắc là chuyện này vẫn chưa chắc chắn.”

Tự nhiên, Mộc Đóa kéo vạt áo Thiệu Thiến Thiến, sau đó ngoan ngoãn đi đến phía bên phải cầu thang, “Em chào thầy Diệp.”

Thiệu Thiến Thiến ngay lập tức tỏ thái độ nghiêm chỉnh, hai tay lau lên quần áo hai cái, “Em chào thầy Diệp.”

Đang từ tầng ba đi lên chính là Diệp Xuân, đi bên cạnh còn có một nam sinh cao ráo. Mộc Đóa như lơ đãng liếc một cái về hướng nam sinh, ấn tượng đầu tiên cảm thấy khá tốt, thấy rất quen mắt. Đứng ở bậc thang phía sau thầy Xuân, vậy mà nhìn cũng chỉ thấp hơn thầy Xuân có một chút. Nhưng mà thầy Xuân kì thực cũng thấp, bộ dáng của người đàn ông thẳng thắn, chỉ cao có khoảng 1m65.

Mộc Đóa đang nghĩ lung tung, chợt nghe thấy Diệp Xuân cuối cùng cũng nói, “Cũng đã lên cấp ba rồi, đừng chỉ khi thầy nhìn mới chịu học. Mau về lớp học đi.”

“Tạm biệt thầy Diệp.” Thiệu Thiến Thiến vừa nghe thấy Diệp Xuân cho đi, lập tức kéo Mộc Đóa bỏ chạy.

“Đóa, chính là Cố Lự đấy!” Thiệu Thiến Thiến vẻ mặt hưng phấn, lắc lắc cánh tay Mộc Đóa.

Cố Lự… Mộc Đóa gật đầu, phải rồi, chẳng trách mình cảm thấy quen mắt như vậy, lúc trước đã từng cùng nhau vượt qua mấy khóa đào tạo Olympic toán mà.

“Không phải là Cố Lự sẽ chuyển đến lớp mình chứ, cậu ấy thường hay có mặt ở trong nhóm học sinh giỏi, chẳng lẽ cũng có lúc sơ xuất. Chậc chậc… Hay là phạm phải lỗi gì, bị giáo viên chủ nhiệm gây khó dễ.” Thiệu Thiến Thiến nghĩ mãi về việc của Cố Lự, quyết định buổi trưa đến ban 1 hỏi người biết rõ sự tình.

Mộc Đóa không hứng thú cho lắm, hiện tại cô chỉ có phiền não là tiết sau đọc tiểu thuyết hay lại ngủ tiếp, vì tiết sau là môn cô ghét nhất… môn hóa.

Cuối cùng, lúc Mộc Đóa đang ngủ một cách thoải mái, bỏ qua cái nhìn đầy bực tức của giáo viên dạy hóa Chu Hồng – cô Hồng thì thời gian ăn trưa đã đến. Các nam sinh nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức bên trên bảng đen, từ lúc chỉ còn năm phút cuối giờ đã bắt đầu bàn bạc xem bữa trưa ăn gì, khi tiếng chuông vừa vang lên, cả đám đều lao ra ngoài.

Mộc Đóa lười biếng bị Thiệu Thiến Thiến kéo ra cửa, cũng hơn một nửa số người trong lớp đã rời đi rồi, mà vẫn còn mấy nữ sinh yêu học tập đến phát điên vẫn còn giữ cô Hồng lại để hỏi bài.

“Hôm nay tiết cuối của ban 13 là tiết tự học, Dụ Đầu đã đi mua cơm rồi, không cần phải vội.” Mộc Đóa bị lôi chen qua đám người, bên cạnh là tiếng của Thiệu Thiến Thiến “Nhường đường cho đi qua với, nhường đường cho đi qua với…”

“Cậu không nói sớm.” Thiệu Thiến Thiến dừng lại đột ngột, thảnh thơi nhìn người bên cạnh vội vã chen qua đám đông, trong lòng có cảm giác thoải mái.

