Bố Y Thiên Kim

Chương 13: Chương 13: Say Rượu Hoa Đào




“ Trời còn chưa có tối, nàng cài then cửa làm cái gì?” Đông Sinh vừa mới bưng rượu lên đưa qua cho Tần Châu Ngọc, chỉ thấy bỗng nhiên nàng đứng dậy đi tới cửa, đóng cửa lại, còn cẩn thận cài then cửa.

Tần Châu Ngọc cài then cửa xong, xác định không có vấn đề, mới qua người đối với Đông Sinh cười ngượng ngùng: “Nếu là uống rượu, đương nhiên là nên đóng cửa lại.”

Đông Sinh suy nghĩ, lời nói này cũng không có vấn đề, nên cũng không có theo đuổi ý nghĩa sau lưng của việc đóng cửa.

Kỳ thật hắn đâu biết rằng, trong lòng Tần Ngọc Châu suy nghĩ chính là: Nếu muốn gạo nấu thành cơm thành công đương nhiên phải đóng cửa thật kỹ, chẳng lẽ muốn cho mọi người biết rõ thư sinh ngươi ban ngày làm.

Vốn Tần Châu Ngọc là chuẩn bị trời tối mới thực hiện kế hoạch của mình, nhưng lời nói thấm thía mà Hứa lão đầu dặn dò nàng, loại chuyện này đương nhiên là làm càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, vì vậy nàng liền quyết định không hề do dự.

Đông Sinh chỉ cảm thấy nàng có chút cổ quái, nhưng lại không biết trong hồ lô của nàng đang muốn làm cái gì, nghiêng đầu hắn liếc xéo, nghĩ đến tính tình nàng tuy rằng ác liệt, thật cũng không làm ra cái gì xấu, trong nội tâm sựu nghi ngờ cũng từ từ biến mất. Lại nói Hứa lão đầu ngày thường keo kiệt mong muốn người ta đến y quán ngồi nhiều một cút, để có thể thu bạc, vậy mà hôm nay lại để chon ha đầu chết tiệt kia chiếm được một bầu rượu, thật sự là mặt trời mọc hướng tây, rượ ngon ngu sao không uống.

Nghĩ đến, liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó tắc lưỡi: “ Rượu ngon a! Tiểu Hoa, ngươi nhận lỗi ta tiếp nhận.Bích Châuất quá, về sau tính tình ngươi có chút thay đổi nhỏ, ta đã mừng rồi.”

Hôm nay, Tần Châu Ngọc đối với xưng hô Tiểu Hoa có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, bất quá lúc này vì đại sự của mình, nàng vẫn cố nén bất mãn, hé miệng cười vẻ mặt sáng lạn: “ Thư ngốc, huynh thật sự cảm thấy rượu này dễ uống sao?”

Đông Sinh gật gật đầu: “ Ân, mùi rượu thơm phức, trong suốt nhu hòa, xác thực là rượ ngon.”

“Nếu là rượu ngon, ngươi nên uống thêm chén nữa.”Tần Ngọc Châu tranh thủ thời gian đi lên, đem cái chén của mình đưa cho hắn.

Đông Sinh nghi hoặc nhìn nàng: “ Ngươi không uống sao?”

Tần Châu Ngọc vô tội nháy mắt mấy cái: “ Cái bầu này có ít rượu, vẫn là cho ngươi uống. Nói thật là cô nương mà uống rượu vốn cũng không ra thể thống gì.”

Đông Sinh ngẫm lại cũng đúng, liền đem rượu trong tay uống hết một lần.

Hai chén rượu hoa đào vào trong bụng, Đông Sinh dần cảm thấy thân thể xuất hiện khác lạ, một cổ khô nóng lan tràn ở phần bụng, giống như một đám lửa cháy, lan từ thấp chui lên đến chỗ cao.

