Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 11: Chương 11: Miệng Ăn Thịt Của Người Ta, Không Thể Lên Giọng.




Thấy xe của An Diệc Triết, Nhược Tố rất có tự giác, chạy chậm qua, mở cửa xe.

An Diệc Triết lập tức giật mình, hơi bị kinh ngạc.

Năm vạn tệ, giống như cánh cửa sinh mệnh của Nhược Tố, cho nên cô rất thực tế cúi đầu trước An Diệc Triết, rũ mi xuôi mắt.

Cửa xe dán lớp phim tối màu, ngăn cách tầm mắt ở bên ngoài nhìn vào, trong nháy mắt khi mở cửa xe, Nhược Tố lườm An Diệc Triết.

An Diệc Triết ho khụ một tiếng, giơ hai tay quá đầu, làm tư thế đầu hàng.

Nhược Tố rất muốn quăng ba lô vào đầu anh ta, khiến nó vỡ tung, nhưng ở trong tình thế người ta mạnh hơn mình, cô bây giờ vì tiền, trừ bỏ bán đứng thân thể của mình, hoặc là bí quá hóa liều làm điều phi pháp ra, cái gì cũng có thể làm.

Tay nắm ba lô của Nhược Tố siết chặt, thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng chẳng có cử động gì nữa.

An Diệc Triết thấy rõ tất cả, cảm thấy chua chát.

Anh thà rằng thấy Nhược Tố la khóc om sòm, tay đấm chân đá, ít nhất còn là một cô gái trẻ tuổi có sức sống, chứ không muốn thấy trạng thái chịu đựng vờ trầm tĩnh tựa như mặt hồ phẳng lặng này.

Bốn năm trước, trong những cuộn băng theo dõi, cô gái nhỏ kia vui tươi hoạt bát tươi cười rạng rỡ, cô gái cuộn tròn bất lực trong phòng thẩm vấn, và cô gái gầy yếu tái nhợt cúi đầu nhẫn nhục trước mắt này, đan xen chồng chéo lên nhau, khiến An Diệc Triết bùi ngùi.

Anh khởi động xe, “Muốn ăn gì?”

“Miễn không cay là được.” Nhược Tố tựa vào đệm xe, lấy cái di động thời trung cổ từ ba lô ra, gọi điện thoại cho mẹ, “Mẹ, đơn vị con có chút việc, tối con mới về ………. Mẹ ăn cơm chưa? ………….Không cần chờ con ………. Vâng ……… Con sẽ về sớm, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho con ……… Tạm biệt mẹ.”

Ngắt điện thoại, Nhược Tố thấy An Diệc Triết tuy rằng chuyên tâm lái xe, nhưng khóe miệng nhếch lên như cười như không, trong lồng ngực cuộn lên một luồng khí dữ tợn.

Nhược Tố nở một nụ cười giả tạo, “Phó thị trưởng An, làm anh chê cười rồi. Mẹ tôi bốn năm trước, vì nhất thời không chịu nổi đả kích, trúng gió bại liệt đến tận bây giờ, vô cùng ỷ lại người nhà. Tôi về nhà muộn một chút, bà sẽ lại suy nghĩ linh tinh ……. “

Phản ứng của An Diệc Triết, là thản nhiên liếc mắt nhìn Nhược Tố một cái, sau đó giẫm chân ga, trong một giây tốc độ xe tăng vọt.

Nhược Tố lập tức im miệng.

Thẩm Nhược Tố không sợ khổ, không sợ mệt, nhưng mà sợ chết.

An Diệc Triết lái xe đưa Nhược Tố đến một quán cơm riêng tư mở ở một tiểu khu yên tĩnh.

Ông chủ là một người Hy Lập béo lùn chắc nịch mày rậm mắt to.

Thấy An Diệc Triết đưa một người khác phái tới, ông chủ liền đi tới vỗ mạnh vào vai anh ta, “An, đưa bạn gái tới ăn cơm à? Ngồi ngồi ngồi đi, hôm nay nhất định sẽ sử dụng hết bản lãnh, để bạn gái cậu phải rửa mắt mà nhìn.”