Mộc Đóa vuốt vuốt cổ tay bên tay bị lôi kéo của mình, bất đắc dĩ, “Học bù từ tháng tám đến giờ cũng được một tháng rồi…”

Thiệu Thiến Thiến tự biết mình đuối lý, cười hì hì, “Sau này mình chắc chắn sẽ nhớ rõ, mỗi tuần có hai buổi trưa Dụ Đầu mua cơm!”

Nhất Trung có cả trường cấp hai và cấp ba, đông người, đứng sừng sững bên cạnh hồ nhân tạo là cả một tòa nhà ba tầng hình chữ “L” đều có liên quan tới đồ ăn. Tầng một có một cái siêu thị, một cái căn tin. Hai tầng bên trên đều là căn tin cung cấp đồ ăn, trong đó phía đông tầng ba là căn tin của giáo viên.

Mộc Đóa và bạn của mình bình thường đều ăn ở phía tây tầng hai.

Hai người đi về phía vị trí vẫn thường ngồi, đã thấy Trịnh Dư buộc kiểu tóc đuôi ngựa xinh xắn quen thuộc quay lưng về phía các cô đang loay hoay lấy gì đó. Thiệu Thiến Thiến vỗ mạnh vào vai cô nàng,“Bạn học, đến trường không được đem theo điện thoại.”

Trịnh Dư giật mình làm rơi đồ trên tay xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng “Bộp”, pin điện thoại đằng sau bị rơi ra. Thiệu Thiến Thiến nhăn mặt, cực kì áy náy, “Dụ Đầu…”

Mộc Đóa bình tĩnh ngồi xuống cầm điện thoại và pin bị rơi nhặt lên, ngồi xuống cạnh Trịnh Dư, lắp lại cẩn thận, khởi động máy, đưa lại cho cô nàng. Trịnh Dư tức giận trừng mắt với Thiệu Thiến Thiến, “Vừa nãy mình suýt nữa thì phá kỉ lục của Đóa rồi! A… mình tức chết mất!”

Mộc Đóa vừa cầm đũa gắp một miếng cá ăn, liền bị giọng điệu khoa trương của cô nàng làm cho buồn cười,“Cố gắng lên, mình chờ cậu.”

Thiệu Thiến Thiến nghe xong bắt đầu khinh thường, ngồi vào chỗ đối diện hai người, “Dù sao cậu có vượt qua, nhất định đến tối Đóa sẽ lại tạo ra kỉ lục mới, cần gì chứ.”

Trịnh Dư kéo khay đồ ăn sang, ngăn cản chắc chắn ở phía trên, oán hận liếc nhìn hai người, “ Đồ Bạch nhãn lang, may nhờ có mình cho các cậu ăn cho các cậu uống, cho ăn… Thế mà lại còn vùi dập mình, tại mình hiền quá đây mà.”

Mộc Đóa chăm chú gắp lấy miếng khoai tây bên trên có hành tây, tai vẫn để ý nghe hai người tranh luận.

Trịnh Dư liếc nhìn Mộc Đóa, giống như có cùng suy nghĩ, vừa tán dóc với Thiệu Thiến Thiến vừa xử lý sạch sẽ khoai tây bung hành tây. Ngay sau đó, Thiệu Thiến Thiến cũng tự giác gia nhập vào trận gắp hành tây.

Ba người vừa trò chuyện vừa từ từ ăn cơm, không khỏi lại nói đến chuyện học sinh chuyển lớp. Thiệu Thiến Thiến ôi chao một tiếng, sực nhớ tới lúc giữa trưa còn một nhiệm vụ gian khổ mình chưa hoàn thành, “Các cậu cứ ăn đi, mình xuống dưới tìm hiểu tin tức, lúc về nhớ cầm cho mình lon Cola.”

Thiệu Thiến Thiến cầm đũa và khay của mình bỏ vào trong thùng nhựa màu xanh da trời, mau chóng đi mất.

