Biệt Thự Ma Ám

Chương 18: Chương 18: Em sẽ tìm ra chị




Vy đang nhăm nhi tách trà cùng với xấp tài liệu trên bàn. Bố Loan, Mai Thanh Hùnh cùng với Loan là hai kẻ rất đáng gờm. Họ đã chung tay phá rất nhiều vụ án hóc búa. Nhiều kẻ đã bại dưới tay hai người. Có nghe nói chưa hề có vụ án nào mà hai người chưa giải được cả. Điều này rất nguy hiểm, có họ thì sẽ cản trở chuyện tốt của cô mất

- Tìm cách thủ tiêu hai người này- Cô nói với đàn em của mình

Hôm nay, Loan sẽ đến trường sau mấy tuần vắng bóng. Không biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào. Cô vui vẻ bước vào trong

Cạch!!

Tiếng cửa lớp vang lên phá tan bầu không khí náo nhiệt. Tất cả mọi người chú ý tầm nhìn ra cửa. Loan giật mình nhìn tất cả, đâu cần phải đến như thế

- A!! Chào buổi sáng

- Loan~~~~

Cái bà ngồi bàn đầu, Hoa bà tám xhayj nhanh đến chụp lấy cô từ phía đối diện. Nhiều người cũng muốn làm thế này lắm nhưng sợ cô mệt thôi

- Ây dza! Mình ổn mà, mình về rồi đây

Họ thở phào nhẹ nhõm vì Loan vẫn ổn. Loan vắng bóng, lớp này trở nên bùn chán hẳn đi. Hôm nay cô quay lại, họ rất vui nên tìm cách mở tiệc ăn mừng. Khuyên thầy chủ nhiệm dễ như ăn cháo nhưng làm sao giấu được giám thị đi dọc hành lang với mấy cái cửa kính này. Loan ngồi vào chỗ lấy sách vở đặt lên bàn. Liếc sang người ngồi bên cạnh và vô tư đặt đầu mình lên

- Có mình ở đây

Câu nói đó làm Ngọc vô cũng hạnh phúa. Tại sao phải đau vì một người như thế? Không đáng vì cô còn một người bạn như thế này mà

Bỗng điện thoại đổ chuông, Loan nhanh tay chộp lấy vì dãy số trên màn hình

- Alo

- Người phụ nữ đâm em đã đến đầu thú

Không nói gì thêm Loan cấp tốc chạy đi không quên nói lời tạm biệt với lớp. Họ chán nản tiếp tục vào tiết học. Xuống dưới trước cổng trường Loan ngồi nhanh vào trong xe vẻ mặt nghiêm trọng

- Em đang lo lắng sao? Em đã thấy gì?

- Không gì. Anh tăng tốc độ giúp em...

Không phải người phụ nữ đó, người phụ nữ mà cô đã thấy. Ba cô đang thẩm vấn cô gái ấy bên trong. Còn khá trẻ mà

Kết thúc cuộc thẩm vấn, ba của Loan đưa hết những gì ông đã thu thập được cho Loan. Cô xem qua một lần rồi đề nghị để đích thân mình sẽ là người vào tra hỏi với điều kiện không camera giám sát. Ông Hùng có vẻ hơi ngạc nhiên và ái ngại nhưng rồi cũng đồng ý

Vào trong, Loan kéo ghế ngồi lên đối diện cô gái. Có vẻ cô ấy rất mệt mỏi vì đang nằm ì trên bàn. Loan đưa tay chạm nhẹ vào cô ấy khiến cô ấy bừng tỉnh

- Lại thẩm vấn!!??- Cô gái chán nản nói

- Tôi biết cô không phải người gây tai nạn cho tôi

Cô gái có chút giật mình đánh mắt sang hướng khác gãi gãi đầu

- Cô có thể nói cho tôi... thông tin về người đã nhờ cô... tự thú giúp không

Ánh mắt của Loan toát lên vẻ nguy hiểm hiếm có làm cô gái đó giật mình nhưng cô ta lại im lặng chăm chú nhìn cây bút đang được xoay xoay trên hai ngón tay giữa của Loan. Đúng! Loan đang chờ đợi

Một lúc sau vẫn không có động tĩnh, biết mình không thể làm khác, Loan buộc mình phải nói ra điều này

- Cô là người bị nhiễm HIV và cô lo sợ con mình cũng thế. Hiện tại cô đang cần tiền để chữa trị... dù không biết điều đó có phải thật hay không

- Sao... sao cô biết!!

- Súc giác của tôi đã nói lên điều đó

Cô ta im lặng cúi đầu

- Cô tên là Dương Thanh Mẫn. Là người bị chúng tôi truy nã suốt một năm qua. Tội cũ chưa đền đáp lại sinh ra tội mới. Nếu tòa án không khoang nhượng chắc chắn cô sẽ ở tù suốt phần đời còn lại và không được gặp con mình

- Không!!- Có vẻ những gì Loan nói đã kích động đến tấm lòng của một người vừa thuở đầu làm mẹ- Vậy... làm sao để tôi được gặp con tôi

- Hãy giao đứa bé cho chúng tôi

Ra khỏi phòng thẩm vấn là đã hết thời giờ, cô Mẫn được đưa vào phòng tạm giam. Loan cầm trên tay cuốn nhật kí lật đi lật lại

- Con đã thu được những thông tin gì!?

