Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 11: Chương 11: Người cũ




Chương Hoa điện vào buổi tối, vốn rất yên lặng, yên lặng đến mức chỉ có tiếng chuông gió khi gió thổi qua mái hiên.

Nhưng sau khi Hoán Nhi đến, hết thảy đều thay đổi.

Tất cả các chưởng sự cung nhân, thái giám ở Đông cung, một đợt tiếp một đợt, vì tiểu Hoàng tôn mà đưa lên các loại chi phí ăn, mặc, ở, đi lại để bắt đầu cuộc sống hàng ngày. Đám ma ma nhũ mẫu của nó, âm thanh sắc nhọn chỉ huy cung nhân Chương Hoa điện xoay quanh, sắp xếp chỗ này an bài chỗ kia.

Phương Cẩm An cho bọn họ ầm ĩ, ngủ là đừng suy nghĩ, chính là ăn cũng không có khẩu vị. Nàng vốn định tạm thời nhẫn nại, chờ bọn họ thu xếp xong rồi cũng an tĩnh.

Liên tục đến sau giờ ngọ. Thật vất vả yên tĩnh trong chốc lát, Phương Cẩm An vừa ôm gối dựa ngủ gật, âm thanh trẻ em khóc nỉ non cao vút xuyên tường phá vách truyền tới.

Phương Cẩm An chui vào trong chăn che lỗ tai.

Liên tục một khắc đồng hồ rồi, vẫn còn khóc..

Nửa canh giờ rồi nha, còn có lực khóc sao..

Rốt cục cũng đã ngừng! Phương Cẩm An thở một hơi dài nhẹ nhõm, kéo chăn ra -- tiếng khóc lập tức lại vang lên!

“Nó không mệt sao!” Phương Cẩm An thật sự không chịu nổi, ngồi dậy gọi người.

Gọi vài tiếng, cũng không có người xuất hiện. Phương Cẩm An đành phải tự xuống giường.

Lung la lung lay tìm tiếng khóc, liền tìm được phòng Hoán Nhi, bên trong bên ngoài một đống người vây quanh. Trách không được nàng gọi không được người, cung nhân cả điện ngược lại đều tụ tập tới nơi này. Cả một đám nâng nước nâng nước, phụng khăn phụng khăn, chính là thật sự không xen tay vào được, nàng cũng nặn ra vẻ lo âu tới gần phía trước. Thấy Phương Cẩm An xuất hiện, một vài người, như Vân Kiến Nguyệt Linh, đỏ mặt cúi đầu, vội vàng đến đỡ nàng, những người khác giữ nguyên sắc mặt hành lễ, vẫn ở yên chỗ đó.

“Hắn làm sao vậy? Khóc hoài không dứt?” Phương Cẩm An nhíu mày hỏi.

Nhũ mẫu ôm Hoán Nhi đứng dậy nhìn nàng nhẹ nhàng hành lễ: “Hồi nương nương, Hoàng tôn nhớ mẹ đẻ, cho nên khóc thút thít không thôi..”

“Vậy thì dẫn nó đi gặp mẹ đẻ nó đi.” Phương Cẩm An mặt không thay đổi nói.

“Phu nhân hiện tại bị giam giữ ở Dịch Đình.” Nhũ mẫu nói xong, cũng nhẹ nhàng rơi nước mắt: “Nương nương, cầu nương nương mang Hoàng tôn đi gặp phu nhân một lần đi! Bằng không thì, Hoàng tôn cứ khóc như vậy, sẽ khóc hỏng cả người đấy!