Trịnh Dư chờ Mộc Đóa ăn cơm trưa xong, cùng nhau đi siêu thị mua Cocacola cho Thiến Thiến. Trịnh Dư không thích đông người nên chờ ở ngoài cửa. Mộc Đóa đi thẳng về phía hàng đồ uống, lấy Cocacola xong đi xếp hàng thanh toán luôn.

“Tất cả đống này sao? Chín tệ.”

Chương 2: Sự thu hút không tốt

Khách hàng chưa kịp trả lời, bác gái thu ngân với mái tóc màu vàng xoăn như mì ăn liền đã nhanh chóng rút tờ tiền 10 tệ từ ngón tay thon dài, cho tiền vào xấp tiền được xếp thành từng ngăn trong máy thu tiền rồi đưa trả lại một tệ tiền xu.

Quay mặt về phía Mộc Đóa, không kiên nhẫn khua tay, “Đi lên đằng trước đi,” lại ngay lập tức nói với người ở sau cô, “Bảy tệ năm hào…”

Quầy thu ngân ở gần cửa ra vào của siêu thị, Mộc Đóa nhìn thấy chủ nhân của cái tay kia tiện tay bỏ tiền xu vào túi quần, bước ra khỏi cửa. Mộc Đóa hơi sững sờ, đã bị người trả tiền sau lưng đẩy vài bước về phía trước.

Lướt nhìn qua lon Cocacola trong tay, Mộc Đóa lập tức hiểu rõ, vội vàng đuổi theo chặn lại người đã trả tiền hộ cô – bạn học đang đi ở đằng trước, “Đợi một chút, mình trả cậu tiền này.”

Trên tay Mộc Đóa cầm năm tệ đưa qua, ngẩng đầu, nhìn về hướng người đang bước nhanh ở phía trước ——

Cố Lự.

Anh hạ mắt nhìn chằm chằm Mộc Đóa, đuôi lông mày khẽ nhíu lại. Mộc Đóa giương mắt nhìn anh, áo T-shirt trắng đơn giản, tay áo đồng phục dài tay được xắn lên, tay đang cầm bánh mì và đồ uống vừa mua.

Không ăn cơm trưa, có vẻ anh vừa đi chơi bóng.

Cố Lự “Ừm” một tiếng, lại không có ý nhận lấy tiền, “Thứ sáu có môn thể dục,” tuy là đang hỏi Mộc Đóa, nghe lại giống như một câu trần thuật, liền dừng lại, “Giúp mình… mua bình nước khoáng nhé.”

Nhìn bóng lưng Cố Lự đã đi xa, Mộc Đóa lặng lẽ bỏ tiền vào bên trong túi, gật gật đầu.

Trịnh Dư đang nói cười cùng với hai nam sinh ở sân đằng trước siêu thị, Mộc Đóa cầm bình Cocacola đi đến, nam sinh đối diện Trịnh Dư thấy cô đến gần, tiện tay xoa đầu Mộc Đóa, “Buổi tối sinh nhật dì cả, nhớ đến nhà bà ngoại ăn cơm.”

Mộc Đóa biết không thể tránh được, cố gắng lần cuối, “Vâng, vậy giờ tự học buổi tối xin nghỉ ạ?”

“Tiện thể xin phép giúp anh nhé.” Chu Trùng Tiêu ra vẻ thuận miệng nhắc Mộc Đóa xin phép nghỉ hộ mình. Nghe thấy vậy, Trịnh Dư và nam sinh còn lại là Phương Siêu đều cười thành tiếng

Chu Trùng Tiêu duỗi cánh tay ra ôm bả vai Phương Siêu, một tay càng thêm siết chặt lại, “Cười cái gì mà cười, có gì đáng buồn cười đâu, mình đỡ phải đến văn phòng giáo viên.”

“Đúng, đúng. Chu đại gia cậu hiển nhiên là ‘Trùng Thượng Vân Tiêu’, trường Nhất Trung này miếu nhỏ không chứa nổi cậu.” Nửa người Phương Siêu đã xiêu vẹo, vẫn còn cùng cậu tranh cãi.

