Bình Thản Chịu Đựng Gian Khổ

Chương 17: Chương 17: Ai Cũng Thích Nhiều Chuyện.




Nhược Tố lại cảm thấy có người chỉ trỏ ở sau lưng mình, thời gian đã qua hai tuần.

Tạp chí, nhà, nhà, tạp chí, cuộc sống của Nhược Tố đơn giản là hai điểm một đường. Ngày nghỉ, thời tiết tốt, Nhược Tố sẽ đẩy mẹ xuống lầu sưởi nắng, nhìn những người bạn nhỏ chạy tới chạy lui trên bãi cỏ.

Nhược Tố đối với mẹ, dường như không bao giờ hết chuyện để nói.

“Hư Không thường xuyên đi công tác, về tới cái thì lại cùng Đế Cửu nhốt mình trong phòng, hai người mở hội nghị nhỏ.”

“Tiểu Thủy hoạt bát, Thất Thất cởi mở.Tiểu Thủy thích ngọt, Thất Thất thèm chua.”

“Hai cô ấy thấy Hư Không là hai mắt sáng ngời.”

Nhược Tố nói liên miên, kể cho mẹ nghe những việc nhỏ nhặt xảy ra ở tạp chí, không có gì quan trọng, chỉ là muốn mẹ không cảm thấy nhàm chán.

Mẹ Nhược Tố vừa nghe vừa mỉm cười, cảm thấy vui vẻ thay cho con gái, lại cảm thấy áy náy sâu sắc.

Nếu không phải bà và chồng thiếu bản lãnh, không có khả năng kiếm được nhiều tiền, Nhược Tố làm sao lại hình thành cái thói quen thích tiền như mạng? Nếu không có cái thói quen thích tiền như mạng này, Nhược Tố làm sao lại phải đi làm cái công việc làm thêm chết tiệt vào kỳ nghỉ hè? Nếu không đi làm cái công việc làm thêm kia, Nhược Tố làm sao lại gặp phải những người đó, những chuyện đó chứ?

Mẹ Nhược Tố càng nghĩ, càng cảm thấy mấu chốt của tất cả mọi chuyện, đều là do nhà bọn họ không quyền không thế.

Tâm tư mẹ Nhược Tố đang đặt ở một nơi khác, đôi mắt mờ cười nhìn con gái, không có nhắc tới với cô, mấy ngày hôm trước lúc xem TV, mình có nhìn thấy “Tiểu An” ở bản tin thời sự, thế mới biết “Người bạn” này của con gái, thế nhưng lại là phó thị trưởng An Diệc Triết.

Hết sức kinh ngạc, khó tránh khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man.

Nhìn thái độ của Tiểu An đối với Nhược Tố, mặc dù không thân mật giống như người yêu, cũng chẳng giống với bạn bè quen thân lâu ngày.

Mẹ Nhược Tố luôn cảm thấy giữa hai người có sự xấu hổ khó có thể nói rõ được.

Nhưng mà bà không thể hỏi lại Nhược Tố.

Nhược Tố phát hiện mẹ thất thần, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay mẹ, “Mẹ, có phải mẹ thấy mệt rồi không? Muốn con đẩy mẹ lên nhà nghỉ ngơi không?”

Mẹ Nhược Tố nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay con gái, “Không . . . chúng ta ngồi lại đây . . . “

Nhược Tố liền gật đầu.

Lúc này một quả bóng cao su bay lại đây, xẹt qua bả vai mẹ Nhược Tố rất nguy hiểm, lăn vào bụi hoa phía sau.

Có bé trai béo lùn chắc nịch hình như gọi là Tiểu Hổ Tử, đứng trên quảng trường nhỏ, nhìn quanh về phía Nhược Tố, sau đó dùng giọng nói non nớt gọi, “Dì, dì nhanh giúp cháu nhặt quả cầu rồi ném qua đây được không?”

Mẹ Nhược Tố thấy trẻ con khỏe mạnh kháu khỉnh, trong lòng mềm nhũn, vỗ vỗ Nhược Tố, bảo cô không cần phải so đo với trẻ con.

Nhược Tố ngầm hiểu, nhấc chân đứng dậy, đi tới bụi hoa cúc rậm rạp đang nở rực rỡ đón xuân ở phía sau, khom lưng đi vào sau rừng cây nhỏ, tìm thấy quả bóng cao su nhiều màu kia, kẹp vào giữa khuỷa tay, rồi lại chui ra.

“Mẹ, mẹ ngồi đây một chút, con mang cầu qua sẽ về ngay.” Nhược Tố nói xong, cầm bóng cao su, đi qua đường nhỏ, đi xuống mấy bậc thang, đi vào trong quảng trường nhỏ.

Tiểu mập mạp kia đã “Bịch bịch bịch” chạy tới, vươn đôi tay nhỏ bé núc ních thịt ra, “Cảm ơn dì nhiều.”

Nhược Tố gật gật đầu, đưa bóng cao su cho tiểu mập mạp, đợi khi tay đứa bé chạm tới quả bóng cao su, lại thu tay lại.