Phương Cẩm An cười lạnh:“ Nó tự có cha đẻ mẹ đẻ nó thương tiếc, còn chưa tới phiên Bổn cung. Sao không nhanh chóng báo với Thái Tử, bảo Thái Tử dẫn nó đi gặp mẫu thân nó? “

Nhũ mẫu làm sao không hiểu, Thái Tử vì việc này đã khiến Hoàng Đế tức giận, hiện tại làm sao dám đi gặp Tử Tô! Ngược lại là Thái Tử Phi mới không ngại đó. Trên mặt bà ta buồn bã khổ sở, chân thành quỳ xuống đất:“ Nô tài biết rõ, Tử Tô phu nhân vốn là hầu hạ qua nương nương, cầu nương nương cho dù không thương tiếc tình phân trước kia, chỉ có tiểu Hoàng tôn đáng thương, liền tha thứ Tử Tô phu nhân! “Kèm với lời này, Hoán Nhi NGAO một tiếng khóc càng lợi hại:“ Ta muốn mẫu thân! Ta muốn mẫu thân! “

Nhưng Phương Cẩm An nhìn thấy, mượn ống tay áo che giấu, bà ta hung hăng véo Hoán Nhi một chút.

Phương Cẩm An phiền nhất ứng phó những phụ nhân nhiều tâm nhãn này:“ Tử Tô chọc giận bệ hạ nên mới bị nhốt vào Dịch Đình, không có chút quan hệ nào với Bổn cung. Ngươi tốt nhất nghĩ biện pháp mau để cho nó an tĩnh lại. Nếu như điểm ấy cũng không biết, nghĩ đến Thái Tử cũng sẽ không yên tâm để nhóm phế vật các ngươi đến chăm sóc con trai bảo bối của hắn! “Nói xong xoay người rời đi.

Nhũ mẫu nhãn châu xoay động, vội vàng buông lỏng tay, nhẹ nhàng vỗ trên mông Hoán Nhi. Hoán Nhi liền giống như quả pháo nhỏ vọt tới trước mặt Phương Cẩm An, ngăn trở đường đi của nàng, bổ nhào lăn qua lăn lại:“ Ta muốn mẫu thân, ta muốn mẫu thân, ngươi trả mẫu thân cho ta! “

Phương Cẩm An cũng không tức giận, ngược lại là mặt lộ vẻ cảm khái:“ Cái tính nóng nảy này ngược lại giống mẫu thân nó khi còn bé như đúc. Đều là ta chiều hư nàng rồi.. Trên đời này nào có khóc một chút, gây ồn ào một chút liền ngồi mát ăn bát vàng mà mọi chuyện suông sẻ. Ngươi là nam nhi, càng phải thật sớm hiểu những đạo lý này mới phải. “

Nói xong liền vượt qua Hoán Nhi, đẩy một đám cung nhân ra rời đi.

Mấy người Vân Kiến thấy nàng không muốn người đi theo, lại chỉ thấy nàng quay về tẩm điện, liền vẫn ở chỗ cũ nịnh nọt trước mặt Hoàng tôn. Nào có thể đoán được Phương Cẩm An thật sự chịu không được ồn ào, liền một người ra khỏi Chương Hoa điện, kiếm chỗ hẻo lánh mà đi.

Số lần nàng ra Chương Hoa điện quả thực có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vậy với đường nhỏ bên ngoài cũng chưa quen thuộc, chỉ là một con đường không ai đi, lại chậm rãi ra khỏi Đông cung.

Vào thời điểm này, trời đã chạng vạng, những con chim hót gọi màn đêm trở về, thật dễ dàng xoa dịu trái tim của mọi người..

Phương Cẩm An không tự chủ được nhớ tới rất nhiều chuyện liên quan tới Tử Tô.

Tử Tô là nữ nhi nông hộ, năm tuổi cha mẹ mất dưới tay man nhân, là phụ thân Phương Cẩm An dẫn binh đi đến, cứu nàng, mang về Hầu phủ, làm thị nữ cho Phương Cẩm An. Khi đó Tử Tô, tựa như Hoán Nhi lúc này, là một tiểu nha đầu ngang ngược đanh đá. Phương Cẩm An bây giờ suy nghĩ một chút cũng nghĩ không thông mình từ nhỏ đến lớn vì sao thích Tử Tô như vậy. Có lẽ là mình không thể làm nữ hài nhi, liền ký thác toàn bộ chờ mong lên trên người nàng. Tử Tô trên danh nghĩa là thị nữ, trên thực tế so với tiểu thư người gia còn thoải mái hơn. Phương Cẩm An tự hỏi thật là đối với nàng ngàn y trăm thuận, đào tim móc phổi..