Nói đến ‘Trùng Thượng Vân Tiêu’, Mộc Đóa nhếch miệng cười nhẹ. Dùng cả điển cố cơ đấy. (1)

(1) Trùng Thượng Vân Tiêu là một bộ phim. Có nội dung là: Một người tên là Đường Diệc Sâm từ nhỏ sống trong khu vực sân bay cũ, cha mẹ ly hôn nên người mẹ bỏ đi, vì vậy Diệc Sâm một lòng muốn trở thành một phi công để một ngày nào đó có thể lái máy bay đón người mẹ về. Sau khi trải qua nhiều khó khăn, Diệc Sâm đã trở thành một phó cơ trưởng cấp cao…

Đằng sau hình như còn nói dài dòng về chuyện tình cảm của Diệc Sâm nhưng hình như trong truyện nhắc đến cái điển cố này hàm ý chỉ là nói lên việc nỗ lực rồi trở thành một con người thành công.

Nói về Chu Trùng Tiêu và Phương siêu, cả hai đều là học sinh lớp 11 khoa tự nhiên, lớp của bọn họ vừa khéo lại ở ngay bên dưới lớp Mộc Đóa, Phương Siêu là bạn trai của Dụ Đầu, mọi người thường hay gọi anh ta là Siêu ca. Mà dì cả của Mộc Đóa chỉ có duy nhất một người con là Chu Trùng Tiêu, Phương Siêu và Trịnh Dư thành đôi cũng là nhờ quan hệ giữa Mộc Đóa và Chu Trùng Tiêu mà thành.

Chu Trùng Tiêu là một học sinh cá biệt điển hình, môn môn chênh lệch, lại còn nhiều “chiến tích”. Hồi cấp hai, một đám nam sinh nửa đêm không ngủ được trèo tường ra ngoài lên mạng cả đêm, còn xui xẻo bị bắt được.

Chủ nhiệm ban 11 là Trần Lượng, biệt danh là Địa Trung Hải, là một người đàn ông trung niên cao gầy đầu hói bóng loáng, cầm chồng sách tham khảo về sinh học dày cộp đập lên bàn, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, gào lên với Chu Trùng Tiêu, “Cha mẹ cậu đặt tên cậu là Trùng Tiêu, là mong cậu sau này nỗ lực trở thành con người thành công, chứ không phải muốn cậu ra ngoài cả đêm!”

Vì vậy, sau một thời gian, cả trường đều biết tiếng xấu của nam sinh Chu Trùng Tiêu, “Cả đêm đã đi ra ngoài làm gì”

Khi Mộc Đóa về lớp học, Thiệu Thiến Thiến đang ngồi trên hành lang ngoài ban 6 đang nói gì đó với một nữ sinh, cho đến khi tiếng chuông vang lên mới vội vã quay về lớp học.

Thiệu Thiến Thiến mở chai Cocacola ừng ực uống hết một nửa, cảm thấy đỡ khô họng mới chọc chọc vào tay Mộc Đóa, tháo tai nghe xuống khỏi tai cô, có vẻ cực kì hưng phấn, “Bây giờ mình có thể cá là Cố Lự sẽ chuyển đến lớp mình.”

Mộc Đóa lấy lại tai nghe Thiến Thiến đang cầm, không nói gì. Cô còn biết, Cố Lự sẽ chuyển đến trước thứ sáu cơ.

Nghe Mộc Đóa kể qua lại hành động đáng kinh ngạc của Cố Lự lúc trưa, Thiệu Thiến Thiến kích động cầm tay cô, “Đây đúng là duyên phận rồi!” Mộc Đóa choáng váng, chỉ đơn giản là Cố Lự không có hai đồng tiền lẻ thôi mà.

Suốt giờ nghỉ trưa, Thiệu Thiến Thiến đã coi hai người bọn họ như là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên vậy, tự biên tự diễn ra một câu chuyện tình yêu một cách hoàn chỉnh, vừa có ngược vừa có yêu, lúc thăng lúc trầm, còn có cả sự phản đối của gia đình. Đương nhiên là cuối cùng Cố Lự vẫn ôm mỹ nhân về, công chúa và hoàng tử hạnh phúc bên nhau.