Có một thực khách tóc vàng mắt xanh ở một bên kháng nghị, “Nicolas, hóa ra bình thường ông đều không lấy những thứ tốt nhất ra chiêu đãi chúng tôi?”

Nicolas mập mạp nhún vai, “An đưa bạn gái tới, tôi đương nhiên phải đem hết tuyệt học gia truyền ra ……”

Người tóc vàng mắt xanh vừa nghe vậy, cười, “Vậy lần sau tôi cũng đưa bạn gái tới!”

“Bạn gái của cậu hằng hà sa số, không có gì kỳ lạ.” Nói xong xoay người nói với Nhược Tố, “Cô gái xinh đẹp, hy vọng cô ở quán hèn này sẽ được hưởng một bữa tối phong phú ngon miệng lãng mạn.”

Sau đó thân thể mập mạp, không được nhanh nhẹn lắm đi xuyên qua quán ăn.

Nhược Tố thấy không có quá nhiều người để ý tới phó thị trưởng An, tâm tình không biết sao lại thả lỏng, có chút cảm giác thân thiết quen thuộc, hiện lên từ sâu trong ký ức.

An Diệc Triết tỉ mỉ chú ý Nhược Tố, thấy cái mím môi của cô mềm đi, sự đề phòng trong mắt như mây đen bị gió thổi tan đi, để lộ đôi mắt trong suốt như bầu trời, cũng không còn nở nụ cười nhợt nhạt.

Qủa nhiên đưa cô tới nơi này là chuẩn xác.

Anh dẫn Nhược Tố tới một bàn hai người nằm ở một góc sáng sủa, ngồi xuống, một thím đẫy đà tự mình đưa tới một loại rượu hương hồi có tên Ouzo cùng với bánh mì và pho mát cừu cắt thành từng miếng nhỏ.

Nhược Tố đã đói kinh khủng, một bát vằn thắn ăn lúc giữa trưa không biết đã được tiêu hóa từ bao giờ rồi, bây giờ gặp món khai vị được đưa lên, cúi đầu vui sướng, vươn tay về phía trước.

Không ngờ giữa đường bị An Diệc Triết đập nhẹ một cái.

Nhược Tố nổi giận! Lườm anh ta lườm anh ta lườm anh ta!

Không phải anh bảo mời tôi ăn cơm sao?

Trong một thời gian ngắn ngủi, An Diệc Triết nhận không biết bao nhiêu ánh mắt lườm cháy da, bị lườm đến tê dại, cũng chỉ lấy khăn ướt khử trùng từ cặp táp ra, đưa cả gói cho Nhược Tố, “Lau tay đi.”

Nhược Tố sửng sốt, không biết là thẹn quá hóa giận, hay là không cho là đúng, mơ hồ lẩm bẩm trong miệng một câu “Ẻo lả”, rốt cuộc vẫn rút khăn ướt khử trùng ra, lau khắp cả lòng bàn tay, mu bàn tay, mười kẽ ngón tay.

Lau tay xong, liếc mắt nhìn An Diệc Triết ngồi đối diện đang nghiên cứu thực đơn, Nhược Tố suy nghĩ một chút, rút ra một tờ khăn ướt để xuống trước mặt anh ta, còn lại hơn nửa gói khăn ướt, bỏ vào ba lô của mình, tịch thu!

Ánh mắt An Diệc Triết hơi cong lên, chậm rãi cầm khăn ướt Nhược Tố “viện trợ”, học dáng vẻ của Nhược Tố, chà lau khắp cả lòng bàn tay, mu bàn tay, mười kẽ ngón tay, sau đó quăng vào gạt tàn thuốc trên mặt bàn.

