Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 18: Chương 18: Lấy Kết Hôn Làm Tiền Đề




An Diệc Triết đỗ xe vào gara ngầm, đáp thang máy đi lên lầu.

Trong thang máy gặp người hàng xóm ở lầu dưới, anh hơi hơi gật đầu chào hỏi.

Người hàng xóm liền cười hỏi: “Thị trưởng An về thăm bạn gái à?”

Tất cả các hộ gia đình trong tiểu khu đều biết phó thị trưởng An ở tại nhà số ba mươi bảy, nhưng đại bộ phận đều giữ lý trí và lễ phép, cố hết sức không quấy rầy cuộc sống cá nhân của phó thị trưởng An trong thời gian riêng tư của anh. Nhưng mà đối với chuyện làm việc chu đáo, làm người kín đáo của An Diệc Triết, dân cư tiểu khu khó tránh khỏi chuyện tò mò với sinh nhật cá nhân của anh.

Nhưng mà quy luật cuộc sống của phó thị trưởng An cực kỳ đơn giản, không tìm được bất cứ chuyện gì có thể làm đề tài buôn chuyện. Các hộ gia đình ở tiểu khu chỉ có thể thỉnh thoảng lấy thông tin từ chỗ nhân viên thu ngân siêu thị, buôn vài cái chuyện nhỏ như buổi tối phó thị trưởng An ăn đồ ăn gì, uống đồ uống gì.

Bây giờ trong nhà phó thị trưởng độc thân trẻ tuổi có một đôi mẹ con vào ở, làm sao có thể không khiến các bà tám của tiểu khu tâm huyết sôi trào chứ?

An Diệc Triết nghe xong, mắt mày cười cười, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, chỉ liếc mắt nhìn túi bảo vệ môi trường trong tay hàng xóm, “Kỹ sư Lưu mua thức ăn à? Trưa nay tự nấu cơm?”

Người hàng xóm không ngờ phó thị trưởng thế nhưng lại biết mình họ Lưu, lại còn biết mình là kỹ sư công trình, khuôn mặt tròn kích động đỏ lên, “Phải phải, trưa nay tự mình nấu cơm.”

“Phu nhân đâu rồi?”

“Cô ấy đi tham gia huấn luyện tình nguyện viên.” Người hàng xóm nói đến vợ mình, liền thao thao bất tuyệt, “Cô ấy vừa nghe nói hội chợ quốc tế cần tuyển tình nguyện viên, lập tức đi đăng ký. Mới đây thôi mà từ một người mới đã liên tục được đưa lên tốp trên đến tận tốp huấn luyện cuối cùng, cô ấy đem vứt một mình tôi ở nhà.”

“Kỹ sư Lưu vất vả rồi. Anh ở nhà làm tốt việc trong nhà, khiến vợ anh ở nhà không có buồn phiền gì, mới có thể vì hội chợ cống hiến.”

Khuôn mặt tròn xoe của kỹ sư Lưu nghe xong, kích động mười phần, sâu sắc cảm thấy những gì mình trả giá được khẳng định, hồn nhiên quên mất ước nguyện ban đầu của mình.

Lúc này “Đinh” một tiếng thang máy dừng ở lầu ba.

Kỹ sư Lưu nhanh nhẹn bước ra khỏi thang máy, đợi tới khi cửa thang máy chậm rãi khép lại trước mặt ông, ông mới bỗng nhiên tỉnh giấc, phó thị trưởng An căn bản không có trả lời vấn đề của ông.

An Diệc Triết lên lầu, đi tới cửa nhà của chính mình, đưa tay nhấn chuông.

Mặc dù anh có chìa khóa, nhưng mà mẹ con Nhược Tố ở bên trong, anh không tiện tùy tiện mở cửa đi vào.

Nhược Tố chạy lại mở cửa gần như ngay lập tức, thấy An Diệc Triết đứng ở ngoài cửa, vội vàng nghiêng người tránh đường cho anh ta vào.

An Diệc Triết thay dép lê, đi vào phòng khách, thấy gian phòng được quét tước sáng sủa sạch sẽ, so với lúc anh một mình ở đây, chỉ có hơn chứ không có kém.

“Anh ngồi đi, cơm nước xong ngay đây.” Nhược Tố có vẻ hơi bối rối, kêu An Diệc Triết ngồi xuống, liền đi vào bếp.

An Diệc Triết nhìn xung quanh phòng khách, mỗi một đồ vật đều ở nguyên chỗ của nó, nếu không có tiếng dầu lách tách tiếng máy hút khói rì rì cùng tiếng bước chân đi lại nhẹ nhàng của Nhược Tố truyền ra từ phòng bếp, anh sẽ nghĩ mình vẫn còn một mình ở nơi này — phòng vô cùng sạch sẽ giống như khách sạn vậy.

