Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 45: Chương 45: Mâu thuẫn trở nên gay gắt




Khí vào đan điền như giếng mùa hạ!'

Đây chính là câu đầu tiên trong công pháp Lạc Phượng, công pháp này là bí mật bất truyền của sư môn Triệu Vân, tại sao lão đạo này lại biết?

Lưu Cảnh bỗng nhiên nghĩ ra:

"Ngài là..."

Lão đạo khẽ mỉm cười:

"Bần đạo là Ngọc chân nhân ở Thường Sơn, công tử Cảnh đã từng nghe nói đến chưa?"

Trong lòng Lưu Cảnh kích động vô cùng, đúng là ông ấy rồi. Triệu Vân cũng từng nói đến người này, kể rằng tuổi tác cũng phải ít nhất tám chín mươi tuổi, không ngờ lại trẻ như lão đạo sĩ hạc phát đồng nhan trước mặt, Lưu Cảnh lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu:

"Lưu Cảnh bái kiến Ngọc chân nhân tiên trưởng!"

Lão đạo này chính là sư phụ Ngọc chân nhân của Triệu Vân, có danh hiệu là Ngọc Chân tử, tu hành ở Lạc Phượng sơn quận Thường Sơn, năm nay đã tám mươi bảy, do có thuật tu tiên nên mặc dù tuổi tác gần 90 mà trông chỉ như người trung niên, tinh thần quắc thước, đi đường núi như bay, cho nên dân chúng địa phương gọi người này là thần tiên.

Hai mươi ngày trước lão nhận được thư của ái đồ Triệu Vân, khẩn cầu lão tới chỉ điểm võ nghệ cho Lưu Cảnh. Ở trong thơ, Triệu Vân khen Lưu Cảnh có tư chất cực tốt, thậm chí còn trên mình, điều này Ngọc chân nhân không hỏi thế tục đã lâu nay lại động phàm tâm, đặc biệt chạy tới Tương Dương.

Triệu Vân đương nhiên không phải là người tự học thành tài, hắn vốn là một thợ săn ở Thái Hành sơn, năm mười bốn tuổi dùng bẫy bắt được một con sói mẹ, nhưng vì thương hại sói con mà thả cho nó đi. Ngọc chân nhân nhìn thấy điều này, cho là Triệu Vân có lòng từ bi, liền thu hắn làm quan môn đệ tử (đệ tử cuối cùng), Triệu Vân khổ luyện năm năm, cuối cùng cũng luyện thành một thân võ nghệ tuyệt đỉnh.

Ngọc chân nhân đã chuẩn bị bế quan, nhưng một bức thư của ái đồ Triệu Vân khiến cho trần tâm động đậy, một mình xuôi nam tới Kinh châu.

Ngọc chân nhân cười ha hả đỡ Lưu Cảnh dậy, mấy hôm trước hắn đã tới Tương Dương rồi, khi ở thành bắc lão thấy Lưu Cảnh dũng cứu Cam Ninh, cho nên ấn tượng với Lưu Cảnh cực tốt.

Chẳng qua việc Lưu Cảnh một đao chặt đứt tay tên trộm ngựa đã khiến Ngọc chân nhân có thành kiến, sát nghiệp của người này quá nặng làm lão có chút tiếc nuối.

"Chúng ta ra ngoài thành nói chuyện đi!"

Ngọc chân nhân cười cưỡi La lộc cộc ra ngoài thành, lúc này Lưu Cảnh đã vứt chuyện Thái Trung lên mây, vội vàng giục ngựa chạy gấp, đi theo Ngọc chân nhân ra khỏi thành.

Mặc dù thời gian học võ của Lưu Cảnh không lâu, nhưng hắn đã coi như là nhòm được qua cửa kính, Triệu Vân dạy hắn công pháp Lạc Phượng giúp hắn có thể nhanh chóng tập trung lực lượng và bùng nổ, có thể vận dụng lực lượng vi diệu khiến đao pháp của hắn phiêu hốt, xuất thần nhập quỷ.

Nhưng mà lực lượng của Lưu Cảnh chưa đủ khiến hắn không thể vận dụng được xảo diệu của lực lượng, cũng khó mà trở thành một võ tướng chân chính, đây chính là đạo lý “không bột đố gột nên hồ”, lực lượng chính là bột, không có lực lượng hùng hậu làm trụ cột, chiêu thức có xảo diệu tới mấy cũng không đánh lại địch nhân võ nghệ cao cường.