Tần Châu Ngọc thấy sắc mặt của hắn chậm rãi ửng đỏ một mảnh, nghĩ đến Hứa lão đầu sử dụng không chính đáng rượu đã phát huy công hiệu, cảm thấy vui vẻ: “Thư ngốc, huynh cảm thấy như thế nào rồi?”

Đông Sinh lắc lắc đầu, không có nói hết cảm xác khô nóng toàn thân: “ Ta giống như có chút say.”

“Vậy sao?”Tần Châu Ngọc cẩn thận từng li từng tí hỏi, kỳ thật lúc này, trong nội tâm nàng có chút khẩn trương, lo lắng không yên. Chuyện này xảy ra nguyên nhân bất quá là do thẩm Xuân Hoa kích thích, cho nên nàng trong lúc tức giận nhất thời có dũng khí muốn đạt được người đó. Nhưng từ lúc cầm rượu cho đến bây giờ, đã qua không biết bao lâu, dũng khí kia trên cơ bản sắp biến mất hết không còn, còn sót lại là cá tính cứng rắn, không muốn bỏ cuộc giữa chừng của nàng. Thần sắc của nàng không đổi mà hít một hơi sâu, duỗi cánh tay nắm chặt cánh tay của Đông Sinh, “ Nếu không, ta dìu huynh về giường nằm một lát?”

Một khắc kia khi da thịt hai người chạm nhau, Đông sinh chỉ cảm thấy tay nàng mát lạnh, lập tức làm cho hắn phát hiện được người có thể giúp hắn, vô ý thức nắm thật chặt, bất quá lúc này đầu óc của hắn hơi thanh tỉnh, “ Đi, ta muốn nằm một lát.”

Ngón tay hai người chạm vào nhau trong lúc này, tâm trạng Tần Châu Ngọc nhịn không được nhảy loạn vài cái, nàng vội vàng thầm mắng chính mình vô dụng, rồi mới dùng sức nâng Đông Sinh dậy.

Tần Châu Ngọc liếc mắt, thầm oán một câu, mới ra vẻ nghiêm túc quay trở lại người hắn, “ Huynh uống say, ngủ trên mặt đất sẽ không tốt, trước ngủ trên giường a.”

Kỳ thật, đầu óc Đông Sinh đã bắt đầu hỗn loạn, thoải mái, sắp không nhận biết được phương hướng, lại giống như có rất nhiều thứ nhảy loạn ở trước mắt, xao động mà hưng phấn, bất quá hắn vẫn cố chuyển động đầu óc, dùng lý trí cuối cùng nói, “ Không nên, không nên, ta làm sao có thể ngủ trên giường của một người con gái như muội, đây chẳng phải là giống như kẻ háo sắc.”

Tần Châu Ngọc mất hết kiên nhẫn, “ Thư sinh chết tiệt, ngươi nhìn cho rõ ràng, cái giường vốn chính là của ngươi, là ta tạm thời chiếm đoạt mà thôi.”

Nói xong, nàng đi ba bước cũng thành hai bước, đem Đông Sinh kéo tới trên giường, ném đi lên.

Trải qua trận kịch liệt lắc lư này, đầu óc Đông Sinh hòa toàn bị rượ hoa đòa chiếm đóng , hắn nằm ở trên giường vặn vẹo vài cái, không ngừng mơ hồ lên tiếng, cùng với nỉ non, nhưng cũng chỉ là một chữ - nóng.

Ngày thường, ngừi này bộ dáng thư ngốc khiêm tốn, lúc này mặt mũi tràn đầy ửng đỏ, mắt nhắm mắt mở, ánh mắt mê muôi phát tán ra khoảng xa, y phục trên người bị hắn kéo ra một ít, lộ ra một nử lồng ngực, vậy mà không giống như trong tưởng tượng suy nhược mảnh mai, ngược lại cường tráng rắn chắc.

Tần Châu Ngọc không có uống rượu hoa đào, vì cái gì mà toàn thân khô nóng, trên mặt giống như có lửa, trong lồng ngực nhảy lên càng lợi hại.