“Lần sau không được đá vào những nơi có người nữa, có biết không?” Nhược Tố mở to hai mắt, nhìn tiểu mập mạp đang chu miệng lên.

“Cháu biết rồi.” Tiểu mập mạp gật gật đầu.

Lúc này Nhược Tố mới trả lại bóng cao su cho thằng bé, tiểu mập mạp ôm bóng cao su, nhanh như chớp chạy mất.

Nhược Tố cười rộ lên, tiểu nghịch ngợm.

Nhược Tố xoay người, liền phát hiện mẹ bị mấy bác gái vây quanh, không biết đang nói chuyện gì.

Nhược Tố nhíu mày xoay người trở về.

Khi đến gần chỗ mẹ đang ngồi, Nhược Tố lờ mờ nghe thấy mấy lời đối thoại vụn vặt.

” . . . Là gì của bà . . .”

” . . .Tiểu cô nương đúng là . . . con gái . . .”

” . . .Bác gái . . . con gái bà kết hôn chưa . . .”

Nhược Tố lặng lẽ đi tới bên cạnh mẹ, vốn định cười cho qua, đẩy mẹ về nhà, không ngờ lại bị mẹ nhẹ nhàng giữ cổ tay lại.

Nhược Tố do dự, dừng bước chân lại.

Mẹ Nhược Tố cố gắng nói năng rõ ràng hết mức, ” . . . Chúng tôi là bà con xa . . . của Tiểu An . . . tạm thời ở nhờ . . .”

Một câu này, Nhược Tố dĩ nhiên hiểu được, vừa rồi mấy bác gái vây quanh mẹ, là để hỏi thăm quan hệ của mẹ con cô với An Diệc Triết.

Cô và mẹ hai gương mặt xa lạ ra ra vào vào nhà số ba mươi bảy, ở nơi đô thị này, với những hộ gia đình sống trong nhà cao tầng có khi cả đời cũng không qua lại với hàng xóm cách vách mà nói, không phải là chuyện gì mới mẻ, nhưng đủ đẻ khiến cho người ta cảnh giác. Chỉ cần hơi để ý một chút thôi, không khó để phát hiện ra hai người ở nhà số ba mươi bảy.

Năng lực trinh sát của mấy bác gái này đúng là rất mạnh, quả thực không thể tưởng tượng được, mới qua vài ngày, đã biết mẹ con cô ở phòng nào.

Phòng bốn linh một nhà ba mươi bảy là nhà ai?

Là căn hộ của An phó thị trưởng tuổi trẻ đầy hứa hẹn của thành phố này.

Một cô gái nhìn qua tuổi có vẻ không lớn, mang theo một người phụ nữ trung niên bị tê liệt, ở trong nhà An phó thị trưởng, sao có thể không làm mấy bác gái luôn nhàn rỗi không có chuyện gì làm này tò mò chứ?

Nhược Tố không phải không dự đoán được loại trường hợp như ngày hôm nay, nhưng mà mẹ ra mặt giải thích giúp cô, không khỏi làm cô thấy bất ngờ.

” . . . A, là như vậy à . . .”

Có bác gái thể hiện rõ sự thất vọng trên nét mặt, những người khác thì rõ ràng vẫn tỏ thái độ hoài nghi.

Lúc này Nhược Tố mỉm cười gật gật đầu với mấy bác gái lớn tuổi, nói một tiếng, “Thật có lỗi, mẹ con cháu phải về rồi”, liền đẩy mẹ về nhà.

Để lại cho mấy bác gái trinh sát tràn ngập tinh thần và nhiệt huyết với sự nghiệp buôn dưa lê bán dưa chuột sự hoài nghi đầy mình.

Về tới phòng, Nhược Tố đỡ mẹ lên giường, xoay người định vào bếp nấu cơm trưa, mẹ Nhược Tố thoáng chốc giữ chặt góc áo Nhược Tố, lại điều khiển cho giường nâng lên một nửa.

” . . . Tiểu Tố . . .”

“Mẹ.” Nhược Tố biết mẹ có chuyện muốn nói với mình, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.

” . . . Đi mời Tiểu An . . . tới . . . ” giọng nói mẹ Nhược Tố tuy nhẹ, nhưng thập phần kiên quyết.

Nhược Tố gật gật đầu.

Nhược Tố ra khỏi phòng, mẹ Nhược Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu.

Bà có phần đoán không ra dụng tâm của phó thị trưởng An trẻ tuổi.

Nếu nói thằng bé theo đuổi Nhược Tố, ngoại trừ cung cấp một chỗ ở, mua một chiếc giường hộ lý có thể điều khiển ra, An Diệc Triết cũng không có tiếp xúc nào khác với Nhược Tố; nhưng mà nói thằng bé không có chút cảm tình nào với Nhược Tố, thì làm sao lại bất chấp việc người ta có thể chỉ trỏ, vô cớ để hai mẹ con không quen biết ở nhà mình?

Là một lãnh đạo trẻ tuổi của thành phố, đường làm quan rộng mở, tiền đồ vô lượng, không có lý nào An Diệc Triết lại sơ sẩy đến bước này.

Nhược Tố đã từng một lần phải chịu qua thương tổn, bà không thể lại khiến con bé chịu thương tổn lần thứ hai.