Lưu Cảnh thân cao tám thước, tương đương với Triệu Vân, nhưng Triệu Vân có thể ung dung giơ một tảng đá nặng một ngàn năm trăm cân (350 cân bây giờ), mà hắn nhiều nhất chỉ có thể giơ bốn trăm cân (100 cân), đây chính là sự khác biệt giữa lực lượng của hai người.

Mà muốn tăng cường lực lượng cần phải khai Trúc Cơ, cải tạo gân cốt cơ thể, khiến xương cốt gân mạch trở nên mạnh mẽ, lực lượng từ đó sinh ra, muốn vận dụng là có thể thi triển được toàn bộ tiềm lực trong người.

Nếu như không trải qua huấn luyện Trúc Cơ tù nhỏ, vậy thì xác định rằng sau này khi lớn lên anh khó có thể trở thành đại tướng sa trường. Lưu Cảnh từ nhỏ đi săn tron núi, tốc độ cùng phản xạ vượt trên người thường, nhưng hắn chỉ là một tên lính quèn trong quân, giỏi lắm là xuất sắc hơn người khác một chút, thành tựu lớn nhất chỉ là giết được hai tên lính Tào.

Lưu Cảnh cũng biết vấn đề lớn nhất của mình chính là luyện võ quá muộn, mười sáu tuổi mới bắt đầu học võ, bỏ qua Trúc Cơ từ nhỏ, gân cốt cơ bản đã định hình.

Đây chính là điều khiến hắn buồn bã, nhưng khi ở thành Võ Xương, Triệu Vân đã nói một câu khiến hắn vô cùng hi vọng.

Mười bốn tuổi ta cũng mới bắt đầu học võ Trúc Cơ, năm năm sau thì thành công, tại sao đệ 16 tuổi lại không được?'

Chính là câu nói này mang lại hi vọng cho Lưu Cảnh, nhưng căn cứ vào đâu Triệu Vân nói câu này? Hắn không hiểu, cho đến khi Ngọc chân nhân xuất hiện, Lưu Cảnh mới hiểu rõ dụng ý trong câu nói của Triệu Vân.

Lúc này, Lưu Cảnh vô cùng cảm kích Triệu Vân, Triệu Vân bình thường không biểu lộ tình cảm nhưng lúc cần lại giúp đỡ mình hết sức.

Cơ hội đang ở trước mắt, có thể tóm được hay không sẽ quan hệ tới tiền đồ, số mạng của Lưu Cảnh ở thời Tam Quốc, thời đại mà chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn.

... . .

Trên một ngọn núi nhỏ ở ngoài thành, Ngọc chân nhân đứng trong một cái đình, chắp tay nhìn Hán Thủy xa xa, sau lưng hắn, Lưu Cảnh đứng xuôi tay, cúi đầu, giống như một học sinh tới lớp muộn bị phạt.

"Sáu mươi năm dằng dặc trôi qua, sông núi còn nguyên mà nhân gian đã tang thương."

Ngọc chân nhân khẽ thở dài một tiếng, không quay đầu lại mà thấp giọng nói:

"Lúc còn trẻ lão cũng ở chỗ này đứng nhìn Hán Thủy, sông lớn thề nguyền, thoáng một cái đã sáu mươi năm trôi qua."

Ông quay đầu cười hỏi Lưu Cảnh:

"Cậu có hiểu được tâm tình năm tháng tang thương này không?"

Lưu Cảnh yên lặng gật đầu:

"Cháu có thể hiểu."

"Cậu mới mười sáu tuổi sao lại hiểu được?"

Ngọc chân nhân có mấy phần húng thú, ngồi xuống hỏi.

"Có lúc cháu sẽ cảm ngộ đến thời điểm 1800 năm sau, thấy thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, thấy nỗi đau khi nhìn dị tộc xâm lấn biên cương, cũng có thể thấy được cuộc đời cháu sau này nhưng lại rất mơ hồ, chẳng rõ ràng gì cả. Có lúc cháu tĩnh tọa một đêm, nhắm mắt nhớ con sông lịch sử chảy nghiền, khi đó cháu mới biết mình nhỏ bé tới mức nào, như một hạt thóc trong biển cả."

