Bình Thiên Hạ

Chương 12: Chương 12




Dù sao Ngụy tổng quản cũng là phận tôi tớ, cũng không nhiều lời. Nhưng Phi Yến hiểu rõ, sự việc tiến triển như thế nào, đúng là con vua, dù sao con của Kiêu vương cũng phải thuộc dòng dõi quý tộc. Phi Yến không biết bên trong cung diễn ra sự việc gì, những thấy nhị hoàng tử tự mình tiến cung, có khi đến tối mới có thể về, hơn nữa thời gian tiến cũng cũng sẽ lâu…… hắn nói hoàng đế muốn gặp mình sao?

Nghĩ qua chắc cũng không phải tự nhiên mà làm vậy, chắc chắn phải có gì đó.

Cứ tưởng rằng sẽ quay trở lại bên nhà bá thúc, sống bình thản qua ngày, không nghĩ đến lại rơi vào cuộc tranh đấu không lý do này…… Đúng là rõ rắc rối mà!

Nghĩ đến đây, Phi Yến nhíu mày, nhưng chỉ có thể ngồi đợi mà thôi.

Bọn thị nữ bên cạnh hầu hạ đo đạc, Kiêu vương thì chạy đến hoàng cung.

Sáng sớm hôm nay, hắn lớn mạng tự ý thả người, Thẩm Khang liền mang một đội kỵ binh dũng mãnh canh giữ ngoài cửa, chỉ nói một câu: “ không gặp rõ Kiêu vương tuyệt đối không thả người”

Thẩm Khang này chẳng có chút nào là sợ hãi, chỉ cảm thấy dù vị Kiêu vương này quá sủng ái nữ tử này đến đâu thì cũng phải để ý đến thể diện hoàng gia.

Nhưng đợi đến giữa trưa, chẳng thấy thư từ nào của nhị hoàng tử, chỉ thấy cha hắn đang đến, Thẩm Mậu Công nghiêm mặt làm cho hắn phải thả người. Thẩm Khang há hốc mồm, không biết đầu óc của Hoắc Tôn Đình có bị đá đập không, đúng là không sợ chuyện tự mình tìm đến Thẩm Mậu Công nóichuyện.

Kiêu vương cũng chẳng để ý thể diện chạy đến quý phủ cáo trạng, cha hắn liền đồng ý phối hợp! Tự mình ngồi xe ngựa đến Đại Lý Tự xử lý. Vì thế hắn hờn dỗi hỏi phụ thân, có phải đây là cha hắn không? Đúng là Kiêu Vương dùng biện pháp hoán đổi làm nhục Thẩm gia, chứ không phải chờ muội muội gả đến thì không tính, còn phải tuyển chọn phi tần mĩ nữ xinh đẹp đi theo muội muội để gả vào phủ sao?

Thẩm Mậu Công bị con trai làm cho tức chết, trước mặt bao người liền cho hắn hai cái tát!

Thẩm Khang nhất thời bị đáng đứng ngây ra, chỉ thấy Kiêu vương cùng cha đều bị điên rồi! Đạo lý ở đâu? Luật lệ ở đâu? Trong lúc đó, tính tình hỗn thế ma vương của Thẩm công tử dâng lên, ngay cả cha hắn cũng không cản được! một mực chắc chắc đây là phản tặc, chính là con tiện tì này!

Bên này hai cha con đang giằng co, bên trong phủ của Thẩm gia cũng náo loạn, Kiêu vương phái người tới nói, tự nhiên phu nhân Chu thị cùng tiểu thư Thẩm Nhã Tịnh cũng ở đó, Chu thị vừa nghe xong, liền rối loạn, quay ra nhìn khuôn mặt trắng bệch của con gái nhỏ, lại thấy rất đau lòng, chỉ cảm thấy vị nhị hoàng tử trầm ổn này hóa ra không phải rể tốt, hối hận khi thay con gái mong hoàng hậu tứ hôn.

