Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 56: Chương 56: CHƯƠNG 57: MỘT HỨA HẠO TRẠCH XA LẠ




Lâm Thiển Y lắc đầu một cái, có chút tự giễu, cô trông nom cái tên kia ở đâu làm cái gì chứ? Cho dù anh chết cũng không liên quan tới cô?

Lâm Thiển Y gọi điện hỏi Tề Diệu buổi tối có trở về hay không, anh nói buổi tối có việc vì thế Lâm Thiển Y một người đi dạo không mục đích trên đường lớn. Cuối cùng cô tìm tới một quán mì kêu một chén mì sợi.

Trong lúc vô tình đi ngang qua phố cổ, qua quán ăn lần đầu tiên đi cùng Hứa Hạo Trạch, cô không khỏi dừng bước lại.

Vừa mới đây, cô nhận được một cú điện thoại của Hứa Hạo Trạch, trong điện thoại giọng nói của Hứa Hạo Trạch có chút khàn khàn, nghe qua khá trầm trọng, có điều những thứ này không còn nằm trong phạm vi quan tâm của cô.

Giữa bọn họ sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì.

Cho nên đối với câu nói đó của Hứa Hạo Trạch, 'kỳ thật anh còn thích em', lòng cô ngoài dự kiến cũng không rung động, nếu có chỉ là sự chán ghét mà thôi.

Vì thế cô không nghe tiếp lời của Hứa Hạo Trạch mà dứt khoát cúp điện thoại. Cuối cùng nhìn thoáng qua quán ăn bọn họ thường đến, Lâm Thiển Y xoay người, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt.

“Sao anh lại ở chỗ này?”

Đây là người nửa giờ trước vừa gọi điện thoại cho cô, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

“Như thế nào, thực kinh ngạc? Anh là cố ý trở về đây tìm em đó!”

Hứa Hạo Trạch nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, rất là thân sĩ nhìn chăm chú vào Lâm Thiển Y.

Nhưng cô đã không còn là cô gái đơn thuần dễ dàng sa vào nụ cười tươi như ánh mặt trời của anh nữa.

“Tìm tôi?”

Lâm Thiển Y cười lạnh một tiếng

“Tôi nghĩ không hẳn là vậy đâu?”

“Thiển, anh yêu em. Nếu anh nói, ngay từ đầu tới giờ người anh yêu chỉ có em, em tin anh sao?”

Ánh mắt Hứa Hạo Trạch vô cùng dịu dàng chuyên chú.

“Yêu tôi? Thế còn Hoa Tiểu Mạn thì sao? Không phải anh cũng yêu cô ấy sao? Hứa Hạo Trạch, tình yêu của anh thật rộng lớn nha!”

“Tiểu Thiển, anh nói thật. Đối với người phụ nữ đó chẳng qua chỉ là anh gặp dịp thì chơi thôi! Có chuyện anh vẫn không có nói cho em biết, anh sớm đã nghỉ việc. Anh vốn định chính mình gây dựng sự nghiệp, vốn ít lời nhiều, có thể cho em một cuộc sống tốt hơn, nhưng mà anh đã thất bại. Còn bởi vì vậy mà thiếu một số tiền lớn, cùng Hoa Tiểu Mạn ở một chỗ, anh cũng chỉ vì tình thế bất đắc dĩ, đơn giản là nhà cô ấy có đủ tiền, có thể giúp anh vượt qua khó khăn. Em phải tin tưởng anh!”

Lâm Thiển Y từng ghé qua công ty của Hứa Hạo Trạch, cũng sớm biết anh đã nghỉ việc. Về phần có thực là vì gầy dựng sự nghiệp riêng không thì cô cũng không biết, nhưng đối với lời giải thích của Hứa Hạo Trạch cô chọn không tin tưởng.

“Anh cảm thấy chuyện này có liên quan với tôi sao? Đừng quên chúng ta đã chia tay!”

Lâm Thiển Y bước ngang qua Hứa Hạo Trạch chuẩn bị rời đi, lại bị Hứa Hạo Trạch nắm được cánh tay.

“Thiển, em cũng rất yêu anh mà phải không? Bằng không em cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này, chẳng phải nơi đây là chỗ chúng ta thường đi trước kia sao?”

Người đàn ông này thật đúng là tự kỷ. Biểu hiện thâm tình như thế của Hứa Hạo Trạch, nếu là trước kia cô nhất định bị anh làm cho cảm động đến chết, nhưng còn hiện tại? Cô sẽ không! Nhìn thấy người đàn ông này cô chỉ cảm thấy ghê tởm!

“Anh buông tay!”

Giọng nói Lâm Thiển Y mang theo chút lãnh ý.

“Không buông!”

Hứa Hạo Trạch nắm chặt cánh tay Lâm Thiển Y, không có chút ý định buông tay. Đối với anh, phụ nữ đều cần phải dỗ dành, cô ấy càng nói là không cần, trên thực tế trong lòng càng muốn.

“Anh.. như thế nào lại như vậy...”

Lâm Thiển Y dùng sức thoát khỏi tay Hứa Hạo Trạch, có điều anh nắm rất chặt, trong lòng lửa giận bắt đầu nhen nhóm.

“Con mẹ nó, anh buông tay bà ra!”

Có thể thấy cô tức giận tới mức nào mới nói tục như thế.