Ngọc chân nhân nở nụ cười, nụ cười vô cùng hiền hòa, ông có thể cảm nhận được tang thương trong lời nói của Lưu Cảnh, đối phương không phải là cố gắng tiếp lời mình mà thật sự có cảm ngộ với lịch sử, đứa nhỏ này đúng là khác với người thường mà.

"Tử Long ngoại trừ việc đem 'công pháp Lạc Phượng' truyền cho cậu, nó còn dạy cậu những gì nữa?"

Ngọc chân nhân thôi cười, bắt đầu nói tới chuyện chính.

"Hồi bẩm chân nhân, Triệu tướng quân còn dạy cháu mười ba thức thương pháp cơ bản."

"Vậy cậu có học được không?"

Lưu Cảnh lắc đầu:

"Cháu ngu độn, chỉ học được hình mà không nắm giữ được thần."

Ngọc chân nhân đưa mắt nhìn tảng đá trong bóng tối, nó nặng chừng sáu bảy trăm cân (170 cân), phất trần chỉ hòn đá nói:

"Cậu thử bê hòn đá kia xem sao."

Lưu Cảnh cười khổ, sao hắn có thể nhấc nổi cơ chứ. Nhưng Ngọc chân nhân đã ra lệnh thì chỉ đành thử một chút, lực lượng toàn thân hội tụ với hai cánh tay, hô to một tiếng, tảng đá chỉ hơi nhúc nhích, cách đất một tấc rồi rơi xuống.

Lưu Cảnh xấu hổ nói:

"Cháu vô năng, không nâng nổi hòn đá lớn này."

Ngọc chân nhân có chút kinh ngạc hỏi:

"Cậu thật sự chỉ luyện 'công pháp Lạc Phượng' hơn một tháng thời gian thôi à?"

"Thời gian cháu quen Triệu Vân tướng quân cũng chưa được hai tháng."

Ngọc chân nhân chậm rãi gật đầu, khó trách Tử Long nói tư chất của Lưu Cảnh cực cao, mới luyện nửa tháng đã nắm giữ được kỹ xảo phát lực, trong khi đại đồ đệ của mình ít nhất luyện nửa năm mới làm được, quả nhiên là kỳ tài mà!

Trong lòng Ngọc chân nhân rất tán thưởng nhưng trên mặt lại không lộ thanh sắc, hơi mỉm cười nói:

"Cậu biết tại sao ta bảo cậu nâng hòn đá này không?"

"Cháu không biết."

"Thật ra mười ba thức thương pháp cơ bản mà Tử Long dạy cậu cũng là do ta sáng chế, gọi là 'Bách Điểu Triều Phượng thương', ta dùng 10 năm quan sát các loại chim chóc đánh nhau, bay nhảy mới sáng tạo ra được.

Nếu không học 'Công pháp Lạc Phượng' thì mười ba thức thương pháp kia cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu cậu không nâng nổi hòn đá này, vậy chứng tỏ cậu chưa thực sự lĩnh ngộ được công pháp Lạc Phượng. Đây là một vòng tròn, lực lượng là trụ cột của võ học, bất kể là ai, cho dù có luyện tập phương pháp võ nghệ khác nhau, nhưng cơ sở thì đều giống nhau, cậu có biết không?"

Trong lòng Lưu Cảnh kích động vô cùng, trước đây hắn thoáng cảm nhận được mất mát to lớn của mình nhưng không ngờ bây giờ bị Ngọc chân nhân một câu nói toạc ra.

Hắn quỳ gối, rưng rưng nói:

"Lưu Cảnh học võ quá muộn, đã không cách nào Trúc Cơ được nữa, khẩn cầu chân nhân dạy cháu, cháu nguyện bái chân nhân làm thầy."

Ngọc chân nhân đưa mắt nhìn Lưu Cảnh thật lâu mới chậm rãi nói: "Cậu có biết tại sao ta bảo cậu bỏ qua cho tên trộm ngựa kia không?"

Lưu Cảnh không trả lời, lẳng lặng chờ Ngọc chân nhân nói, Ngọc chân nhân thở dài:

"Đây thật ra là điều kiện thu đồ đệ của ta, đồ đệ của ta nhất định phải có tấm lòng từ bi."