Nàng sao, có thể làm ra chuyện như vậy?

Phương Cẩm An bước chân ngừng lại, nàng bỗng nhiên, muốn đi gặp Tử Tô.

Nàng lưỡng lự đi chung quanh: Đi Dịch Đình, đi như thế nào đây?

Vị trí hiện tại nàng đứng là một bờ ao hoang vu, chung quanh một bóng người cũng nhìn không thấy --, bên kia có người đi tới! Phương Cẩm An vội vàng nghênh đón:“ Người phương nào ở chỗ nào? Xin chờ một chút.. “

Trong ánh hoàng hôn, Phương Cẩm An nhìn không rõ dáng vẻ người này, càng đi càng gần, mới phát hiện thân hình người này vô cùng cao lớn vĩ đại, trong lúc đi lại tư thái đặc biệt nhìn quen mắt..

Phương Cẩm An trong lòng trở nên hoảng hốt, không khỏi càng bước nhanh hơn.

Cự ly gần đủ để thấy rõ. Phương Cẩm An không khỏi có chút ngạc nhiên:“ Tiểu Ức? “

Sau khi thốt ra xưng hô ngày cũ, nàng vội vàng che giấu:“ A, không, là Túc Vương Điện Hạ, Bổn cung thất lễ. “

Người đến đầu đội mũ nhị long đoạt châu, mặc hoa phục quy chế Thân Vương màu lam viền bạc, dung mạo tỏa sáng, uy nghi hiển hách, chính là Túc Vương Lý Ức.

Sáng sớm hôm nay Lý Ức nhận được tin tức của Anh Vũ, biết được Phương Cẩm An bị Lý Mẫn đối đãi như thế, trong lòng giận dữ, nhất thời đứng ngồi không yên, chuyện gì cũng không làm tiếp được. Cuối cùng chỉ có thể tìm lý do tiến cung. Biết rõ không có cách nào gặp nàng, nhưng chỉ muốn cách nàng gần hơn một chút. Ở Đông cung chung quanh bồi hồi hồi lâu, không ngờ lại thấy nàng đi ra một mình. Trong lòng hắn mừng như điên, xa xa theo đuôi nàng, nhưng có chút cảm giác cận hương tình khiếp, không dám đến trước mặt nàng -- từ khi hắn trọng sinh trở về, đã có hơn hai năm rồi, một là Phương Cẩm An rất ít ra Đông cung, hai là hắn không biết nên đối mặt nàng như thế nào, cho nên hắn vẫn không có nói một lời nào với nàng!

Nhưng mà vừa rồi, nhìn thấy nàng giống như tìm không ra đường, dáng vẻ mờ mịt trù trừ này khiến trong lòng hắn đau xót, cuối cùng lấy hết dũng khí, đi ra.

Không ngờ nàng sẽ gọi tên cũ của mình.

Kiếp trước kiếp này, một tiếng Tiểu Ức này, Lý Ức đã mấy năm không nghe thấy. Theo bản năng, một câu” Đại sư huynh “liền vọt tới bên miệng, thật vất vả nuốt trở vào.

Phương Cẩm An không biết một tiếng xưng hô xưa cũ này của mình đã khiến trong lòng Lý Ức dậy sóng, chỉ cảm thấy giữa sắc trời chiều mờ tối, sắc mặt của hắn cổ quái không nói ra được, trong bụng nàng nghi hoặc, suy nghĩ một chút nói:“ Điện hạ đây là tức giận rồi hả? Ha ha, thật ra tất cả mọi người đều là người một nhà, quá mức giữ lễ tiết cũng không thú vị, Điện hạ nếu nguyện ý, cũng có thể gọi Bổn cung một tiếng chị dâu nha. “

Chị dâu.. Lý Ức lảo đảo lui về sau một bước, vấp trên thềm đá, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“ Điện hạ cẩn thận! “Phương Cẩm An vô thức nâng đỡ một chút:“ Người trưởng thành không nhỏ, còn không chắc chắn như vậy. “

Lý Ức có chút chật vật đứng thẳng người, nhìn nàng trầm mặc không nói.