Nhưng mà đến lúc này, nàng lại không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Tại sao nàng lại bị mất trí nhớ, kế hoạch gạo nấu thành cơm này cụ thể chi tiết cần làm gì nàng không biết.

Mất trí nhớ thật sự phiền toái a! Nàng oán trách, oán thầm một câu. Đương nhiên, nàng sẽ đem kết quả mình sai lầm quy kết là do nàng mất trí nhớ.

Ngẫm nghĩ, nàng thoát áo ngoài, chỉ còn lại áo trong, trở mình bò lên trên giường, nằm ở bên cạnh Đông Sinh.

Bước đầu tiên, là ngủởtrên cùng mộtcái giường, tóm lại là không sai.

Đang lúc, Tần Châu Ngọc vì chình mình thông minh mà vui vẻ, thì Đông Sinh ở một bên nỉ non vặn vẹo, một bên cùng quần áo của mình đấu tranh. Bỗng nhiên, Đông Sinh lật người, ôm lấy người nàng. Giống như, người đi trên sa mạc khát khao tìm được nguồn nước, dùng sức hướng tới da thịt lộ ra bên ngoài của nàng dùng sức cọ xát.

Mà da thịt lộ ra bên ngoài của nàng, lại gần sát với gương mặt hắn trong gang tấc.

Đông Sinh đem mặt của mình dán sát vào mặt của Tần Châu Ngọc, xúc cảm mềm mại ấm áp, làm cho hắn càng thêm khó chịu, thân thể khô nóng hóa thành một đám lửa, đốt cháy toàn bộ lý trí của hắn, chỉ còn lại khát vọng cùng tình dục.

Rốt cuộc, Đông Sinh vẫn là người đọc sách, ngay cả loại sự tình này đều là dùng áp lực khắc chế. Hắn chỉ làm theo bản năng hướng tới gương mặt của Tần Châu Ngọc là vị trí mềm mại nhất tới gần, sau đó nhẹ nhàng thử sờ nhẹ, liếm láp hai cánh môi son.

Dù là Tần Châu Ngọc ngang ngược xảo trá, đã đến thời điểm này, đầu óc cũng là một mảnh mơ hồ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ là đỏ mặt không nhúc nhích.

Mà nàng phảng phất hiểu rõ biết tiếp theo của gạo nấu thành cơm là gì rồi.

Đông Sinh hôn nàng hồi lâu, ước chừng cảm giác rất tuyệt vời, cuối cùng dứt khoát há miệng ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi run rẩy thăm dò vào trong, chính thức hỗ trợ lẫn nhau. Sau đó, hắn ôm lấy nàng, một tay bất giác tìm kiếm đi vào trong áo lót của nàng, theo da thịt trắng nõn của nàng hướng lên trên, cuối cùng cầm lấy một bên chỗ đẫy đà kia.

Động tác của hắn làm cho gương mặt của Tần Châu Ngọc cháy đỏ rực, đầu óc hỗn loạn, bởi vì cảm giác trước ngực mà rên lên một tiếng.

Một tiếng này đem ý thức Đông Sinh thoáng gọi quay trở lại.

Hắn mê mang mở to mắt, mơ hồ chứng kiến một đôi mắt đóng chặt trước mặt, giống như bị một chậu nước lạnh giội vào đột nhiên bừng tỉnh.

Tần Châu Ngọc chỉ cảm thấy trên người chợt nhẹ, sau đó là một tiếng bịch.

Nàng nghi hoặc mở mắt ra, liền trông thấy khuôn mặt đỏ lên của Đông Sinh, ngã trên mặt đất, thấy nàng nhìn về phía chính mình, lắp bắp nói: “ Uhm… Thực xin lỗi.”

Nói xong, buộc lại quần áo, còn chưa chờ Tần Châu Ngọc mở miệng, đã lảo đảo chạy đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.