Nói đến đây, Ngọc chân nhân lại cười nhạt:

"Đương nhiên, ta cũng không yêu cầu mỗi người phải xuất gia tu đạo như ta, chẳng qua ta hy vọng đồ đệ của ta có lòng thương vớt chúng sinh, đại hán kia đúng là một kẻ trộm thế nhưng chỉ phụng mệnh làm việc, cậu một đao chặt đứt cổ tay của hắn, hắn suốt đời tàn phế nhưng vợ con hắn phải chịu khổ.

Năm đó Công Tôn Toản cũng từng muốn bái ta làm thầy, nhưng ta khéo léo từ chối, nguyên nhân là bởi vì sát nghiệp của người này quá nặng, nhưng ta vẫn truyền cho hắn Bách Điểu Triều Phượng thương. Tuy vậy ta không truyền cho hắn công pháp Lạc Phượng nên hắn chỉ học được cái hình của động tác, không nắm giữ được cái thần của nó, thật đáng tiếc!"

Lưu Cảnh như rơi vào hố sâu, hắn đã hiểu ý tứ của Ngọc chân nhân, ông ấy cự tuyệt lời bái sư của mình, nguyên nhân là do mình không đủ từ bi.

"Nhưng mà. . . . cháu đâu có lạm sát chúng sinh như Công Tôn Toản, vcháu chỉ muốn kiến công lập nghiệp, làm một danh tướng thời Hán mạt cứu vớt thiên hạ chúng sinh, có thể danh chấn thiên hạ giống như Triệu tướng quân." Lưu Cảnh nói một cách thần khẩn, đây là hy vọng duy nhất của hắn, hắn không muốn mất đi cơ hội này.

"Hán mạt!"

Ngọc chân nhân thở dài:

"Trong lời nói của cậu không mang theo tình thương, hoặc giả ngay cả bản thân cậu cũng không ý thức được, chẳng qua cậu đúng là không giống Công Tôn Toản, tâm ý của cậu với ta giống nhau, nói không chừng còn có thể trợ giúp ta tu hành, cho nên, ta sẽ coi cậu là anh bạn nhỏ."

Lưu Cảnh cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng buồn bã, hắn chỉ muốn học võ, không muốn Luận Đạo, Ngọc chân nhân nở nụ cười:

"Yên tâm đi! Tử Long có thể lột xác sau ba năm, ta cũng có thể giúp cậu dịch cân tẩy tủy, chẳng qua là cần bao nhiêu thời gian còn phải xem thiên phú và sự cố gắng của cậu."

Những câu này khiến tâm trạng vốn lạnh như băng của Lưu Cảnh trở nên ấm áp, hắn kích động đến nước mắt chảy ra, nặng nề dập đầu:

"Cháu nguyện cố gắng gấp trăm lần để không phụ sự chỉ dạy của chân nhân."

Ngọc chân nhân gật đầu:

"Canh năm ngày mai, ta sẽ chờ cậu ở trước đại môn Thanh Trúc quan ở Long Trung, nhớ đấy, cậu chỉ có một cơ hội, quá hẹn không đến là ta trở về quận Thường Sơn."

... ...

Canh năm còn được gọi với tên khác là Mậu Dạ, cũng chính là từ ba giờ đến năm giờ đời sau, giữa canh năm chính xác là lúc 4 giờ sáng.

Việc Ngọc chân nhân yêu cầu Lưu Cảnh tới Thanh Trúc quan đúng 4 giờ sáng có rấ nhiều vấn đề, một là cửa thành chỉ mở khi tới giờ Mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng), nếu muốn ra ngoài thành sớm hơn thì nhất định không được.

Thứ hai là hắn chưa từng tới Long Trung, nghe nói là ở cách thành tây hai mươi dặm, về phần Thanh Trúc quan ở đâu hắn cũng không biết.

Cho nên Lưu Cảnh đã quyết định, chiều hôm nay hắn sẽ tới Long Trung, trước tìm hiểu xem Thanh Trúc quan ở đâu, sau đó ngủ qua đêm ở Long Trung.

