Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 6: Chương 6: Mơ Thấy Anh Ta?!




Nhược Tố cúi đầu, nhìn cái áo T-shirt Nike màu trắng trên người mình, cái quần bò dài vừa tới mắt cá chân, cùng đôi giày thể thao màu trắng đã sờn dưới chân, cô biết mình đang ở trong mộng.

Nhược Tố cảm thấy kỳ quái, đã rất lâu rồi cô chưa từng mơ thấy những ngày tháng đại học.

Chính là trong giấc mộng tối nay, tất cả mọi thứ đều hiện lên rõ ràng rành mạch ở trước mắt, giống như chỉ mới ngày hôm qua.

Nhưng Nhược Tố không hề muốn tỉnh dậy khỏi giấc mộng này, thời khắc đó, là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Ký ức của Nhược Tố, bắt đầu sớm hơn những đứa trẻ khác, cho dù thời kỳ đi nhà trẻ khờ dại, cũng có ấn tượng khắc sâu.

Nhược Tố nhớ rõ ba và mẹ, còn có mình, cùng ở trong một căn phòng nhỏ rộng hai mươi tư mét vuông, phòng bếp buồng vệ sinh tất cả đều dùng chung, vòi nước nhà mình dùng một cái hộp đựng cơm rỗng, đục hai cái lỗ trùm lên, thêm một cái khóa chặn ngang, để phòng những người hàng xóm tham món lợi nhỏ dùng trộm.

Khí than cũng vậy, lối đi chung nho nhỏ cũng vậy, tất cả đều được quản lý giống nhau.

Không gian chật hẹp như vậy, nhưng mà cả nhà Nhược Tố lại có cuộc sống khá thoải mái.

Cha Nhược Tố làm nghề đưa báo ở một bưu cục, thu nhập không cao lắm, tốt ở chỗ nó ổn định, phúc lợi đãi ngộ tốt. Mẹ Nhược Tố thì làm nhân viên mậu dịch ở một cửa hàng tơ lụa trên một đoạn đường phồn hoa náo nhiệt bậc nhất, mỗi ngày đi sớm về muộn, rất ít khi có thể chăm sóc con gái. Nhưng mà cửa hàng tơ lụa làm ăn vô cùng tốt, tiền thưởng nhiều, mẹ Nhược Tố lại rất hơn người, tuổi còn trẻ mà đã vinh dự cầm trong tay cả danh hiệu chiến sĩ thi đua và cờ đỏ, sớm vào đảng, thăng tiến nhanh như gió.

Buổi sáng luôn luôn là mẹ đưa Nhược Tố đến trường, khi đó ba đã cưỡi chiếc xe đạp hai mươi tám tấc màu xanh biếc đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đưa báo sớm ngày hôm đó.

Mẹ sẽ làm cho Nhược Tố một nồi cơm nhão lớn, hai cái sủi cảo với dưa chuột muối, trên rắc thêm đường và dầu vừng, hai quả trứng luộc, hai mẹ con mỗi người một quả.

Lúc tan học, lại đổi thành ba Nhược Tố đến đón Nhược Tố.

Nhược Tố ngồi ở sau chiếc xe đạp màu xanh biếc thật là to của ba, ôm thắt lưng ông, nhìn ngắm phong cảnh cứ lùi dần lùi dần ở hai bên đường. Về tới nhà, Nhược Tố lên lầu làm bài tập, ba ở dưới lầu đun thức ăn, cơm cắm điện ngay ở trên lầu, cũng không cần người coi chừng.

Con người luôn nhiều chuyện linh tinh, nhưng trong nhà vĩnh viễn không bao giờ phát sinh lời to tiếng nhỏ, hàng xóm cũng nhịn không được khen nhà họ Thẩm là gia đình tốt kiểu mẫu, chưa bao giờ nghe thấy hai vợ chồng Tiểu Thẩm mắng đứa nhỏ một câu nào.

Nhưng mà cuộc sống hạnh phúc tồn tại ngắn ngủi, bỗng nhiên có một ngày, mua vải dệt may quần áo trở thành cách sống không hợp thời, ai ai cũng chạy tới cửa hàng tổng hợp mua quần áo may sẵn.

