Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Chương 11: Chương 11: Tái xuất đi tiểu ảnh hậu




Sắc mặt Giang Văn Thăng cũng không tốt, bất quá là miễn cưỡng mạnh mẽ, hắn nhấc tay ý bảo mọi người yên lặng: “Lục Diệp tối hôm qua xảy ra chút chuyện đi bệnh viện, vừa rồi có gọi điện thoại nói trên đường tới đây, sắp đến rồi, xin các vị chờ một lát.”

“Lục Diệp đi bệnh viện? Không phải sau khi xem thấy cái video kia thì bị bệnh chứ?”

“Rất có khả năng, tôi nghĩ Lục Diệp sẽ không xuất hiện đâu?”

“Đúng vậy, người trong video rốt cuộc là ai, Lục Diệp rõ ràng nhất, bất quá cô không thể không nhận ra, đổi lại là ai biết vị hôn phu mình cùng tỷ tỷ ở cùng nhau, còn không tức giận ngất xỉu chứ!”

Mối nghi ngờ ngày một tăng cao. Hiện tại những lời gièm pha này đã lên hot search, các phóng viên gấp không chờ nổi đào ra ngày càng mãnh liệt.

Giang Văn Thăng mím môi, thần sắc dần dần không xác định được.

Chẳng lẽ…… Lục Diệp thật sự thấy được đoạn video trên mạng nên không tới? Ngay cả điện thoại cũng không nghe?

Tưởng tượng đến điều này, tâm tình hắn khẩn trương đến độ sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài, Lục Diệp nếu thật sự không tới, hắn nên giải thích như thế nào với truyền thông?

Lục Diệp à Lục Diệp, có thật là bị cô đào hố cho chết không……

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết đang trong những tiếng nghị luận sôi trào của đám phóng viên, tuy là đối mặt màn ảnh, cũng có chút không giả vờ được nữa, sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi, mồ hôi lạnh như tắm, như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than.

Sự kiên nhẫn của đám phóng viên đã bị hao hết, khi hai đương sự đang lâm vào thế sâu tuyệt vọng, một đạo thân ảnh thanh lệ thoát tục từ xa đi đến hiện trường cuộc họp báo.

“Lục Diệp!” Giang Văn Thăng gần đó suýt chút bị làm hỏng mất tựa cửu hạn phùng cam lộ, kích động mà hô.

Ống kính phóng viên lập tức chuyển hướng sau lưng, trong nháy mắt tất cả mọi người bị kinh diễm, thời gian phảng phất đảo ngược về 5 năm trước, một thân nhu bạch chạm rỗng thủy dung, mặc váy liền thêu hoa, tóc dài, chân mang một đôi giày cao gót thuần sắc, một cô gái với xương quai gợi cảm, một đôi chân thon dài cùng với dáng điệu đường cong, tay áo thiết kế kiểu phồng lộ ra cánh tay tinh tế đều đều, tựa như một linh hồn linh động nghịch ngợm rót vào một đóa tuyết liên hoa cao nhã thanh lệ thoát tục tuyết liên hoa.

Tròng mắt mọi người đồng loạt dán vào khuôn mặt lập thể tuyệt mỹ, con mắt sáng trong như một dòng suối, song mũi cao, cánh môi đầy đặn như hoa hồng nhạt nở, hết thảy đều đẹp hoàn mỹ, đẹp đến rung động lòng người, tựa một sợi u hương thấm vào ruột gan, dư vị xa xưa.

Cô dường như sinh ra vì màn ảnh, giữa sóng mắt lưu chuyển toàn là có thể nắm bắt được hình ảnh đẹp, khí chất hoặc thanh thuần, hoặc vũ mị, hoặc cao lãnh, hoặc đoan trang, tràn đầy trên màn ảnh cảm khiến Lục Lăng Tuyết ghen ghét đến phát cuồng.

5 năm trước từ sau khi Lục Diệp tuyên bố rời khỏi con đường diễn nghệ, thì không còn có người thấy cô như vậy, thời gian 5 năm, vô số tân nhân như mang mọc sau mưa xuân ồ ạt tiến vào giới giải trí, còn có bao nhiêu người nhớ đến tiểu ảnh hậu nổi nhất một thời này?

Nhưng giờ khắc này, cũng đủ để cô lấy tư thái ưu nhã xinh đẹp làm kinh diễm mọi người.

Các phóng viên ở hiện trường không khỏi nhớ tới lời đánh giá rất nhiều năm trước đối với Lục Diệp, Lục Diệp nổi tiếng là nữ vương bình dân lộ tuyến, cô không cần đại bài, bởi vì bản thân cô chính là đại bài!

Mặc dù là trên người mặc hàng chợ, nhưng vẫn toát lên phẩm vị vô cùng cao quý.

Mà ngoài dung mạo hơn người ra, còn có khí chất bên trong tràn đầy tài hoa phong phú.

Nếu nói mỹ mạo Lục Diệp làm Lục Lăng Tuyết phát cuồng cực độ, thì khí chất cùng tự tin của cô quả thực cũng khiến cho Lục Lăng Tuyết ghen ghét đến muốn giết người, thống hận đến tận xương tủy!

Vì cái gì Lục Diệp trang điểm thành như vậy?

Vì cái gì cảm giác ánh mắt của ả không giống nhau?

Ả rốt cuộc muốn làm cái gì!

Lục Lăng Tuyết gắt gao mà trừng mắt nhìn Lục Diệp, phảng phất khó mà tin được tận mắt, hận không thể xông lên đem cái hình ảnh người cảnh đẹp ý vui mừng này xé nát!

Trong lòng cô ghen ghét giống như kịch độc, nhanh chóng ăn mòn lục phủ ngũ tạng cùng lý trí của cô, dưới vô số ống kính, liều mạng ẩn nhẫn, móng tay hung hăng cắm vào da thịt lòng bàn tay, mà không cảm giác được chút đau đớn nào.

Lục Diệp thong dong từng bước về phía trước.

Các phóng viên tự động vì cô tránh đường. Thực mau, Lục Diệp đi tới trên đài.

Cô hơi hơi hạ tầm mắt, nhìn sắc mặt khác nhau của Lục Lăng Tuyết cùng Giang Văn Thăng.

Một hận ý sâu sắc, một thấp thỏm lo âu khó có thể che dấu được vẻ kinh diễm sau khi thấy cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.