Nhược Tố đã thừa cơ cầm con dao bạc nhỏ trét đầy pho mát cừu lên trên bánh mì, nhồm nhoàm nhét vào miệng, dùng sức nhai nhai nhai. Chắc là nuốt vội quá, dáng vẻ hơi nghẹn, cuống quít với lấy cái chén thủy tinh mộc mạc trên bàn, ngửa cổ, một hơi uống cạn chén rượu hương hồi.

An Diệc Triết hoàn toàn không kịp ngăn cản.

Chỉ thấy khuôn mặt Nhược Tố nhăn tít lại.

Anh đành phải lấy tay che miệng, ho khan một tiếng nhằm che giấu, đưa tay nhận lấy đĩa hoa quả trộn mà thím đưa tới, đặt xuống trước mặt Nhược Tố, “Ăn chút hoa quả đi.”

Nhược Tố mới không thèm khách khí trước mặt An Diệc Triết, vênh mặt múc một muôi hoa quả đặt trước mặt mình, đút tọt vào trong miệng.

Hỗn hợp trái cây tươi mát hòa cùng với dầu ô-liu trong veo và nước chanh tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, trung hòa hương vị rượu hoa hồi quái dị trong miệng, Nhược Tố nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Không phải ai cũng chịu được hương vị của rượu hương hồi.” An Diệc Triết cổ vũ Nhược Tố thử lại một lần, “Khi bắt đầu phải uống từng ngụm nhỏ, ngậm ở trong miệng, để quen với hương vị của nó, rồi mới nuốt xuống. Đợi tới khi cô dần dần cảm nhận được hương vị kỳ lạ của nó, thì dù chậm chạm nhấm nháp nó, hay uống thật hào sảng, cũng đều sẽ bắt đầu yêu thích nó.”

Nhược Tố nửa tin nửa ngờ, song vẫn giơ chén rượu lên, uống một ngụm nhỏ.

Hương vị vẫn quái dị như vậy. Nhược Tố nhướn mày, “Sao anh không uống?”

Anh lừa tôi phải không?

An Diệc Triết bật cười, “Lát nữa tôi còn phải lái xe. Không thể uống nhiều được.”

Nhược Tố gật gật đầu. Lái xe an toàn quan trọng hơn.

Sau đó thịt cừu được đưa lên, thịt cừu và cà được xếp xen kẽ với nhau tầng tầng lớp lớp, bao phủ lên chúng là một lớp sữa cừu và linh chi, được nướng vàng óng thơm phức, cắt thành từng miếng từng miếng, sắp đặt trong cái tô lớn màu trắng, không có những thứ trang trí thừa thãi, dù vậy vẫn làm cho người ta nhìn thấy là thèm nhỏ dãi.

Xúc một góc đưa vào trong miệng, gần như không thể nhận ra mùi vị của thịt cừu , thịt cừu mềm mà mọng nước, cà được nướng tới mềm nhũn, hòa cùng với nước, chua chua, thơm thơm, cùng với lớp vỏ giòn tan và một chút linh chi thơm vàng đồng thời tan ra trong miệng, thật sự là ngon đến khó nói thành lời.

Nhược Tố ăn sạch phần ăn trước mặt mình, do cảm thấy cực kỳ nghiện, cứ nhìn chằm chằm mãi nửa phần ăn mà An Diệc Triết còn chưa kịp ăn ở trước mặt anh.

An Diệc Triết lắc đầu, “Vẫn còn rất nhiều món ngon nữa, nếu cô thích, khi nào về, bảo Nicolas gói cho cô một phần mang về.”

Anh thấy ánh mắt cô ngời sáng, đột nhiên lại cảm thấy đưa cô tới đây ăn cơm, là một quyết định vô cùng chính xác, cuối cùng cũng thấy được Nhược Tố có sức sống của những cô gái cùng tuổi —- tuy rằng là vì mỹ thực.

Cùng nhau ăn cơm chừng hai tiếng, An Diệc Triết để ý thấy Nhược Tố liên tiếp nhìn đồng hồ, liền gọi thím tới tính tiền.