Ngành sản xuất vải dệt bán lẻ từng một thời huy hoàng, ầm ầm sụp đổ.

Cửa hàng tơ lụa đóng cửa, chuyển nghề lại chuyển nghề, liên lụy tới nhân viên mậu dịch, đối mặt với lựa chọn gian nan nhất trong cuộc đời: đi hay là ở.

Đi, liền vứt bỏ vài năm tuổi nghề, sau đó tự mình tìm lối thoát; ở, phải tạm thời chấp nhận mức lương chỉ đủ đảm bảo cuộc sống ở mức thấp nhất, đến tận khi đủ tuổi về hưu.

Hai lựa chọn này, không thể nói là không gian nan.

Đối với một đám nhân viên mậu dịch không thành thạo một nghề nào khác mà nói, quá khó khăn.

Mẹ Nhược Tố về nhà, đêm không ngủ nổi, trằn trọc, thương lượng với chồng.

Nhược Tố không biết mẹ phải đối mặt với sự lựa chọn gian nan, chỉ cảm thấy không khí trong nhà nặng nề không giống với ngày thường.

Chờ tới khi Nhược Tố phát hiện mẹ ở nhà suốt, không giống như bình thường lúc nào cũng đi sớm về khuya, mẹ Nhược Tố đã vứt bỏ gần hai mươi năm tuổi nghề của mình, bỏ việc ở nhà.

Sinh nhật mười tuổi của Nhược Tố, trôi qua trong không khí đầy nặng nề.

Bà nội Nhược Tố, bà nội biết người vợ chủ động vứt bỏ tuổi nghề, bỏ việc ở nhà, bà ở nhà đứa con nhỏ một mình bắt xe buýt đến gõ cửa nhà Nhược Tố, kéo tay người vợ nói, “Uất Quyên, sao con lại ngốc như vậy? Tiểu Tố còn đang phải đi học, không có thu nhập của con, con bảo một mình Định Quốc làm sao chống đỡ được cả cái nhà này?”

Bà với con dâu cùng khóc rấm rứt.

Sau khi khóc xong, mẹ Nhược Tố gạt nước mắt, tiếp tục tìm cơ hội làm việc. Nhưng mà một nhân viên mậu dịch bỏ việc đã ba mươi tám tuổi, có thể tìm được công việc gì tốt? Mẹ Nhược Tố muốn đi làm công nhân vệ sinh, nhưng mà ba Nhược Tố không đồng ý.

“Rất vất vả.”

Mẹ Nhược Tố ở nhà chờ việc làm ba tháng, cả người gầy rộc đi, buồn bực không vui.

Có người chị em gọi điện tới nhà nói, cứ ở nhà như vậy, không bằng chơi mạt chược, đi khiêu vũ, mỗi ngày sống cũng khá thoải mái dễ chịu.

Nhưng mà mẹ Nhược Tố làm không được.

Đến tận ngày sinh nhật ba Nhược Tố. Mẹ Nhược Tố đuổi ba Thẩm ra khỏi nhà bếp, “Vẫn đều là anh lo liệu việc nhà, đón Tiểu Tố tan học, nấu cơm tối, hôm nay để cho em làm.”

Không ngờ nhưng lại làm ra một bàn ăn vô cùng phong phú, một món đầu sư tử Dương Châu, một lồng bánh bao Vô Tích, hai món phụ nữ hoan nghênh nhất.

“Mẹ thật là lợi hại!” Nhược Tố mười tuổi ra sức khen, cô bé thích thấy mẹ tươi cười. “Còn lợi hại hơn cả đầu bếp trong khách sạn!”

“Bà xã, không thể tưởng tượng được em còn có tay nghề nấu ăn giỏi như vậy.” Ngay cả ba Nhược Tố cũng cảm thấy bất ngờ. Sau khi kết hôn, do nguyên nhân công việc, mua đồ ăn nấu cơm, luôn luôn là ông làm.

Mẹ Nhược Tố nghe xong, ánh mắt sáng lên.

