Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 48: Chương 48: CHƯƠNG 49: TÔI ĐI MUA




Sau khi Lâm Thiển Y té ngã, cằm tê rần, đầu hơi choáng váng, chu cái miệng nhỏ, răng thì cắm vào người Hạ Minh Duệ.

Lâm Thiển Y ngẩn ngơ, cố nén cảm giác đau đớn ở cằm muốn đứng dậy, một tay chống trên sàn nhà, mặt thì len lén liếc nhìn sắc mặt Hạ Minh Duệ.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ giờ phút này nhìn thế nào cũng có chút méo mó, đen thùi.

“Bỏ tay cô ra!”

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Tay?

Lâm Thiển Y nhìn bàn tay đang chống trên sàn nhà của mình, ừm, có chút đau, hẳn là bị rách da rồi.

Cái tay còn lại giật giật, sau đó nhéo nhéo, vẻ mặt nghi hoặc, đôi mắt to trong suốt chớp chớp.

Cái gì vậy, sờ có cảm giác mềm mềm, giống như bột mì vậy. Nhưng càng sờ thì đồ vật kia lại như đón gió đứng thẳng, giống như Kim Cô bổng của Tôn Ngộ Không.

Cô nghi hoặc lại tiếp tục sờ sờ một lần nữa, kỳ quái, thứ này rõ ràng có thể co dãn, còn biết động đậy nữa!

“Sờ đủ chưa? Đủ rồi thì bỏ tay ra!”

Giọng nói lạnh như băng mang theo hơi ấm đêm hè khiến Lâm Thiển Y rùng mình ớn lạnh.

Cô bây giờ mới hiểu được vật kia là gì.

Khụ khụ, mặc dù không thường tiếp xúc với đàn ông nhưng là kiến thức cơ bản như vậy cô vẫn có. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc đỏ bừng, Lâm Thiển Y chính xác chỉ muốn chuồn lẹ, từ trên người Hạ Minh Duệ tuột xuống đứng lên.

Chết tiệt!

Bị va chạm như vậy, không chỉ có phía sau lưng của anh đau mà chỗ nào đó ở phía trước cũng nóng bừng.

Người phụ nữ này có thể an phận hơn chút được không chứ?

Thật sự làm người ta phát điên mà.

“Kéo tôi dậy!”

Lâm Thiển Y nghe thấy một giọng nói hung tợn không khác gì tiếng triệu hồn từ Địa Ngục. Cô lúc này mới vươn tay nhỏ ra kéo anh đứng dậy.

Hạ Minh Duệ trừng mắt liếc cô một cái, sau đó đi trước vào thang máy. Lâm Thiển Y đứng tại chỗ lè lưỡi, sau đó mới lon ton đi theo anh.

Ra khỏi thang máy, Hạ Minh Duệ đi đến trước cửa nhà nhập mật khẩu, quay đầu liếc nhìn, trên mặt rõ ràng có chút bực mình.

“Đi vào tắm rửa!”

“Hở!”

Phải hay không đây, còn chưa có vào cửa đã bảo cô đi tắm? Tuy rằng cô cũng rất muốn tắm.

Hạ Minh Duệ tựa vào trên khung cửa, bóng dáng cao lớn thoạt nhìn mạnh mẽ kiên cường như vậy.

“Chẳng lẽ cô không biết trên người mình có mùi là lạ?”

“Không thể nào?”

Lâm Thiển Y hoài nghi, đưa cánh tay lên ngửi ngửi, không có mùi gì a? Tuy rằng hôm nay phải bôn ba trong bệnh viện một chuyến, ra không ít mồ hôi, vừa rồi ở nhà hàng ăn cũng bị dính mùi đồ ăn, nhưng không đến mức có mùi lạ?

“Cô thấy sao?”

Hạ Minh Duệ ánh mắt không rõ nguyên nhân liếc cô một cái, biểu tình khá ghét bỏ.

“Vậy được rồi!”

Lâm Thiển Y bước vào bên trong phòng, không thể không bị trang hoàng trong phòng làm cho choáng ngợp! Hay thật, người có tiền đúng là người có tiền, không phải con gái ** như cô có thể hiểu được.

Chỉ là cô dạo một vòng, trong căn phòng rộng lớn cũng không thể tìm thấy buồng tắm.

“Phòng tắm ở đâu vậy?”

Lâm Thiển Y tìm một vòng không thấy, quay trở lại điểm xuất phát.

Trong phòng khách rộng lớn trải một tấm thảm lông cừu, một bộ sofa trắng bằng da thật, bộ đèn treo thủy tinh vĩ đại, phát ra ánh sáng ấm áp.

Hạ Minh Duệ ngồi trên sofa, ôm cái gối màu trắng, tay cầm điều khiển chuyển kênh trên ti vi.

Cái cằm khẽ hếch lên tạo độ cong gợi cảm, đôi mắt lấp lánh không lạnh lùng như trước, có vẻ thoải mái, hai chân thon dài bắt chéo, đôi dép lê màu xám nhạt, tất màu trắng, tất cả đều hiện ra nét hài hòa vô cùng.

Người đàn ông này sao có thể đẹp tới khiến người ta muốn đui mù vậy chứ. Cô ảo não lắc đầu, trăm ngàn lần không thể để người đàn ông trước mắt mê hoặc, bảo vệ trái tim bé nhỏ mới là điều nên làm.