Ông chủ béo Nicolas từ trong phòng bếp đi ra, hỏi Nhược Tố, “Có vừa lòng với bữa tối không?”

Nhược Tố mạnh mẽ gật đầu. Bỏ cái món rượu hương hồi mùi vị quái dị sang một bên, những món ăn khác, bất kể là hoa quả trộn, hay là canh hải sản, e rằng đều là mĩ vị lạ thường.

“Vậy sao lại đi sớm như vậy?” Nicolas hỏi. Ở đất nước của ông, một bữa tối, có thể ăn từ năm giờ chiều cho tới đêm khuya. An đưa bạn gái tới, mới chỉ ngồi có hai giờ đã muốn đi, có phải cảm thấy tiệm ăn của ông không hấp dẫn không?

An Diệc Triết nở nụ cười, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Nicolas, “Cô ấy suýt nữa cướp luôn cả phần thịt cừu của tôi, anh nói xem ăn ngon đến mức nào? Đúng rồi, xin gói cho tôi một phần mang về. Chúng tôi còn có việc khác.”

À, thì ra là thế. Nicolas mập mạp chưng ra vẻ mặt tôi cũng là đàn ông, tôi hiểu tôi hiểu, tự mình vào trong bếp gói một phần thịt cừu lớn, đựng trong hộp nhựa trong suốt, sau đó đặt vào một cái túi, hai tay đưa cho cô.

“Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Hai người sóng vai rời khỏi quán ăn riêng tư, An Diệc Triết đưa Nhược Tố về nhà.

“Cái kia ………” Nhược Tố ngập ngừng, ” Năm vạn tệ của tôi ……”

Miệng ăn thịt của người ta, Nhược Tố rốt cuộc cũng không thể lên giọng được.

“Là lỗi của tôi.” An Diệc Triết ôm đồm tất cả trách nhiệm, “Tôi không thể thực hiện giao dịch tiền bạc không rõ nguồn gốc ….. Mong cô thông cảm.”

Nhược Tố gật gật đầu.

Đúng, giờ này ngày này, anh ta đã không còn là tham viên mặt sắt năm đó ở trong phòng thẩm vấn kia thẩm vấn cô lặp đi lặp lại.

“Vậy …… ” Lúc nào tôi có thể lấy được tiền? Bằng không thì rất mệt, Nhược Tố nghĩ, đã đánh mất dưa hấu, đến hạt vừng cũng không gặp may.

“Thuận tiện nhất là, chúng ta hẹn một thời gian địa điểm, tôi trực tiếp giao tiền mặt cho cô.” An Diệc Triết nhìn chăm chú vào con đường phía trước, thản nhiên nói.

Nhược Tố suy nghĩ một lát, cũng không phải không tốt.

Lưu lại bản ghi chép điện tử, sau này nhỡ đâu anh ta trả đũa, cô có miệng cũng không thể nói ra lời.

“Dạo này công việc thế nào?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

Qủa nhiên nghe thấy Nhược Tố nghiến răng ken két.

“Khách sạn không làm khó dễ cô chứ?”

Đúng là không có khó dễ, chỉ không ký hợp đồng chính thức với cô mà thôi. Nhược Tố tiếp tục nghiến răng.

“Có cần tôi giúp đỡ không?” An Diệc Triết mỉm cười.

“Không cần!” Nhược Tố lớn tiếng nói.

“Nhất thiết đừng có khách khí với tôi.” Anh thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn.

“Tôi không hề khách khí với anh.” Cô quay đầu về phía cửa sổ, sợ bản thân mình nhất thời không khống chế được, sẽ xông lên cào cấu mặt anh ta. Âm thầm nghĩ, năm vạn tệ không biết khi nào mới có thể tới tay, miệng ăn núi lở cũng không phải biện pháp, có lẽ, hoặc là, chỉ sợ …..

Nhược Tố nhớ tới tấm danh thiếp quản lý Lâm đưa cho mình ở trong ví da, dần dần hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.