Trong lòng gấp gáp khiến Lưu Cảnh muốn đi ngay, nhưng hắn suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy cần phải về Lưu phủ một chuyến, ít nhất cũng báo cho Mông thúc là mình phải tới Long Trung thăm bạn, tối nay không về.

Quyết định xong, Lưu Cảnh phóng ngựa về Lưu phủ, lúc này, hắn đã quên mất chuyện Thái Trung trộm ngựa.

Vào Lưu phủ, Lưu Cảnh hưng phấn đi về phía căn nhà của mình, trong lòng hắn lúc này tràn đầy mơ ước đối với tiền đồ tươi đẹp của mình, hắn đã bỏ lỡ Trúc Cơ lúc còn nhỏ, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ không có thành tựu trên con đường võ học, ngay cả hắn cũng gần như tuyệt vọng.

Nhưng Triệu Vân năm 14 tuổi cũng mới bắt đầu luyện võ, chỉ dùng năm năm đã luyện thành võ nghệ tuyệt thế, điều này mang lại hi vọng cho Lưu Cảnh.

Triệu Vân có thể, tại sao Lưu Cảnh hắn lại không? Quan trọng là phải có minh sư dạy dỗ, mà hiện giờ người có năng lực này trong thiên hạ chỉ có Ngọc chân nhân.

Lưu Cảnh hào hứng đi vào trong khu nhà, vừa vào tới sân đã cảm thấy một dự cảm bất tường, hắn theo bản năng đặt tay lên chuôi đao, trong phòng truyền tới những tiếng đổ vỡ, giống như có người đang đập đồ.

"Công tử!"

Trong phòng chứa củi ở bên cạnh truyền tới tiếng gọi của Mông thúc, Lưu Cảnh đi nhanh vào phòng chứa củi, tình hình trước mặt làm hắn ngẩn người, chỉ thấy Mông thúc đang cố gắng vịn tường đứng dậy, khắp mặt toàn là máu.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Cảnh vội vàng đỡ Mông thúc, trán của lão bị rách một mảng, máu thịt bầy nhầy, Lưu Cảnh vội vàng móc Kim Sang Dược trong trong ngực dán lên vết thương của Mông thúc.

"Mông thúc, ai đang ở trong phòng vậy?"

"Ài!"

Mông thúc thở dài:

"Là tiểu thư của Thái gia, cô ta, nổi giận đùng đùng xông vào nhà, ta muốn ngăn lại nhưng kết quả... không cẩn thận đập đầu vào rương chứa đồ."

Dám tới cửa quậy phá, Lưu Cảnh nặng nề hừ một tiếng, xoay người đi vào phòng mình.

"Công tử, ngàn vạn lần không thể làm cô ấy bị thương!"

Mông thúc đi theo phía sau la lớn.

"Cháu tự có chừng mực."

Lưu Cảnh đi nhanh vào phòng, hắn suy nghĩ một lúc mới đẩy cửa ra, tình hình trong phòng khiến lửa giận hắn bùng lên, ánh mắt híp lại thành một đường.

Căn phòng đã trở nên tung tóe, tất cả đồ đạc trong nhà đều bị chém nát bấy, quần áo cũng bị kéo nát vụn, Thái Thiếu Dư giống như một con sư tử cái nổi điên, tay cầm đoản kiếm Bạch Long của Lưu Cảnh chém liên tiếp vào giường ngủ.

Cửa phòng bị đẩy ra, Thái Thiếu Dư quay đầu, nàng khóc một đêm nên đôi mắt rất đỏ, nàng nhìn chằm chằm vào Lưu Cảnh, trong mắt có sự kinh ngạc nhưng nhiều hơn là cừu hận.

Lưu Cảnh bình tĩnh đi vào phòng, nhặt cái Đình Hầu ở trong góc hỏng, sau đó lại lấy mấy đĩnh vàng trong góc, đây là phần thưởng hắn nhận được khi đấu kiếm.

Hắn nhìn vào đoản kiếm Bạch Long trên tay cô gái, ấn, vàng, đoản kiếm Bạch Long, ba món vật phẩm này là thứ quý giá nhất của hắn.

"Trả kiếm cho ta!"

Lưu Cảnh đưa tay, nói rất lạnh lùng.

"Ta muốn giết ngươi!"