Chu thị với Thẩm hoàng hậu đều có thâm tình, trước kia ở Tân Dã, Chu thị có chủ ý gì đều tìm em chồng thương lượng hết.

hiện tại xảy ra việc này, Chu thị cảm thấy rất hối hận, lúc trường không nghe lời hoàng hậu, mong hoàng đế chỉ hôn cho thái tử, mà thuận theo ý con gái, muốn gả cho Hoắc Tôn Đình làm mất thể diện của Thẩm gia. Vì thế liền đứng ngồi không yên, không đợi lão gia quay lại, tự mình nàng tiến cung gặp thái hậu.

Vì thế ở Đại Lý Tự, sau một hồi cha con giằng co, Uất Trì Kính Nhu được thả ra, Kiêu vương cũng tiến cung sau khi nghe thánh chỉ.

Mặc dù lúc này gần tối, hoàng đế chưa xử lý việc xong, cũng không bãi giá hồi cung, ngay tại thư phòng dùng cơm luôn.

Tuy rằng ở hoàng cung đã 5 năm, nhưng hoàng đế vẫn thích ăn cơm như ngày còn ở Tân dã. Dùng hai lớp mỡ heo lên mặt bánh, thêm chút giấm để có vị chua, lại cho ít ớt vào canh, làm một đĩa rau trộn bình thường.

Kiêu vương tiến vào thì hoàng đế vừa mới uống xong một bát canh, tay cầm thìa làm bằng vàng, múc thêm bát canh. Những người hầu hạ vẫn đứng bên cạnh, khi chứng kiến hoàng đế tự ăn tự lấy thì quá quen thuộc, lúc đầu thì không quen nhưng sau dần nhìn thấy cũng chả thấy tội lỗi gì.

Kiêu vương hướng phụ hoàng thi lễ, hoàng đế liền gật đầu, ý bảo hắn đứng dậy, ngồi xuống bàn trà, hỏi hắn đã ăn cơm chưa, Kiêu vương nói chưa ăn, hoàng đế liền kêu thái giám mang đôi bát đũa đến, kêu nhị hoàng thị dùng bữa cùng.

Hai cha con mồ hôi đầm đìa ăn xong bát canh nóng, Tề đế mới dùng khăn lau cổ, lau trán nói : “ Con cùng lão già Thẩm gia có chuyện gì vậy? Chu thị liền vào cung khóc lóc với mẹ con kìa, trẫm đúng là chả có ngày nào sống yên ổn được mà”

Kiêu vương nghe vậy, đứng dậy quỳ gối nói : “ Nhi thần phạm vào tội khi quân, mong phụ vương trừng phạt nhi thần”.

Tề đế ợ một tiếng, dựa vào ghế, thị nữ đã sớm để một khối băng ngay cạnh tỏa mát, lại dùng quạt quạt, giúp hoàng đế giải nhiệt.

Hoàng đế khép hờ đôi mắt, lại giống như tìm được điều thú vị liền hỏi: “ Ồ? Vậy con đang che giấu chuyện gì vậy?”

“ Tại thời điểm phụ hoàng chỉ hôn, nhi thần rất do dự, đúng là giấu phụ hoàng một chuyện”.

Nghe được lời ấy, Tề đế mở mắt ra, nhìn con mình đang quỳ dưới đất nói : “ Nếu đã sớm có ý trung nhân, vì sao không nói? Hay đúng là cô gái bán cháo trong lời của Chu thị?”

Kiêu vương cung kính cúi đầu nói : “ Phụ hoàng anh minh, đúng là nàng. Nhi thầm cảm thấy nàng tốt lắm, mặc dù biểu muội Nhã Tịnh một lòng muốn gả chon hi thần, phụ hoàng cũng cha phép, nhi thần cũng sẽ cưới biểu muội. Nhưng biểu đệ Thẩm Khang không biết nghe từ đâu, đến làm hỗn loạn tiệm cháo người ta, lại bắt người vô cơ, kết quả lại bắt đúng muội muội 14 tuổi của nàng……. Nhi thần cảm thấy, vừa không thể lấy nàng, nhưng người nhà nàng lại liên lụy, nam nhi mà không bảo vệ được người mình yêu, thì chỉ là vô dụng. Trong lúc nhất thời cực kì tức giận, cùng biểu đệ tranh chấp……….. Bây giờ lại làm kinh động đến phụ hoàng cùng mẫu hậu, thật sự là không đúng…….”