“Lúc em còn con gái, cùng bà ngoại học qua vài món, vẫn không có cơ hội phát huy.” Cho dù ở trong mộng, Nhược Tố cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự vui sướng phát ra từ trên người mẹ.

Buổi tối, cách một bức tường hơi mỏng, Nhược Tố nghe thấy ba mẹ ở gian phòng nhỏ bên ngoài nhỏ giọng thương lượng.

Sau đó công việc của mẹ bắt đầu trở nên lu bù.

Nhược Tố vẫn như xưa đi học về nhà, đợi tới khi quán bánh bao Thẩm Ký khai trương, Nhược Tố đã được nghỉ hè.

Nhược Tố đến quán bánh bao giúp đỡ mẹ, thu tiền, lấy bánh bao, lau bàn ghế. Khách hàng xa gần từng một lần đến quán bánh bao Thẩm Ký đều nhịn không được nói một câu tán thưởng, thật sự là một đứa nhỏ lanh lợi. Thoải mái tự nhiên, miệng lại ngọt, quả thực trở thành một chiêu bài khác của quán bánh bao.

Mẹ Nhược Tố lo lắng con gái vất vả, lần nào cũng muốn đuổi Nhược Tố về nhà học, cô bé lại nhào vào ngực mẹ. Cô bé miệng rất ngọt liền mỉm cười, “Con đến khi nghỉ hè thôi~ chờ khai giảng rồi, sẽ không có thời gian ở bên mẹ nữa.”

Từ đó đi sớm về tối, nhập hàng cùng với làm bánh, không phải không bôn ba mệt nhọc, nhưng mà một nhà hòa thuận vui vẻ.

Người ngoài nhìn thấy mà ao ước.

Sau đó Nhược Tố thi đỗ đại học, mẹ Nhược Tố không cho con gái đến quán bánh bao giúp đỡ nữa, con gái xinh đẹp thanh tú như vậy, bà không nỡ để nó ở trong quán bánh bao nhỏ chịu uất ức.

“Đi đi đi, cùng bạn bè đi dạo phố xem phim đi.” Cuối tuần nào mẹ Nhược Tố cùng đưa con gái một cái phong bì, trong chứa đầy tiền mặt, đủ để tất cả bạn bè cùng lứa tuổi đố kỵ.

Nhưng mà Nhược Tố đã nhìn thấy mẹ mình kiếm tiền vất vả như thế nào, cũng không nỡ tiêu xài, chỉ lặng lẽ đem cất đi. Nhược Tố nghĩ, chờ khi mình tốt nghiệp đại học, hẳn là sẽ có số tiền không nhỏ gửi ngân hàng, có thể đưa ba mẹ đến một nơi non xanh nước biếc du lịch, khao ba mẹ và chính mình.

Nhược Tố ở trong mộng cười khổ, cảnh trong mơ sao lại dài lâu như vậy, giống như chiếu lại cả cuộc đời cô.

Hình ảnh lại nhảy ra, có một thiếu niên anh tuấn xuất hiện ở trong mộng.

Nhược Tố cứ nghĩ rằng mình sớm đã quên, nhưng mà ở trong mơ khuôn mặt của anh ta vẫn rất rõ ràng, cô giống như có thể thấy đôi lông mày dày rậm như cánh bướm thường hơi hơi mấp máy của anh ta, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh ta, phủ bóng xuống mí mắt, giống như một hồ nước rộng.

Anh ta thích Nhược Tố, đưa Nhược Tố tới công ty du lịch người nhà mở làm hướng dẫn viên du lịch, đưa Nhược Tố tới những nơi xa hoa, tham gia tụ họp, đem Nhược Tố giới thiệu cho bạn bè ……..

Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô, có cha mẹ yêu thương, có bạn trai chiều chuộng, có công việc thoải mái, tiền đồ sáng lạn ở ngay trước mặt, cho tới khi ——–

Cho tới khi người đàn ông kia xuất hiện, cuộc sống của cô bị hủy hoại.

Nhược Tố trằn trọc, chống lại bóng đè, nhưng mà cảnh trong mơ có chủ trương của mình, vô số sợi dây, kéo Nhược Tố vào mây mù đen đặc.