Mộc Đóa đang gối đầu lên cánh tay bèn quay đi chỗ khác, lướt qua cô bạn cùng bàn đang tràn đầy mơ mộng về tình yêu, nhìn ánh mặt trời giữa trưa ngoài cửa sổ, từ từ híp mắt lại.

Con người rất lạ. Khi bỗng nhiên vô tình bạn chú ý đến một cái tên, cái tên đó sẽ đột nhiên cứ được nhắc đi nhắc lại. Giống như là bạn suy nghĩ mông lung, lại tự nhiên nghĩ về người đó vây.

Từ cấp hai, nhà trường đã quy định bắt buộc phải ở nội trú. Ngoài ra, trong thời gian học, trừ khi bị ốm, nếu không thì không được ở trong phòng ngủ.

Từ nhà bà ngoại Mộc Đóa đến trường Nhất Trung đi mất nửa tiếng, Chu Trùng Tiêu cứ lề mề vì không muốn phải về lớp tự học buổi tối, từ chối ý tốt của người lớn khi muốn đưa bọn họ về trường học, Mộc Đóa cùng anh đi về trường một cách chậm chạp.

Chu Trùng Tiêu đút một tay vào túi quần, một tay cầm điện thoại xem ảnh “Bạn gái mới.”

Chu Trùng Tiêu đưa một bức ảnh đến trước mặt Mộc Đóa, Mộc Đóa nhìn người trong ảnh miệng chu lên, mắt trừng to, để mái bằng, chỉ kêu lên “A” một tiếng, dường như có quen, không giống như chỉ là quan hệ bạn học cùng trường.

“Xinh không? Học ban 17 đấy.” Chu Trùng Tiêu cầm di động bỏ vào túi quần, kéo bả vai Mộc Đóa lại, ngay tức khắc đổi chủ đề, “Có thấy lạnh không?”

Hai người từ bé cùng nhau lớn lên, Mộc Đóa chỉ nhỏ hơn Chu Trùng Tiêu mấy tháng. Lúc trước khi còn học cấp hai, cô vẫn cao hơn. Nhưng về sau, có thể do Chu Trùng Tiêu uống quá nhiều sữa bò, chiều cao tăng lên vùn vụt, bây giờ Mộc Đóa chỉ cao đến vai anh ta thôi.

Mộc Đóa mở miệng, khẽ nói, “Cũng được.” Không biết là đang trả lời câu hỏi trước hay sau.

Chu Trùng Tiêu lấy một bao thuốc lá từ trong túi quần, mở ra. Ngay lập tức bị Mộc Đóa lấy được, “Không được hút.”

Chu Trùng Tiêu khiêu khích, “Em mau đi kiếm bạn trai mà quản lý.” Thấy phía trước là cổng trường học, Chu Trùng Tiêu lấy lại hộp thuốc lá trên tay Mộc Đóa cất vào túi, tiện tay mở điện thoại lên.

“Muốn ăn gì không? Đợi tí nữa anh và bọn Phương Siêu đi ăn đêm, bảo người mang đến cho.” Chu Trùng Tiêu Vừa nói, vừa trả lời tin nhắn của Phương Siêu.

“Ở phòng ngủ em vẫn còn sữa bò.” Mộc Đóa trả lời.

“Đủ cao rồi, Tiểu Đóa.” Từ khi Chu Trùng Tiêu từ từ trở nên cao hơn Mộc Đóa, cô bắt đầu uống một bình sữa bò vào sáng và tối, qua nhiều năm đã thành thói quen. Người không tiếp tục cao lên, làn da lại trắng mịn tinh tế như sữa, không biết có phải là tác dụng của sữa bò hay không.

Phía trước là ký túc xá nữ, Mộc Đóa dừng lại cau mày dặn dò anh, “Không được hút thuốc.”