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống: “ Cứ tưởng rằng con đã ăn năn hối lỗi, theo ta chinh chiến khắp nam bắc, làm việc đã trầm ổn, lại động vào tình cảm nam nữ làm xáo trộn cảm xúc! Con nghĩ con vẫn là mộttiểu tử ở Tân Dã thôi sao? Sao lại có thể vì một chút không kiềm chế được mà làm việc như vậy!”

Hoàng đế nổi giận, trong thư phòng im lặng, cứ có tiếng tí tách từ chậu băng………

Mà Kiêu vương vẫn quỳ sấp xuống không nhúc nhích, không nhìn rõ biểu cảm, nghĩ chắc cũng đang sợ hãi.

Tề đế đè nén con tức, hỏi tiếp: “ Nghịch tử, hoặc là không gây chuyện, hoặc là nếu đã gây ra còn lớn chuyện hơn nhiều, nếu chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt thì dừng lại thôi, trầm nghĩ nói nữ tử kia là con gái của quan triều cũ………. Nếu không phải thì………. Cha nàng là tướng quân triều cũ… con gái của Uất Trì Đức?”

Hoắc Tôn Đình nghe vậy khẽ ngẩng đầu nói : “ Phụ hoàng nói đúng, nhi thần nhất thời mê muội, bị nữ nhân bán cháo kia mê hoặc, có chút không tự chủ được, cũng không để ý nàng là con gái của quan thần thời trước.

hiện tại chỉ vì nhi thần, làm cho biểu muội thương tâm, coi như là bị phụ vương trách mắng tỉnh, sau khi trở về, liền xin lỗi biểu đệ mong rằng phụ thân đừng vì nhi tử mà tức giận, bảo vệ long thể quan trọng hơn…….”

Lời này nói ra, Tề đế liền hòa hoãn, cuối cùng thở dài nói : “ Uất Trì Đức……… trẫm và ông ta cũng coi như là quen biết nhau, Khi đó con đi học xa nhà, quân Lương lại đến Tân Dã tập luyện, trẫm từng đến phủ của Uất Trì Đức tướng quân. Chính khi đó, hắn có một đệ đệ là quan trong Đại Lương, ông ta lên làm tướng quân, chỉ sau mỗi vương hầu, nhà cũng coi như quyền quý! Mà lúc đó trẫm chỉ là một người giữ thành, bổng lộc hàng năm không đủ để mẹ con tiêu dùng, đến nỗi mỗi tháng nàng đều về nhà mẹ đẻ xin một ít tiền.

Uất Trì tướng quân cũng giúp nhà chúng ta, cùng vì tiền đồ của trẫm, mẹ con đành cầm hết đồ trang sức, của hồi môn, gom đủ ngân lượng mới đủ sống qua ngày. Đúng là tạo hóa trêu người, không nghĩ tới mười năm qua đi, trẫm đứng lên hàng đế vương, mà hắn lại nằm nghỉ bên chiến trường, ngày xưa phú quý là vậy, mà bây giờ một tiểu thư danh giá lại đi bán cháo……..”

Hoắc Tôn Đình nghe vậy nói : “ Phụ hoàng chính là kiếp sau của rồng, vận mệnh muốn người xoay chuyển giúp thiên hạ thái bình”

Tề đế thở dài một tiếng: “ Uất Trì tướng quân có mang con gái đi cùng, dáng vẻ rất xinh đẹp, tên………. Tên là gì nhỉ?”