Phương Cẩm An mượn ánh sáng cuối cùng kỹ càng dò xét hắn, tâm tình không khỏi khá hơn:“ Từ khi ta gả vào, cũng chưa gặp qua Điện hạ. Điện hạ thế nhưng khác trước kia nhiều lắm. Thật đáng mừng. “Nàng cười nói.

“ Lời này bắt đầu nói từ đâu? “Lý Ức kiềm lại ngàn vạn tình ý, rốt cuộc mở miệng nói một câu nói.

Phương Cẩm An khẽ cười một tiếng:“ Ta còn nhớ rõ, lúc ở Bắc Cương từng gặp Điện hạ mấy lần. Mạo phạm mà nói, khi đó bộ dạng Điện hạ luôn chán nản lẻ loi trơ trọi, rất đáng thương. Hôm nay Điện hạ đã là nam tử hán đỉnh thiên lập địa rồi nha. “

Lời này khiến Lý Ức cảm thấy quả quyết, cả người giống như ở bơi nước nóng.” Quá khen rồi. “Hắn thấp giọng nói, trong mắt sáng ngời.

“ Rất tốt rất tốt, người trẻ tuổi vốn nên như thế. “Phương Cẩm An lại thở dài:“ A, tục ngữ nói người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, Điện hạ tinh thần tỏa sáng như vậy, chuyện tốt sắp tới rồi à? Ta gần đây tinh thần càng không tốt, rất nhiều chuyện đều không lưu tâm. Đợi đến lúc Túc vương phi vào cửa, Điện hạ nhớ rõ phải đưa thiệp cưới cho ta nha! “

Lý Ức đôi mắt liền ảm đạm xuống:“ Không có chuyện đó đâu. “

“ Phải nắm chặt chứ! “Phương Cẩm An ân cần nói:“ Bằng giao tình hai ta-- a, ta là nói giao tình ngươi và A Tú, ta cần phải tặng cho Điện hạ một món lễ lớn! “

Lý Ức hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt lại.

Rốt cuộc vẫn là không nhịn được.

“ Nàng cho rằng, ta sẽ không nhận ra nàng sao, Đại sư huynh? “Hắn nói.

Một tiếng này lọt vào tai, Phương Cẩm An bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, bưng kín ngực.

“ Sao, sao nhận ra được? “Sau vài giây đối mặt cùng Lý Ức, nàng yếu ớt nói.

“ Nếu như ta nhận không ra nàng, “Lý Ức thấp giọng nói:“ Đó nhất định là ta mắt mù. “

Phương Cẩm An không hề biết thâm ý trong lời hắn nói. Nàng chẳng qua là cảm thấy hốc mắt bỗng nhiên chua xót. Nàng cúi thấp đầu, lập tức tiến lên một bước vỗ vỗ vai Lý Ức:“ Ai nha, ta bây giờ không giống trước kia nữa rồi, rất nhiều người cũ cũng không nhận ra đâu! Hiếm khi ngươi không giống bọn họ, sư huynh không có phí công thương ngươi! “

Là người của hai thế giới, Lý Ức thường nghe người khác nói hắn là kẻ máu lạnh. Thế nhưng giờ này khắc này, hắn lại chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình đang cháy. Trong đầu hắn thật không nghĩ được gì, chỉ động theo bản năng, duỗi tay ra, ôm chặt Phương Cẩm An.

Với một sự mềm mại khác thường, cùng một làn hương ngọt ngào mang theo chút đắng chát len vào trong mũi, mới dẫn lý trí hắn quay về: Hắn đang làm cái gì!

Thân thể Lý Ức lập tức cứng ngắc, thế nhưng buông ra dường như cũng không thích hợp, cũng không muốn buông.

“ Tiểu Ức, đã lâu không gặp rồi.”Mà Phương Cẩm An hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ vỗ phía sau lưng hắn, vẻ mặt vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.