Chu Trùng Tiêu không biết phải làm thế nào, ra sức xoa đầu Hạ Mộc, “Anh sẽ xem xét, cả đám bọn anh cũng giống Cố Lự đã tính là sẽ không hút thuốc nữa, anh sẽ cố gắng hút ít đi. Về phòng đi, ngủ sớm một chút.”

Mộc Đóa ngồi ở mép giường đang hút sữa bò, chân đu đưa, mãi sau mới nói ra mấy chữ, “Không hút thuốc lá thì tốt.”

Thiệu Thiến Thiến cầm khăn mặt quấn vào mái tóc đang ướt sũng của mình đi tới, híp mắt buồn bực ngẩng đầu hỏi, “Cái gì mà không hút thuốc lá, nam sinh lớp mình có mấy người không hút đâu.”

Mộc Đóa hút nhanh mấy ngụm sữa còn lại, chuẩn xác ném vỏ vào thùng rác ở trên đất, nhanh nhẹn bò xuống giường, cầm cằm Thiến Thiến, thoải mái cười nói, “Vậy nên những người còn lại đều là quốc bảo.”

Thiệu Thiến Thiến dựa vào thang dây lau tóc, vẻ mặt tươi cười, Mộc Đóa thấy giống như đang có ý nghĩ thô bỉ, “Bọn họ có phải là quốc bảo hay không thì mình không biết, nhưng mình chắc chắn Cố Lự là quốc bảo rồi.”

Mộc Đóa hơi giật mình, lẽ nào Cố Lự đã từng ở đài phát thanh trường tuyên truyền về việc cậu ta không hút thuốc lá?!

“Cậu không thấy tin nhắn mình gửi à? Giờ tự học buổi tối Cố Lự đã thực sự đến học ở lớp mình đấy, lúc tan học ở ngoài cửa có một đống nữ sinh. Lúc trước Cố đại soái ca cao cao tại thượng không thể nhúng chàm, bây giờ đã rơi vào chốn phàm trần có một đống con gái như lang như hổ mê trai, làm sao mà yên được,” Mặt Thiệu Thiến Thiến nhanh chóng đổi thành bộ dạng đau lòng.

Lại đổi lại vẻ mặt kiêu ngạo, nhướn lông mi lên, “Cậu không biết đâu, cả tối Tưởng Giai Lệ cố gắng tiếp cận Cố Lự đấy.”

Mộc Đóa vắt khăn mặt, tiếp lời cô, “Hỏi bài?”

“…” Chính xác. Thiệu Thiến Thiến mất hứng, đúng là không thể bày trò với Mộc Đóa được.

Phòng ngủ Mộc Đóa có bốn người, là một tập thể hỗn hợp, hai người còn lại là học ở ban 5. Người có mái tóc ngắn dáng người nhỏ nhắn tên là Trâu Linh Linh, người cao 1m70 tóc dài là Trương Yến.

Chủ đề nói chuyện đêm nay chủ đề duy nhất là về Cố Lự, Mộc Đóa lấy điện thoại di động ra, xem tin nhắn Thiến Thiến gửi cho “Đóa! Cậu đã bỏ lỡ đêm đầu tiên với Cố Lự đấy!”

Đêm đầu tiên… Mộc Đóa không biết nói gì khi thấy cách dùng từ như vậy, lặng lẽ thoát khỏi giao diện tin nhắn, bắt đầu chơi rắn tham ăn.

Lúc Mộc Đóa đang nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy Trâu Linh Linh đang thì thầm vì thấy bất công thay Cố Lự, nói ra tin tức mà cô biết được. Chỉ tiếc cô quá buồn ngủ, đành quấn chăn ngủ tiếp.

Trước khi ngủ nhớ được câu nói của cô, “Cũng tại nữ sinh ở ban 17 cứ quấn lấy Cố Lự không buông, làm hỏng mất tương lai đầy hứa hẹn của cậu ấy…”

Ngay ngày hôm sau, Mộc Đóa đã được gặp nữ sinh có hành vi giống “Cục đá chặn đường Cố Lự”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.