“ Bẩm phụ vương, nàng tên Uất Trì Phi Yến” Hoắc Tôn Đình nói.

“ À, nhớ rồi, Uất Trì Đức có gọi nàng là Yến nhi. Tuổi không lớn lắm, nhưng lễ nghĩa rất quy củ, mặc dù hưởng vinh hoa phú quý nhưng không tỏ ra kiêu ngạo….. Lại nói tiếp, không phải nàng không xứng với nhà ta, mà là Hoắc gia ta đang mộng tưởng trèo cao đến nhà người ta thì có………”

Hoắc Doãn nhớ tới cố nhân, trong lòng không khỏi xúc động, từ lúc Tần Dã khởi nghĩa đến nay, trong lúc đau khổ, làm một vị hoàng đế cao ngạo không tránh khỏi cô đơn tịch mịch: ngày quen biết nhau thìít vì sao lúc chết lại đi lại vội vàng như thế?

Nay mang bộ mặt này cho ai xem? Trước kinh mang phú quý về nhà, mở tiệc chiêu đã ở quê nhà muowif ngày, không chỉ là tạ ơn quê hương, đơn giản vì muốn thoát khỏi cảnh đói nghèo.

Nghĩ vậy, Tề đế cũng không muốn đề cập với lời lão già Thẩm gia kia, chỉ nói : “ Nay ngoại trừ biên cương hơi náo loạn vì phản quân, mọi nơi đều an ổn, nhiều người ở triều cũ vẫn còn, chúng ta khôngphải xa lánh hay miệt thị họ, hướng họ thành con dân của đại Tề là được.

Tướng quân Uất Trì anh dũng, lại chết trên chiến trường khi đang giao co với quân Tề ta, còn rất nhiều người đồng tình với ông ấy. Tiểu tử Thẩm gia đúng là vô liêm sỉ, cho dù hắn có cô là hoàng hậu, lại ỷ vào thế mạnh đó mà vây bắt người trước mặt toàn dân thiên hạ. Con nhìn đi! Ngày mai lên triều, ta sẽtrị hắn một phen!”

Hoắc Tôn Đình nghe vậy chần chờ: “ Nếu như vậy, chẳng phải không thể chút thể diện nào sao, mẫu hậu……….”

Lúc này Tề đế đang chuẩn bị tiếp túc phê tấu chương, chỉ nói : “ Thẩm gia dạy con không nghiêm, để con gây chuyện, tạm hoãn chức thống soái của hắn, để trong nhà hối lỗi”. nói xong liền phất áo, ý bảo hắn nên rời khỏi thư phòng.

Trong lúc từ cung đi ra, Tiếu Thanh chờ Kiêu vương ngoài cửa cung, thấy Kiêu vương liền hỏi: “ Nhị điện hạ, hoàng đế không giáng tội đúng không?”

Hoắc Tôn Đình chỉ nói một câu: “ Hồi phủ thôi!”

Nhưng Tiếu Thanh vẫn có chút lo lắng, gần nhất là trên triều, hoàng đế nhìn nhị điện hạ có vẻ khôngvừa mắt, vài lần tránh cứ. Lần này lại vì một nữ nhân mà gây chuyện, làm sao hoàng đế không giáng tội được?

Nghĩ vậy, cứ đi đến nửa đường Tiếu Thanh lại hỏi: “ Kiêu vương, không phải thuộc hạ lắm mồm……… thật sự lần này ngài…. Cũng rất khác người, vị quốc cữu kia trong triều như một mặt trời, quần thần ai cũng kính trọng hắn, ngay cả hoàng đế cũng có vài phần kính trọng, nếu ngài làm Thẩm gia mất thể diện, cái này….. vẫn nên ngày mai đến phủ quốc cữu xin lỗi đi!”

Hoắc Tôn Đình thấy ra khỏi cung được một đoạn, mới chậm rãi nói : “ Quần thần tín trọng…….. Tiếu Thanh, ngươi cảm thấy làm chuyện đó là chuyện tốt sao?”