Người đàn ông kia đứng giữa mây mù, giọng nói lạnh lùng hỏi:

Cô quen biết Ái Đức Hoa như thế nào? Rất dài?

Hắn ta tìm cô dẫn hắn ta đến thăm những nơi nào?

Hắn ta có đưa ra yêu cầu đặc thù gì không?

Các người nói những gì với nhau?

Cô bị ép hỏi lặp đi lặp lại đến mức gần như sụp đổ.

Đợi tới khi bọn họ phóng thích cho cô, thế giới của cô, đã hoàn toàn thay đổi, không bao giờ có thể quay lại như trước nữa.

Cô mấy ngày mấy đêm không về nhà, ba mẹ sốt ruột đến sắp phát điên, vừa có tin tức, lại là cô bị công an bắt đi, còn phái người đến nơi ở và trường học tìm hiểu quá khứ của cô, tin đồn bên ngoài, nói cô giả dạng hướng dẫn viên du lịch, thực ra chỉ lợi dụng việc đó để móc nối với du khách nước ngoài, hoạt động bán dâm ….

Mẹ tức giận công tâm, chảy máu não ngã quỵ ở quán bánh bao, tuy rằng cứu được cái mạng trở về, nhưng mà tê liệt cả đời, không thể tự mình chăm lo cuộc sống. Ba đành phải xin phép ở nhà, chăm sóc mẹ, thành ra mất đi công việc.

Nhược Tố cắn chặt răng, muốn tỉnh lại, nhưng dù thế nào cũng không thể giãy dụa thoát khỏi sự giày vò thống khổ này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Nhược Tố trong mơ, bị người ta đưa từ phòng thẩm vấn đến đồn công an, sau đó được phóng thích, nhìn thấy cô ấy biết được mẹ mình trúng gió tê liệt, khóc đến đứt từng khúc ruột, nhìn cô ấy kiên cường lấy lại tinh thần trở lại trường học, chờ đón cô ấy, là thư thông báo đuổi học lạnh như băng.

“……… Sinh viên Thẩm Nhược Tố, chuyện của cô đã tạo thành ảnh hưởng vô cùng xấu trong xã hội, đã bôi đen lịch sử trăm năm của nhà trường ……..”

Trong vườn trường, bạn học quen biết cũng như không quen biết, đều nhìn cô chỉ trỏ …….

Cọng rơm cuối cùng làm cô hoàn toàn suy sụp, là ánh mắt áy náy của người thiếu niên anh tuấn kia, cùng với, khi gặp thoáng qua, bên người anh là tiếng cười xinh đẹp của một cô gái ……….

Cô yên lặng làm thủ tục thôi học, về nhà cùng với ba, bán của cải gia sản lấy tiền mặt, mang theo người mẹ tê liệt, chuyển đến vùng ngoại thành không người quen biết thuê nhà cư trú. Người cha tuổi trung niên, vì không muốn cuộc sống của cả nhà quá túng thiếu, một người đã bốn mươi tuổi, lại phải như mấy người trẻ tuổi, thi lấy bằng lái loại đặc biệt, lái xe container, bôn ba đường dài ……..

Mà cô, đã làm qua nhân viên phục vụ nhà hàng, làm qua em gái gội đầu, bán hàng vỉa hè ……. chỉ để có thể ở gần chăm sóc mẹ.

Đột nhiên, người đàn ông vẫn luôn đứng trong mây mù kia, bước vào trong vầng sáng rực rỡ, vươn tay về phía cô.

Nhược Tố.

Nhược Tố rốt cuộc thấy rõ mặt người đàn ông, không tiếng động thét chói tai tỉnh lại.

An Diệc Triết!

Người đàn ông kia tượng trưng cho mây mù trong sinh mệnh của cô!

Nhược Tố thở hổn hển, ngồi dậy, rót một cốc nước uống, bình ổn trái tim đập như sấm dậy.

Sao lại mơ thấy người đàn ông này?

Đen đủi!

Ngày mai phải cùng mẹ Phùng thắp nén nhang, cúng bái thần linh, cầu sự bình an, Nhược Tố nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.