“Cửa thứ hai bên tay phải của cô.”

Hạ Minh Duệ cũng không quay đầu lại, tiếp tục chuyển kênh.

“Ờ”

Lâm Thiển Y mở cửa phòng tắm bước vào, ngay lập tức bị cách bài trí bên trong làm cho hết hồn, cuộc sống của kẻ có tiền, con gái ** như cô không hiểu nổi!

Mãi một lúc sau cô mới nhớ tới một chuyện quan trọng, cô không có áo ngủ. Chẳng lẽ lại mặc lại bộ đồ này đi ra ngoài?

Đừng chứ!

Lâm Thiển Y mở cửa phòng tắm, lấy một cái khăn lông che đi chỗ quan trọng, để trần đôi chân ngọc ngà.

“Lại có chuyện gì vậy?”

Giọng nói Hạ Minh Duệ nghe qua có chút không kiên nhẫn.

“Tôi, tôi không có đồ ngủ.”

Giọng nói của Lâm Thiển Y càng nói càng nhỏ.

Hạ Minh Duệ sửng sốt, trong nhà anh trước giờ không có đồ đạc của phụ nữ, không khỏi vỗ trán cái bốp.

“Đợi đó, tôi ra ngoài mua!”

Nói xong liền tao nhã đứng dậy.

“Hả? Không cần đi, đã trễ vậy rồi, dù sao tôi cũng chỉ ngủ nhờ một đêm, mai lại về, hay là anh cho tôi mươn cái áo thun?”

Hạ Minh Duệ nghe vậy xoay người, con ngươi đen thẳm làm nổi bật lên ánh đèn sáng lấp lánh. Anh đưa tay chỉ vào tủ quần áo bên cạnh.

“Quần áo của tôi đều ở đó, cô tự chọn đi!”

“Ừm!”

Lâm Thiển Y lúc này vẫn chưa nhận thức đầy đủ việc làm tình nhân của người khác.

Không thể không nói, tủ quần áo của Hạ Minh Duệ thật sự xa xỉ, toàn bộ đều là quần áo chuyên doanh số lượng có hạn. Cô tỉ mỉ chọn một cái áo thun ngắn tay trông bình thường nhất.

Sau khi tắm xong, cô mặc cái áo thun rộng thùng thình của Hạ Minh Duệ, một tay cầm khăn lau tóc đi ra.

“Tôi tắm xong rồi!”

Hạ Minh Duệ quay đầu, con ngươi tối sầm lại.

Lâm Thiển Y lau tóc, cánh tay vừa vặn che đúng chỗ cảnh xuân tươi đẹp, đôi mắt long lanh của Hạ Minh Duệ thu lại.

Anh lập tức đứng dậy đi qua Lâm Thiển Y, sau đó ầm một tiếng đóng cửa phòng tắm.

Cô bất mãn xùy một tiếng, ngồi vào chỗ Hạ Minh Duệ khi nãy, vừa lau tóc vừa tìm kênh trên ti vi, chuyển tới kênh phim thần tượng mới dừng lại.

Hạ Minh Duệ tắm xong đi ra nhìn thấy cảnh tượng như sau. Lâm Thiển Y đầu nghiêng sang một bên, có thể là do thun quá rộng khiến bả vai trắng ngần lộ ra ngoài hơn phân nữa, bắp đùi trắng nõn thon dài hiện rõ mồn một.

Hạ Minh Duệ trước mắt nóng lên, đi đến trước mặt Lâm Thiển Y, nhấc chân đá đá chân nhỏ của cô.

“Đứng lên!”

Giọng điệu có phần ác liệt.

“Chuyện gì?”

Lâm Thiển Y mở đôi mắt to mông lung, than thở một tiếng, sau đó nghiêng người sang chỗ khác tiếp tục ngủ. Có điều tư thế từ ngồi chuyển sang nằm, áo thun bị kéo lên hơn nửa, một chân gác lên lưng ghế sofa, một chân để dưới đất, đáng tiếc người nào đó hoàn toàn không phát hiện, vẫn tiếp tục ngủ say.

“Đây chính là em tự tìm!”

Hạ Minh Duệ mạnh mẽ khiêng cô vác trên vai, sau đó quăng vào nơi nào đó trong phòng ngủ.

Đôi mắt Lâm Thiển Y lập tức trợn tròn, giống như khi người ta lên đạn vậy, hổn hển quát.

“Tên khốn nào vậy? Dám quấy rầy bà đây ngủ! Chê đời ngắn quá hay sao?

Đợi một lúc mà không có tiếng nói chuyện, Lâm Thiển Y lúc này mới lờ mờ xoay cổ, trong phút chốc lập tức ngậm miệng.

“Ha ha… Chuyện này…”

Người đàn ông đang khoanh hai tay, lẳng lặng đứng trước mặt cô. Khuôn mặt anh tuấn hơi hơi cúi thấp nhìn chằm chằm người phụ nữ nào đó, ánh mắt thâm thuý trở nên u ám, cho dù có buồn ngủ cỡ nào đi chăng nữa cũng vì cú quăng khi nãy mà hoàn toàn tỉnh.

Ánh đèn có chút u ám, không khí có chút quái dị, ánh mắt người đàn ông quá mức doạ người, trái tim nhỏ bé của Lâm Thiển Y đập loạn xạ.

*****************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.