Bug Ngành Giải Trí

Chương 3: Chương 3: Nhất trung Đế Thành




Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Ngày hôm sau, An Văn dậy sớm. Thấy cô, bác gái trong biệt thự kinh ngạc hỏi: “Sao hôm nay tiểu thư dậy sớm vậy?”

Nguyên chủ là người thích yên tĩnh, từ trước tới nay luôn không cho phép ai đặt chân lên lầu hai khi cô ấy ở nhà, cũng luôn cáu kỉnh không ăn cơm. Bác gái trong biệt thự khuyên mấy lần, nguyên chủ còn tức giận nên người trong biệt thự căn bản không hề biết cô ấy uống thuốc ngủ tự sát.

Tuy trong thời kỳ phản nghịch, tính tình An Văn rất quái gở nhưng người hầu trong biệt thự chưa từng oán trách cô ấy. Dáng dấp đẹp mắt lại còn nhỏ nhắn như thế, đám người hầu yêu thương cô ấy còn chưa hết.

“Dì Lưu, hôm nay con muốn đến trường.”

An Văn vừa xuống lầu vừa nói.

Nghe xong, dì Lưu vô cùng vui vẻ, nói với An Văn: “Tiểu thư nghĩ thông suốt là tốt rồi. Bữa sáng cũng đã nấu xong rồi.”

Dì Lưu dọn bữa sáng lên bàn, An Văn ăn sáng xong lại lên lầu thay đồng phục. Dì Lưu nhất quyết giúp cô cầm cặp sách, đưa cô lên tận xe.

Đến nhất trung Đế Thành, An Văn cầm cặp sách xuống xe. May là hôm qua cô đã tiếp nhận gần đủ tri thức của An Văn rồi. Đã sớm học giáo trình đại học, không thể không bội phục trí thông minh của nguyên chủ.

Cô đeo cặp sách trên lưng đi vào trường học. Đồng phục của nhất trung Đế Thành là đồng phục xanh trắng thống nhất của nước Hoa, áo thun xanh trắng mùa hạ phối với quần dài rộng rãi màu xanh. Tuy vậy, đồng phục trên người An Văn kết hợp với mái tóc đen dài thẳng mượt như trong quảng cáo dầu gội đầu lại tạo nên cảm giác thanh quý khiến mấy nam sinh phía sau không nhịn được mà bàn tán.

“Nhìn kìa, bóng lưng sát thủ!”

“Thật muốn biết dáng dấp chính diện của cô ấy như thế nào.”

“Mặc kệ dáng dấp chính diện ra sao thì khí chất của nữ sinh này cũng quá tốt rồi! Sao trước kia tôi không phát hiện ra trường chúng ta lại có nữ sinh khí chất tốt như thế nhỉ?”

Sau đó, bọn họ cố ý đi nhanh một chút. Lúc nhìn thấy mặt An Văn, toàn bộ bọn họ chấn kinh.

Mỹ nữ từ đâu đến?

An Văn phát giác ra bọn họ nên quay đầu lại nhìn. Thấy dáng vẻ đần độn của bọn họ, cô cười một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Cô ấy cười với tôi.. đẹp quá..”

Một nam sinh ngây ngốc nói.

An Văn còn chưa đến phòng học, trong các group Wechat và QQ đều đã tràn ngập hình chụp lén của cô.

[Có ai quen biết mỹ nữ này không? Mặc đồng phục trường chúng ta.]

[Đẹp quá đi, cô ấy thật sự là học sinh của trường chúng ta à? ]

* * *

Có người nhận ra cô.

[Đây không phải là học sinh chuyển trường đứng đầu bảng vàng lớp mười sao? ]

[Người tên An Văn kia à? Tên êm tai nhưng không ngờ người cũng đẹp như vậy.]

[Tôi là nữ mà cũng cảm thấy thật đẹp.]

[Cô ấy rất cao lãnh, chưa từng nói chuyện với bạn học khác bao giờ.]

Có người bắt đầu vạch trần.

[Nửa tháng rồi cô ấy không tới trường học, tôi còn tưởng cô ấy lại chuyển trường.]

[Không chuyển trường mới tốt! Hiện tại cô ấy đang là áp lực lớn của mấy vị trên bảng vàng đấy!]

[Nửa tháng rồi cô ấy không đi học, chẳng lẽ tháng thi lần này cô ấy còn có thể vượt qua mấy vị kia? ]

[Nói cũng phải. Gần đây mấy vị ban hỏa tiễn rất cố gắng.]

Nhất trung Đế Thành là một trong tứ đại danh giáo nước Hoa, người có thể ngồi ở đây đều là học sinh có thành tích đứng đầu, mà ban hỏa tiễn càng là học bá trong học bá.

Kiếp trước An Văn là minh tinh, tuy địa vị nhỏ nhưng những việc như bị người vây xem thế này cô đã trải qua nhiều nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Lúc mới chuyển trường tới, lớp cô ấy là ban đặc tiêm. Lúc đầu, cô ấy muốn chờ qua tháng thi lại đổi đến ban hỏa tiễn nhưng bởi xin phép nghỉ học nên bị chậm trễ.

Chuyện đầu tiên An Văn làm khi đến phòng học chính là thu dọn sách vở trong ngăn kéo. Vừa thu dọn xong, chủ nhiệm ban hỏa tiễn cũng đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.