Anh đứng dậy, từ từ thong thả bước về phía phòng dành cho khách, gõ gõ lên cửa ra vào.

Giọng nói suy yếu của mẹ Nhược Tố truyền tới từ bên trong cánh cửa : ” . . . Mời vào . . .”

An Diệc Triết đi vào, mỉm cười với mẹ Nhược Tố đang nửa nằm trên giường, “Bác gái, bác ở đây đã thấy quen chưa? Nếu cần thêm cái gì, bác cứ nói.”

Mẹ Nhược Tố nhìn chăm chú người thanh niên anh tuấn trước mặt mình, muốn tìm kiếm một tia căng thẳng bên ngoài cái vẻ mặt trầm tĩnh của anh.

Đáng tiếc, từ khuôn mặt của An Diệc Triết, bà chỉ nhìn thấy sự quan tâm vừa phải, không có vẻ quá nóng lòng, cũng không tới mức lãnh đạm.

” . . . Ở quen . . .” Bà vừa nói vừa động động cái cổ.

An Diệc Triết lập tức tiến đến, giúp mẹ Nhược Tố điều chỉnh lại góc độ gối đầu, tự nhiên mười phần.

Mẹ Nhược Tố bỗng nhiên cảm thấy cảm khái ngàn vạn lần. Thanh niên bây giờ tầm tuổi An Diệc Triết, đa số là con một, được cha mẹ bề trên nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng, nuông chiều mà lớn lên, người thân mang chức vị quan trọng, ngày ngày được người ta xu nịnh, nhưng lại không có tính tình tự cao tự đại, quan trọng nhất là săn sóc cẩn thận, đúng là khó mà có được.

Mẹ Nhược Tố mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này Nhược Tố lại ở phòng khách lên tiếng gọi, “Mẹ, An Diệc Triết, có thể ăn cơm rồi.”

Cực kỳ không có tự giác người mình đang gọi là phó thị trưởng thành phố.

An Diệc Triết nghe thấy Nhược Tố kêu gọi tự nhiên mười phần, trong mắt có ý cười, đưa tay nâng mẹ Nhược Tố dậy, “Bác gái cũng qua phòng khách ăn cơm đi.”

Mẹ Nhược Tố gật đầu. Bà có tư tâm, muốn nhìn xem con gái và Tiểu An ở cùng nhau như thế nào, cũng để cân nhắc xem mình nên mở miệng như thế nào.

An Diệc Triết nâng mẹ Nhược Tố dậy, đặt vào xe lăn, không chút cố sức nào.

Mẹ Nhược Tố than thở trong lòng, rốt cuộc là đàn ông con trai. Nhược Tố muốn nâng bà từ giường dậy đặt vào xe lăn, lại nâng bà trở lại trên giường, mỗi lần đều phải hao hết sức chín trâu hai hổ. Bà nhìn thấy, đau lòng không thôi.

Con gái những gia đình bình thường, ở tuổi này của Nhược Tố, cho dù không bàn đến chuyện hôn nhân đại sự, thì cũng phải có bạn trai rồi. Thời gian rảnh rỗi, trước hoa dưới trăng, anh anh em em.

Nhưng mà tất cả thời gian của Nhược Tố, đều đặt vào việc kiếm tiền, còn lại, tựa như một người bảo mẫu tận chức tận trách, dùng hết tất cả để chăm sóc bà, người mẹ tê liệt này.

Nhược Tố ở phòng ăn sắp bát đũa, khóe mắt lướt qua thấy An Diệc Triết đỡ mẹ đi ra từ phòng khách, hơi hơi sửng sốt, sau đó làm như không có việc gì nói với anh : “Đi rửa tay, ăn cơm đi.”

An Diệc Triết đỡ mẹ Nhược Tố ngồi xuống bàn ăn, lúc này mới chầm chậm cởi áo khoác ngoài, vắt lên lưng ghế, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa tay.

Nhược Tố lấy một gói giấy ướt từ túi áo ra, mở ra rút lấy một tờ, giúp mẹ lau tay, “Mẹ . . .”

Mẹ vì sao muốn mời An Diệc Triết ăn cơm?

Nhược Tố nuốt nỗi nghi ngờ vào lại trong bụng.

Nhiều năm như vậy, mẹ vẫn nằm ở trên giường, ăn uống tại chỗ, cuộc sống quay đi quay lại, cũng chỉ có cô, ba và mẹ Phùng. Mẹ chưa bao giờ yêu cầu muốn gặp bất kỳ ai, hoặc muốn làm bất kỳ chuyện gì.