Thái Thiếu Dư cuồng loạn hô to, huy kiếm nhào tới, Lưu Cảnh lách người, lăng không đá một cước trúng vào cổ tay của nàng, thanh kiếm rời tay bay ra ngoài.

Lưu Cảnh nhớ lại chuyện Thái Trung trộm ngựa, nhớ lại những lời cay nghiệt của Thái phu nhân, nhớ lại trò bẩn của Thái Mạo, giờ khắc này, hắn hận Thái gia tới cực điểm, cũng lạnh lùng tới cực điểm.

Lưu Cảnh tóm lấy cánh tay của Thái Thiếu Dư, kéo cô ta ra khỏi phòng.

"Khốn kiếp! Ngươi làm đau ta, mau buông ta ra!"

Thái Thiếu Dư đau đến mức cao giọng kêu to.

Lưu Tương kéo nàng ra cửa, dùng sức quẳng ra ngoài sân, nói:

"Cút đi!"

Thái Thiếu Dư chưa từng bị người khác đối xử như thế này, bị người khác tóm tay ném ra ngoài sân, nàng vừa thẹn vừa giận, ngồi dưới đất lớn tiếng khóc:

"Ta sẽ báo cho cha ta, cô cô và dượng biết, để cho bọn họ đánh chết ngươi, ta có chết cũng không gả cho ngươi!"

"Đủ rồi!"

Lưu Cảnh gầm lên giận dữ, Thái Thiếu Dư sợ hãi ngừng khóc, Lưu Cảnh lúc này đã không thể nhịn được nữa, chỉ tay về phía nàng nổi giận nói:

"Lần trước ta đã từng nói với cô, ta sẽ không cưới cô, đàn bà như cô có tới bốn chục người ta cũng không thèm để vào trong mắt. Cô đừng có tự mình đa tình, con gái thiên hạ có chết hết, ta cũng không cưới cô, cô đi đi!"

Sắc mặt Thái Thiếu Dư trở nên ảm đạm, ngay sau lại vì xấu hổ mà đỏ bừng, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra tên này dám nghĩ như vậy, dám chê mình, chửi mắng mình, làm nhục mình. Ta đường đường là trưởng nữ của Thái gia, vậy mà ở trong mắt của hắn, ta không đáng giá như vậy sao? Nam nhân mà giống như ăn mày, dù nam nhân thiên hạ có chết hết, ta cũng sẽ không gả cho hắn, ta thà xuất gia làm ni cô còn hơn.'

Thái Thiếu Dư từ từ đứng lên, sửa sang quần áo một chút, nàng nhìn Lưu Cảnh khắc cốt ghi tâm, cắn chặt răng nói:

"Được rồi! Lời của ngươi ta nhớ rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ vì lời nói ngày hôm nay mà hối hận, ta thề đấy!"

"Cô thề một trăm lần cũng vô ích, đi mau!"

Thái Thiếu Dư hung hăng giậm chân một cái, xoay người xông ra ngoài, chờ nàng ta đi xa, Mông thúc mới thở dài, từ từ đi lên phía trước nói:

"Công tử không nên nói cô ta như vậy, dù sa cô ta cũng là trưởng nữ của Thái gia, công tử ném cô ta ra sân, ngay cả nha hoàn trong phủ cũng chưa từng bị như vậy, huống chi..."

Lưu Cảnh nổi giận đùng đùng:

"Cháu bất kể cô ta là ai, dám chọc giận cháu thì cháu sẽ động thủ, bất kể cô ta là con gái nhà ai?"

Vừa dứt lời, ở cửa truyền tới một tiếng cười lạnh:

"Ái dà! Giỏi cho một thiếu niên dũng mãnh."

Tiếng cười này giống như rắn phun nọc độc, khiến người ta đổ mồ hôi lạnh.

Lưu Cảnh quay đầu lại nhìn thấy Thái phu nhân được một đám nha hoàn vây quanh đứng ngoài cửa, trên trán cô ta có mồ hôi, chứng tỏ đi tới nơi này rất gấp. Thái phu nhân vừa gặp Thái Thiếu Dư, thấy cô bé khóc chạy như bay, điều này khiến cơn giận trong lòng nàng bùng nổ.

"Công tử Cảnh rất có đảm lược đấy! Ta thật là bội phục."