Tiếu Thanh bị hỏi ngạc nhiên, có chút không hiểu.

Hoắc Tôn Đình nói tiếp: “ Thẩm gia có công lao khiến Hoắc gia ta có cả thiên hạ, cho nên phụ hoàng kính trọng ông ấy, nhưng Thẩm gia chỉ có một vị quốc cữu duy nhất, phụ hoàng không phải giờ cho Thẩm gia địa vị như thế lần thứ hai, rõ ràng đại ca ta là thái tử muốn hướng vào nữ nhi Thẩm gia, muốn có một thỉnh cầu. Nhưng không nghĩ được phụ hoàng lại không để ý mặt mũi Thẩm gia, liền theo ý của biểu muội, tứ hôn cho bổn vương.

Phụ hoàng đem Thẩm Nhã Tịnh tứ hôn cho bổn vương, nếu bổn vương mừng rỡ như điên, tự nhiên sẽđược quốc cữu chống đỡ, cái đó mới thực sự chọc tức phụ hoàng, ngay lúc này, bổn vương làm mất thể diện Thẩm gia, phụ vương cũng có cớ thu hồi chiếu lệnh ban hôn!”

nói đến đây, Kiêu vương cười lạnh: tuy rằng Thẩm Mậu Công ngoài mặt khiêm tốn, nhưng chẳng ai cam đoan là hắn không có dã tâm? hắn quản lý hộ bộ, nhưng con cháu đều kiểm soát mọi nơi, bên ngoại Chu thị phát triểu, mẫu hậu ương nganh, là tâm bệnh của phụ vương. Bữa tối đêm nay, phụ vương ăn uống rất vui vẻ, còn ăn hơn hai chiếc bánh, không e ngại mẫu hậu thể hiện uy quyền.

Tiếu Thanh nghe thế, mới bừng tỉnh, khâm khỏi bội phục Kiêu vương thấu hiểu tâm tư Hoắc Doãn.

Hoắc Doãn được coi như đức thánh hiền từ, rất coi trọng thanh danh. Năm đó khởi binh Tân Dã, nhị thái tử không để ý luật pháp, sát hại thái tử triều cũ, bức bách phụ thân tạo phản.

Nhưng đó là trong nội bộ, trỏng lòng đều rõ ràng, dã tâm của Hoắc Doãn đã có từ lâu, giết thái tử cũng chỉ là cái cớ mà thôi.

Nhưng đến phút cuối cùng, nguyên nhân giết thái tử, lại làm ra cái trò “ con bức cha mình tạo phản”, đúng là cái lý do mĩ miều và vô tội.

Chính cái danh bất nghĩa, bất hiếu, nhị điện hạ đều phải đeo trên lưng, rõ ràng nhị điện hạ lập nhiều chiến công, nhưng bởi vì mang danh giết thái tử triều cũ, tắm trăm lần cũng không sạch……. Quả nhiên là giọt nước không qua được mắt lão hồ ly, tranh giành mọi thứ, cuối cùng lên làm hoàng đế một cách hiên ngang.

Nhưng chủ tử đúng là rất kì lạ, rõ ràng bị lợi dụng, chẳng thấy hắn xấu hổ, lại tự mình chịu đựng, làm người khác khó có thể trách móc.

Trở về đến vương phủ đã khuya, hắn đi đến phòng khách thấy Phi Yến đang nặng nề ngủ thiếp đi.

Cũng khó trách nàng ngủ sâu như vậy, một đêm không ngủ, ban ngày lại lo lắng cho Kính Nhu, hiện tại muội muội bình yên, bá thúc cùng Uyên Ương cũng dần khỏi, cũng yên tâm, chờ Kiêu vương trở về, không chịu nổi ý chí liền nằm xuống giường chợp mắt một lát, không biết Kiêu vương không tiếng động đi đến, thân hình cao lớn đứng trước giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.