- Con xin giấu nhé. Và con muốn tự mình tìm ra sự thật

- Ba tin ở con. Đi với con bé nhé Lân. Đừng để nó làm càn- Ông Hùng nói vớ giọng nghi ngờ

Loan phì cười đi ra phía cửa

- Anh hai!! Phiền anh đưa em đến chỗ này

Muốn để hôm sau rồi đến nhưng lòng cô không kiềm được. Muốn gặp người đó, rất muốn

Đến một căn hộ anh của Loan đợi dở dưới. Cô nhìn lên căn phòng mang số 4 ở tầng 3. Chào tạm biệt anh mình cô nhanh chóng cất bước trên những nấc thang. Đứng trước căn phòng giơ tay để nhấn chuông. Không được!! Phải trấn tĩnh lại cái đã. Cô Mẫn đã đưa cho cô chính xác địa chỉ căn phòng này trong làn nước mắt. Loan sẽ không để cô ấy thất vọng

Tín tin!!

Tiếng chuông reo lên cùng với nhịp tim của cô tăng mạnh và càng hơn nữa khi cô nghe tiếng bước chân lịch bịch bên trong

Cạch!!

Cánh cửa mở ra, là một cô gái có hơi giật mình vì người xa lạ trước mắt. Cô ấy đang đeo một tấm mặt nạ dày màu trắng vì thế khuôn mặt cũng khó nhận dạng được. Khạc giọng một nhịp cô gái ấy cất tiếng

- A... cô đến đây có việc gì à- Loan giật mình hoàn hồn- Có vẻ như chiếc mặt nạ của chị làm em giật mình nhỉ

- À không!! Em đang trong buổi thực hành của trường và... là vấn đề sinh tồn của lứa thanh niên. Nhiệm vụ...

- Chị hiểu. Mời em vào nhà

Cách cư xử của cô gái này rất tự nhiên, cô có nên nghi ngờ không!? Đáp án nằm sau chiếc mặt nạ đó

Ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ hẹp Loan được chủ hộ pha cho cốc nước nóng. Bên ngoài hiện tại là mùa đông. Khá lạnh

- Em đã vào được nhà của một người trong thành phố. Thế đã hoàn thành nhiệm vụ chưa nhỉ!?- Cô gái ấy nói

- Em vẫn còn một số thứ cần làm với chị. Đầu tiên sẽ là thông tin cá nhân

***

Đã có thông tin về người còn lại trong gia đình Loan. Mai Quốc Lân là anh trai trưởng trong nhà. Là một Hacker khét tiếng. Lí do không điều tra được những thông tin bí mật hơn vì anh ta vừa về nước. Chính xác là từ Los Angeles. Cách đây vài tuần một mình anh ta đã đánh sập một trang báo đài lừa đảo ở New York theo lệnh của FBI. Có lẻ nên khử luôn, những thông tin mật mà cô có toàn là những thông tin cấm và tất cả đều được lưu trữ trên trang web mà không phải là kín đáo lắm. Huống chi anh ta đã biết mặt cô rồi nên phải cẩn trọng hơn. Phòng số 4 tầng ba. Ngày mai cô đến đó một mình. Vy nước xuống cầu thang leo một chiếc xe hơi đã đậu sẵn. Nó đã vô tình lọt vào con mắt trong kính chiếu hậu của Lân

***

Loan muốn đợi đến khi chiếc mặt nạ ấy đến lúc phải tháo xuống. Nhưng có vẻ cô gái này vẫn không chịu bỏ cuộc. Hết chiếc này đến chiếc khác. Chúng không cùng một loại nên khó mà phán đoán, Loan không phải cô nàng hay dùng mĩ phẫm. Nghĩ được câu chuyện mới cô muốn tiếp tục hành trình tra khảo của mình nhưng tiếng chuông điện thoại reo lên vội vã đã đánh tan bầu không khí nhộn nhịp. Nhìn dãy số trên màn hình Loan không chần chừ nhấc máy bước sang chỗ khác. Vài phút sau cô quay lại với một gương mặt lo lắng u sầu lấy chiếc cặp trên sofa của mình

- Ba em gặp một số chuyện. Em phải tạm biệt chị từ lúc này. Mai em lại đến nhé. Yêu quí chị lắm

Cô gái ấy chỉ cười. Sau khi Loan khuất bóng liền chạy vào nhà vệ sinh

- Cái Loan nó đi rồi

Bước ra là một người không hẳn là xa lạ, đó chính là mẹ kế hiện giờ của Loan7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.