Thái phu nhân cười lạnh, trong mắt lóe lên sự vô tình.

Lưu Cảnh tỉnh táo lại, hơi khom người thi lễ:

"Phu nhân đến có chuyện gì không?"

"Ta đến thăm cháu gái của ta, nghe nói nó ở chỗ này, bây giờ còn không?"

"Hồi bẩm phu nhân, cô ấy đã đi rồi."

"Vậy à? Ta nghe nói nó bị bắt nạt, cậu bắt nạt nó à? Công tử Cảnh!"

"Cháu không hiểu ý của phu nhân."

Lưu Cảnh đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn cảm thấy Thái phu nhân lai giả bất thiện, nhưng hắn cũng không muốn yếu thế:

"Phu nhân không ngại có thể nói rõ một chút, đường đường là trưởng nữ của Thái gia, thừa dịp cháu không có nhà chạy tới làm gì? Chẳng lẽ đây chính là gia phong của họ Thái hay sao?"

"Cậu. . . . đang nói lăng lăng gì đó!"

Thái phu nhân căm tức nhìn Lưu Cảnh.

Lúc này, Mông thúc không nhịn được nói:

"Phu nhân, là Thái cô nương tới gây chuyện trước, đồ đạc trong phòng đã bị chém nát, vỡ hết rồi. . . . ."

"Im miệng!"

Thái phu nhân nổi giận, cắt ngang lời Mông thúc:

"Chủ nhân đang nói chuyện, một tên nô tài như ngươi chen miệng vào làm gì."

Mông thúc sợ hãi quỳ xuống, cúi đầu không nói một lời, Lưu Cảnh đỡ Mông thúc dậy, lạnh lùng nhìn Thái phu nhân nói:

"Phu nhân, trong mắt của người Mông thúc là nô tài, nhưng trong mắt cháu ông ấy là trưởng bối, những lời của chú ấy đều là lời của cháu muốn nói."

Mông thúc vẫn cúi đầu, đôi môi run rẩy, nước mắt thình lình chảy ra, công tử Cảnh nói lão là trưởng bối, hắn là gia nô đã hơn 40 năm, đây là lần đầu tiên có chủ nhân coi hắn là trưởng bối.

Thái phu nhân cười chói tai, đối với nàng mà nói, câu chuyện chuyển trọng tâm tới một tên nô tài cũng là một loại sỉ nhục, ánh mắt của nàng tràn đầy trào phúng nhìn Lưu Cảnh.

"Được rồi! Cậu muốn sỉ nhục mình ta không phản đối, nhưng ta nói cho cậu biết, bắt đầu từ bây giờ cậu phải rời khỏi Lưu phủ, nơi này đã không còn chỗ cho cậu, đây cũng là ý của bá phụ cậu, cậu không cần đi tìm ông ấy làm gì."

Lưu Cảnh cười ha hả, hắn đã không muốn ở lại Lưu phủ nữa rồi:

"Tốt quá, cháu cầu còn không được, cháu lập tức đi ngay, Thái phu nhân cứ về trước đi!"

Thái phu nhân hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, vung tay lên:

"Chúng ta đi!"

Nàng mang theo đám nha hoàn rời đi như làn gió, trong sân chỉ còn lại Lưu Cảnh và Mông thúc, Lưu Cảnh cười một tiếng nhìn Mông thúc nói:

"Chúng ta thu thập một chút rồi đi thôi!"

Mông thúc lắc đầu:

"Cảm tạ ý tốt của công tử, nhưng khế ước bán thân của ta ở Lưu phủ, nếu ta rời khỏi Lưu phủ sẽ bị quan phủ bắt giữ, ta phải ở lại."

"Nhưng mụ đàn bà kia sẽ phát tiết lửa hận trên người thúc."

Mông thúc cười:

"Việc này thì chẳng có gì, tệ nhất là ta đi nuôi ngựa, hơn nữa ta có quan hệ tốt với mấy vị quản gia, giao tình mấy chục năm, bọn họ sẽ chiếu cô ta, công tử cứ yên tâm đi đi!"

Lưu Cảnh suy nghĩ một chút rồi xoay người vào thư phòng, hắn viết vội mọt bức thư sau đó đưa cho Mông thúc nói:

"Thúc chuyển bức thư này cho đại công tử, cháu nhờ cậu ấy chiếu cố thúc."