“Thiển, em thừa nhận đi, thừa nhận em yêu anh... Em yên tâm, sau này anh sẽ đối tốt với em, tựa như trước kia vậy!”

“Thừa nhận cái đầu anh!”

Người đàn ông này bộ bị ván cửa kẹp đầu hay sao? Ngay cả cự tuyệt cùng đồng ý cũng không phân biệt được? Cô trước kia sao lại không phát hiện chứ? Cô đến tột cùng là mắt nằm ở đâu vậy?

“Ngoan!”

Phản kháng của Lâm Thiển Y đối với Hứa Hạo Trạch giống như kiểu lạt mềm buộc chặt, quan sát cô ở cự ly gần lại càng cảm thấy cô đẹp hơn, anh trước kia sao lại không phát hiện chứ?

“Tôi khinh!”

Lúc này đây Lâm Thiển Y thật sự tức điên, nếu một bàn tay không rút ra được, cô đành dùng hết sức mình tát Hứa Hạo Trạch một cái.

'Bốp' một tiếng, vô cùng vang dội, mặc dù là vào buổi tối nhưng chung quanh cũng có không ít ánh mắt tò mò quan sát.

“Ha ha, vợ tôi cùng tôi giận dỗi mà thôi!”

Đến lúc này, Hứa Hạo Trạch vẫn còn rất tự nhiên dùng vẻ mặt tươi cười hoà khí với mọi người xung quanh. Lâm Thiển Y hết sức khinh thường, mà càng làm cô tức giận đó là tiếng xì xào bàn tán xung quanh.

“Soái ca như vậy sao lại coi trong một cái Mẫu Dạ Xoa như thế chứ!”

“Đúng vậy, tính tình thật tốt, cô gái này vậy mà còn không biết quý trọng. Nếu tôi có người bạn trai như vậy, nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!”

“Thật là, tôi nói này soái ca, không ấy anh bỏ cô ấy đi, tôi làm bạn gái anh thế nào? Tuyệt đối theo anh từ phòng khách tới trong phòng bếp…”

“Tốt, các người đừng chỉ nói mà không làm nha, tên đàn ông thối này, đêm nay chị đây tặng cho các người. Chị đây chính là không ham của lạ!”

Lâm Thiển Y căm giận trừng mắt nhìn những người phụ nữ chung quanh một lượt, vẫn chưa hết giận.

“Ha ha, thật có lỗi, mặc kệ thế nào, cô ấy là người phụ nữ tôi nhận định là vợ!”

Hứa Hạo Trạch đối với những người phụ nữ xung quanh lộ ra nụ cười mỉm như ánh mặt trời, sau đó kéo Lâm Thiển Y hướng ngõ nhỏ đi đến. Lâm Thiển Y giãy không được, bị Hứa Hạo Trạch nửa lôi nửa kéo đi tới.

'Bốp!'

“Người phụ nữ chết tiệt, dám đánh tôi? Không muốn sống phải không?”

Lâm Thiển Y không dám tin trừng lớn mắt, người đàn ông này dám tát cô?

Trên mặt đau rát!

Đến tột cùng là vì sao? Trước kia anh đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, che chở, bảo hộ, từ khi nào đã bắt đầu thay đổi?

Hay là anh vốn dĩ chính là loại người như vậy? Chỉ trách cô quá ngốc, quá ngây thơ? Hay là anh che dấu quá tốt?

“Nói vài lời cầu xin bộ tưởng thực ư? Nói, cô từ đâu có tới hơn một trăm vạn cho mẹ tôi làm phẫu thuật?”

Lâm Thiển Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong mắt có ánh nước, nhiều hơn nữa là một loại im lặng kỳ lạ.

“Với anh có quan hệ gì sao? Nhưng thật ra, không phải bây giờ anh nên đem một trăm vạn trả lại cho tôi sao?”

“Trả? Tôi lấy gì trả? Tôi sao?”

Hứa Hạo Trạch cười lạnh một tiếng, một phen giựt lấy túi xách của Lâm Thiển Y.

Lâm Thiển Y phản ứng không kịp, mắt thấy túi xách bị giựt đi, liền muốn từ trong tay Hứa Hạo Trạch cướp về. Nhưng Hứa Hạo Trạch hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, một tay đẩy cô ngã.

Bất ngờ không đề phòng, Lâm Thiển Y bị đẩy ngã nhào xuống đất, đầu gối bị đụng đau quá, nhưng là hết thảy tất cả đều không bằng sự đau đớn mơ hồ trong lòng.

Cô cứ như vậy trơ mắt nhìn người đàn ông cô từng yêu lục lọi túi xách, thẳng đến khi ví tiền của cô bị anh cầm trong tay. Tấm thẻ vàng Hạ Minh Duệ cho cô đang nằm trong tay Hứa Hạo Trạch.

“Ha ha! Thẻ này ở đâu có? Nói thực đi, có phải là câu được đại gia không?”

Hứa Hạo Trạch cười lớn, điên cuồng kéo Lâm Thiển Y từ dưới đất lên ép vào mặt tường lạnh lẽo. Phía sau lưng bị đụng đau, cô lại không chút để ý tới, chỉ là ngơ ngác nhìn khuôn mặt xa lạ của người đàn ông trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.