Về phần anh chị em ruột của mẹ, cậu dì của Nhược Tố, vừa nghe nói nhà họ Thẩm gặp chuyện không may, Nhược Tố bị bắt, đều trốn không kịp, không có khả năng tiếp tục qua lại. Kể từ ngày đó, sẽ chẳng bao giờ thấy ai qua lại với nhà họ Thẩm nữa.

Bà nội, bà nội thật ra có tâm đến giúp đỡ, nhưng mà thứ nhất tuổi tác bà đã cao, thứ hai có một nhà chú thím ngăn cản, rốt cuộc cũng không thể làm được gì. Cuối cùng cũng liền không còn liên hệ.

Ngoại trừ một cái đài nho nhỏ, cuộc sống của mẹ gần như không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Bây giờ chuyển qua ở tiểu khu xa hoa có thang máy ra vào, hết thảy nhìn như mọi chuyện đang đi về chiều hướng tốt, mẹ muốn mời An Diệc Triết tới ăn cơm, Nhược Tố không đành lòng cự tuyệt.

Chỉ chốc lát sau An Diệc Triết bước ra từ phòng vệ sinh, ngồi vào bàn ăn.

“Cơm rau cơm dưa, vài thứ đơn giản, anh cứ tự nhiên.” Nhược Tố đứng dậy xới cơm, “An Diệc Triết anh có thể ăn mấy bát?”

“Bình thương một bát là đủ.” An Diệc Triết nhìn ba món một canh trên bàn, trứng xào mướp đắng, thịt băm hấp, thịt kho tàu với cá chim, một bát canh cà chua bí đao. Đen trắng phối hợp, xanh biếc đối vàng nhạt, đỏ đối trắng ngọc, thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái mười phần.

Nhược Tố xới cơm lại, đặt trước mặt từng người.

An Diệc Triết nhìn thấy trong bát có thứ gì đó kỳ lạ màu tím, bới bới liếc qua nhìn Nhược Tố một cái.

Nhược Tố chỉ cười cười, dáng vẻ không có ý định giải thích.

Anh liền gắp một đũa, đưa vào miệng.

Cơm mềm rắn vừa phải, mấy viên màu tím mềm mại khác thường, hương vị vô cùng thanh mát, ăn ngon ngoài ý muốn.

Nhai thật kỹ, sẽ cảm nhận được hương vị khoai lang ngòn ngọt.

Một bàn đồ ăn này, tuy rằng đều là cơm rau cơm dưa, nhưng có thể thấy được người nấu ăn đã rất dụng tâm. Cá và thịt băm dễ tiêu hóa, lại thêm khoai tím ngòn ngọt bổ máu, dễ tiêu, lại có thể tăng cường miễn dịch, mướp đắng giúp giảm đường trong máu, phòng ngừa xơ cứng động mạch, bữa cơm dinh dưỡng cân đối, rất tốt cho sức khỏe.

An Diệc Triết cũng không khách khí, một mình ăn hơn nửa đĩa mướp đắng xào trứng còn lấy thêm non nửa bát cơm.

Mẹ Nhược Tố luôn miệng nhắc anh : ” . . . Tiểu An ăn nhiều một chút . . .”

Nhược Tố bón một miếng cho mẹ, tự mình ăn một miếng, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, lại tiếp tục bón cho mẹ.

An Diệc Triết nhìn ở trong mắt, cảm thấy vất vả thay cô, cũng không thể nói gì.

Một bàn cơm này ăn xong, cũng coi như chủ khách đều vui.

Mẹ Nhược Tố bỗng nhiên muốn ăn anh đào, ” . . . Tiểu Tố . . . Đi mua một chút . . .”

Nhược Tố không muốn để cho mẹ và An Diệc Triết ở một mình với nhau, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được sự kiên trì hiếm thấy của mẹ, đành lấy ví, thay giày, mặc thêm áo khoác, đi xuống lầu mua anh đào.

Để lại hai người An Diệc Triết và mẹ ở lại trong nhà.

An Diệc Triết đứng dậy, tính thu dọn bát đũa, bị mẹ Nhược Tố gọi lại.

” . . . Tiểu An, ngồi . . . Bác có chuyện muốn nói . . .”

An Diệc Triết liền ngồi xuống cạnh mẹ Nhược Tố, để bà khỏi phải cố lớn giọng nói chuyện.

” . . . Tiểu An . . . Cháu có trăm ngàn chuyện bận bịu . . . lại phải phân tâm chăm sóc chúng ta . . . làm phiền cháu . . . “

“Bác gái, không phiền đâu ạ.” An Diệc Triết nói nhỏ.