"Tạ ơn công tử, ta sẽ giao thư cho đại công tử."

Lưu Cảnh lại lấy ba đỉnh vàng kín đáo đưa cho Mông thúc:

"Chút vàng này thúc cất đi, nếu có chuyện gì còn có cái để dùng."

"Không! Không! Ta không thể nhận."

Mông thúc cuống quít ngăn lại:

"Công tử ở bên ngoài còn cần dùng tới tiền hơn."

Lưu Cảnh không đồng ý, cứng rắn đem vàng nhét vào tay đối phương, sau đó nhặt túi da, cười dài bước đi:

"Mông thúc, xin hãy bảo trọng!"

Mông thúc chạy ra sân nhìn bóng lưng của Thiếu chủ nhân rời đi, nước mắt một lần nữa không kiềm chế được chảy ra.

... . . .

Buổi tối, trưởng công tử Lưu Kỳ vội vã tới thư phòng của Lưu Biểu, hắn đang muốn gõ cửa thì ở trong phòng truyền tới tiếng gầm của mẹ kế:

"Tướng quân còn định dung túng nó nữa hay sao? Hắn xuất thủ đánh Thiếu Dư, loại chuyện như vậy nghe mà rợn cả người. Nó không phải đánh Thiếu Dư đâu mà đánh vào mặt Thái gia thiếp, tướng quân, hôn sự này Thái gia sẽ không tiếp nhận!"

"Phu nhân cứ bình tĩnh, chuyện này sau hãy nói, chẳng phải nó đã rời đi rồi hay sao?"

"Hừ! Thiếp không muốn gặp nó nữa, đồ trong mắt không có tôn trưởng..."

Ngoài cửa, Lưu Kỳ ngầm thở dài, chuyện thế gian có nhiều thứ không thể nói rõ được. Lời của Thái phu nhân rõ ràng chiếm cứ đạo nghĩa, phản bác rất khó.

Nghe tiếng bước chân truyền tới, Lưu Kỳ nhanh chóng núp sau một cái cột, cửa mở ra, Thái phu nhân ra ngoài nhưng vẫn chưa thỏa mãn quay đầu lại nói:

"Tướng quân, dù là kế hoãn binh cũng được, bàn bạc kỹ hơn cũng được, dù sao mối hôn nhân lần này thiếp không đồng ý, thiếp thấy Tông nhi thích hợp hơn."

Trong căn phòng truyền tới tiếng hừ lạnh của Lưu Biểu, Lưu Kỳ nhướng mày nghĩ thầm:

'Quả nhiên là mẹ ủng hộ Nhị đệ cưới Thiếu Dư.'

Thật ra thì Lưu Kỳ cũng muốn cưới Thái Thiếu Dư, nguyên nhân không phải bởi vì hắn thích Thái Thiếu Dư, mà là vì đại kế lập quân sau này. Dù sao Thái gia cũng là đệ nhất danh môn vọng tộc ở Kinh châu, có được sự ủng hộ của Thái gia, địa vị của hắn sẽ vững chắc hơn hẳn.

Đợi tiếng bước chân của Thái phu nhân đi xa, Lưu Kỳ mới tiến lên gõ cửa:

"Cha, là con!"

"Vào đi!"

Trong căn phòng truyền tới giọng nói mệt mỏi của Lưu Biểu.

Lưu Kỳ đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy cha mình đang chắp tay đứng cạnh cửa sổ, im lặng nhìn màn đêm tối om.

"Hài nhi bái kiến cha!"

Lưu Kỳ quỳ xuống, cung kính dập đầu một cái đầu.

"Con tới vì chuyện Cảnh nhi à?"

Lưu Biểu hỏi khá nặng nề.

"Dạ! Đệ ấy viết cho con một bức thư."

Lưu Kỳ lấy bức thư ra nói:

"Cha, chính là bức thư này."

Lưu Biểu lắc đầu:

"Ta tạm thời không muốn xem, con không cần đưa cho ta."

Lưu Biểu ngồi xuống, hồi lâu mới cười khổ nói:

"Chuyện nhà thật khiến cho người ta nhức đầu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.