Bà phải bóp chết loại khả năng này từ trong trứng nước.

Mẹ Nhược Tố nhắm mắt lại, chuyện bà có năng lực làm cho con gái, chỉ có như vậy.

An Diệc Triết nhận được điện thoại của Nhược Tố, không để ý cha mẹ ở bên cạnh, chị dâu đang nhìn di động đánh giá, thả bài xuống bàn, ý bảo bọn họ cứ tiếp tục, sau đó thong thả đi tới đầu khác của phòng khách nghe điện thoại.

“Tìm tôi có việc?”

Bên kia điện thoại, giọng nói cô gái trong veo sạch sẽ, nhưng khô khan xa cách.

“Mẹ tôi muốn mời anh tới ăn cơm.”

“Cơm trưa?” Khóe mắt An Diệc Triết thoáng nhìn qua cha mẹ, anh trai và chị dâu đang vùi đầu vào đánh bài nhưng tai ai cũng dựng thẳng lên như ăng ten, không khỏi bật cười, “Được, tôi qua đó ngay.”

Nói xong ngắt điện thoại, lên lầu thay quần áo.

“A Nhị, con ra ngoài ăn cơm sao?” mẹ An nhịn không được hỏi.

An Diệc Triết gật gật đầu, “Vâng, con ra ngoài ăn cơm trưa, cả nhà không cần đợi con.”

Chị dâu Anh Kiệt kinh ngạc, “Tiểu Nhị có bạn gái?”

Dáng vẻ nghe điện thoại, đầu mày đuôi mắt đều là ý cười.

An Diệc Quân nhún vai, “Không thấy nó nói gì.”

Đứa em trai này của anh, đối với chuyện tình cảm, vô cùng lãnh đạm. Nghe nói khi học đại học, có bạn học nữ tỏ tình với em trai anh, phản ứng của nó, chẳng qua là mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn, trước mắt tôi không nghĩ tới chuyện yêu đương.

Anh Sinh nhìn thấy trợn mắt há mốc mồm, chạy tới cửa nhà họ An suy diễn rất sống động, “Chú An, A Nhị sẽ không phải — “

Anh Sinh không dám nói tiếp, ngụ ý của nó, An Diệc Triết sẽ không phải không thích con gái chứ?

Anh Kiệt sau khi nghe xong, kéo Anh Sinh tới chỗ không người, dạy dỗ một trận.

An Diệc Quân thật sự không cảm thấy giới tính của em trai mình có vấn đề, nhưng mà mấy năm nay nó có cơ hội tiếp xúc với không biết bao nhiêu người khác phái trẻ trung xinh đẹp, vậy mà vẫn luôn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Trong cơ quan có không ít cô nàng trẻ tuổi bối cảnh hùng hậu đưa tình với An Diệc Triết, không có ai ngoại lệ, tất cả đều “Bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.”

Lời Anh Sinh nói kia, cũng không phải không có lý.

Giờ này khắc này, đã thấy một A Nhị quen lãnh đạm, nhếch khóe miệng mỉm cười, lên lầu thay quần áo đi đến nơi hẹn, sao có thể không làm người ta tò mò chứ?

“Diệc Quân, anh nói chúng ta có nên đi theo xem sao không?” Sự hiếu kỳ của Anh Kiệt đối với thế giới tình cảm của em chồng, tồn tại đã lâu. Là bạn cùng lớn lên với em trai Anh Sinh, so sánh với Anh Sinh ranh mãnh tùy hứng, An Diệc Triết là kiểu người hoàn toàn tương phản, chín chắn lão luyện, hơn nữa — giảo hoạt.

Cô từng thấy qua em trai Anh Sinh chỉ vì An Tiểu Nhị làm như vô tình nói ra một câu, bị cha tóm về nhà cho một trận, cũng từng thấy qua dáng vẻ khi An Diệc Triết bị Anh Sinh hãm hại, không thể không đi đánh nhau với người ta.

Nhưng là, cô tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua em chồng hẹn hò với phụ nữ.

Tò mò! Tò mò chết mất!

An Diệc Quân cười, đưa tay lần mò gáy vợ, “Em quên nó xuất thân từ cái gì rồi à? Chúng ta đi theo nó chưa đến năm mươi thước, đã bị nó phát hiện rồi, trong vòng một trăm thước, nhất định sẽ bị nó cắt đuôi. Em không làm được gì đâu.”

Anh Kiệt bị ông xã giở trò sờ mó trước mặt cha mẹ, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, sau đó gật gật đầu.

Đúng vậy, em chồng xuất thân từ trinh sát, bọn họ muốn bám đuôi nó, đích thực là khó thành công.

Lúc này An Diệc Triết đã thay xong quần áo đi xuống lầu, vẫy tay tạm biệt với cha mẹ và anh trai chị dâu đang chơi bài mà tư tưởng không tập trung, mở cửa xe đi ra ngoài.

Để lại cả nhà họ An, đối với chuyện tình cảm của anh tò mò đến mức như trăm móng vuốt cào vào tim, lại không không có tẹo đầu mối nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.