“Nhược Tố trước kia . . . từng trải qua đau khổ.” Mẹ Nhược Tố dừng lại, quan sát phản ứng của An Diệc Triết, nhưng trên mặt nó không một gợn sóng không sợ hãi, mẹ Nhược Tố không chắc, nó rốt cuộc có biết câu chuyện cũ không nên nhớ lại kia của Nhược Tố hay không. ” . . . . Chúng ta như vậy . . . ở nhờ chỗ này của cháu . . . bên ngoài người ta . . . sẽ có lời ong tiếng ve . . . “

Mẹ Nhược Tố dừng lại thở. Bà bị thương tổn đến tận căn cơ, lại nằm trên giường một thời gian dài, không đủ khí lực, phát âm lại không rõ, muốn nói chuyện với người khác, phải vô cùng cố sức. Xưa nay con gái chỉ cần nhìn một ánh mắt, một động tác, đã biết ngay tại sao bà đăm chiêu suy nghĩ, từng chuyện từng chuyện đều thay bà chuẩn bị thỏa đáng, nên bà cũng không cảm thấy mệt. Nhưng mà đối với người ngoài, muốn biểu đạt rõ ràng những gì mình suy nghĩ, thì rất khó khăn.

Nhưng mà An Diệc Triết kiên nhẫn lắng nghe, cũng không có ý định cắt ngang lời bà.

“Tiểu Tố nhà bác . . . không nói ra miệng . . . nhưng bác hiểu . . . trong lòng nó để ý . . . lời ong tiếng ve . . . ” Mẹ Nhược Tố nói một hơi, nhấc mắt lên, nhìn thẳng vào chỗ sâu nhất trong ánh mắt An Diệc Triết, “Nó vì cải thiện . . . chất lượng sinh hoạt của bác . . . nghe thấy lời nói khó nghe hơn nữa . . . cũng sẽ không nói với bác . . . Bác không muốn Tiểu Tố . . . chịu uất ức.”

An Diệc Triết lẳng lặng nhìn mẹ Nhược Tố. Chuyện năm đó, bà biết không?

Nếu bà biết, sẽ không đối đãi với mình bằng thái độ bình tĩnh thế này đi. Anh cười khổ trong lòng.

Mẹ Nhược Tố do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói, “Tiểu An, . . . bác với Tiểu Tố . . . không thể không minh không bạch . . . tiếp tục ở lại . . . nơi này của cháu. Bác không thể lại làm cho . . . nó bị người ta bàn ra tán vào . . . Bác . . .”

Bà muốn nói, bác nói với những người trong tiểu khu, chúng ta là họ hàng của cháu, nếu cháu không thể chấp nhận loại lý do thoái thác này, bác và Nhược Tố sẽ nhanh chóng dọn đi.

Nếu nó có ý với Nhược Tố, mà Nhược Tố không tự mình biết, những lời bà vừa nói, nó hẳn có thể nghe ra bà muốn ám chỉ cái gì. Nhưng nếu nó vô tình với Nhược Tố, vậy bà nói Tiểu Tố là họ hàng của phó thị trưởng An, lấy dung mạo học thức của Tiểu Tố, hẳn là có thể tìm được một người tốt một chút để yêu đi?

Đây là tư tâm của mẹ Nhược Tố.

Mẹ Nhược Tố cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, nghĩ muốn cố hết sức nói uyển chuyển một chút, An Diệc Triết lại nhẹ nhàng ngồi xổm xuống cạnh bà, hai tay giữ chặt đôi tay khô gầy của mẹ Nhược Tố.

“Bác gái, cháu hiểu băn khoăn của bác.” Giọng nói anh trịnh trọng lạ thường, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, “Xin cho phép cháu lấy kết hôn làm tiền đề, qua lại với Nhược Tố.”

Đúng lúc này, Nhược Tố mua anh đào ở cửa hàng cổng tiểu khu quay về, mở cửa đi vào.

Vừa tới cửa, đúng là lúc nghe thấy An Diệc Triết thản nhiên nói, ‘Xin cho phép cháu lấy kết hôn làm tiền đề, qua lại với Nhược Tố.’

Nhược Tố nghe thấy cõi lòng run lên, túi anh đào trên tay cầm không chắc, “Lạch cạch” một tiếng, rơi xuống mặt đất, kinh động hai người trong nhà ăn.

An Diệc Triết quay đầu lại, cùng Nhược Tố bốn mắt nhìn nhau.

Nhất thời sấm chớp đì đùng, phong ba bão táp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.