Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1320: Chương 1320: Làm việc phải an tâm, làm người không nên nói trống không.




Nhìn từ ngoại hình thì thấy đó là một chiếc xe hơi, thế nhưng nhìn qua thì rõ ràng là những chiếc xe trong triển lãm xe hơi nhìn đẹp hơn. Lý Hộc Binh nhìn chiếc xe đang bị che lại mà có chút chờ mong, công ty xe hơi Đông Hồng cho ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc đó sẽ là chiếc xe gì.

Rốt cuộc là chiếc xe gì mà mời cả Liêu An Như? Công ty xe hơi Đông Hồng gióng trống khua chiêng mà không làm ra trò gì đặc sắc, nhất định sẽ bị chửi ngập đầu.

Khi Lý Hộc Binh đang suy đoán lung tung, chợt thấy Liêu An Như duỗi tay ra, nàng gỡ đi tấm bạt phủ lên xe. Khi bàn tay Liêu An Như lấy tấm bạt ra, hai mắt Lý Hộc Binh chợt trợn trừng.

Đó là một chiếc xe rất đẹp, khéo léo, nhỏ gọn, chiếc xe màu xanh và trang phục màu xanh của Liêu An Như căn bản cực kỳ thu hút ánh mắt của Lý Hộc Binh. Hắn chợt sinh ra xúc động, với tiền lương của mình sao đủ mua chiếc xe kia.

Khi Lý Hộc Binh đang cảm khái thì chợt có người nói: - Công ty xe hơi Đông Hồng trưng bày loại xe như vậy mà mời Liêu An Như làm người mẫu xe hơi, còn không tiếc tiền thuê vị trí trung tâm, đây không phải là dốc hết vốn sao? Nếu để cho Liêu An Như đứng bên cạnh những chiếc xe thể thao giá vài chục triệu mới xứng đáng.

- Được rồi, bớt tranh cãi đi, chiếc xe này không tồi đâu, nhưng nếu so với những dòng xe khác thì có vẻ hơi kém. Một người bên cạnh chợt nói: - Đừng nói những lời vô dụng kia nữa, mau nhìn xem giới thiệu xe, tôi có phải đang nhìn lầm không?

- Cái gì mà nhìn lầm? Xe gia đình giá rẻ Tùng Thử, không phải đấy chứ? Giá cả bao nhiêu? Chưa đến bốn mươi ngàn sao? Trời ạ, đây là vị thần nào vui vẻ ném tiền xuống cho chúng ta sao?

- Thật sự chưa đến bốn mươi ngàn? Trời, đây là ý gì? Một người chợt thì thào, sau đó lớn tiếng nói: - Xe này không phải chuẩn bị cho tôi sao? Tôi đang nghĩ không biết khi nào mình mới mua được xe đây.

- Kiểu xe này căn bản dành cho những người thanh niên không có nhiều tiền như chúng ta.

Lý Hộc Binh nhìn Liêu An Như đứng bên cạnh chiếc xe Tùng Thử như một vị nữ thần, lại nhìn chiếc xe nhỏ gọn xinh xắn, thật sự vừa nhìn đã thích. Thầm nghĩ chiếc xe này nếu thật sự có giá cả như vậy thì nhất định sẽ trở thành chủ đề được bàn nhiều nhất trong triển lãm xe hơi lần này.

Hai giờ sau Lý Hộc Binh chen chân ra khỏi đám đông, lúc này máy ảnh trên ngực đầy hình ảnh về Liêu An Như, trong lòng đã chuẩn bị sẵn một bản tin rất thu hút.

- Nhanh lên, chậm thì không kịp bây giờ. Ôi, nếu không phải nãy giờ đi theo cậu xem người mẫu xe hơi, nào chậm chân thế này?

- Thôi đi, ai đi theo ai còn chưa biết được, tôi thấy vừa rồi anh nhìn mỹ nữ mà hai mắt như lọt ra ngoài, rõ ràng anh làm tôi mất thời gian, nếu không tôi đã được gặp Liêu An Như rồi. Nghe nói lần này công ty xe hơi Đông Hồng không những giới thiệu một mẫu xe rất đẹp, hơn nữa giá cả còn rất rẻ, chúng ta tranh thủ đi sang xem thế nào.

Lý Hộc Binh nhìn hai người đồng sự chạy đến với bộ dạng không thể chờ đợi được nữa mà sinh ra cảm giác đắc ý. Thầm nghĩ mình may mắn không đi ngắm những người mẫu xe hơi kia, nếu không thì tổn thất lần này là rất lớn.

Đám người hối hả chạy đến xem xe của công ty xe hơi Đông Hồng, Lưu Thành Lâm ở bên trong chợt cau mày, mặc dù đây chỉ là bắt đầu nhưng hắn biết rõ nó chỉ còn cách một bước ngắn nữa là tiếp cận nguyện vọng của mình.

Công ty xe hơi Đông Hồng không những tự chủ được dòng xe của mình, hơn nữa lần này mức tiêu thụ sẽ tăng lên điên cuồng, Lưu Thành Lâm cảm thấy mình xem như không phụ lòng kỳ vọng của giám đốc, không phụ lòng kỳ vọng và tín nhiệm của trưởng phòng với mình.

Tình huống nóng nảy bên ngoài cũng làm cho Lưu Thành Lâm có chút kích động, nhưng trong lòng lại căn bản rất khổ sở. Hắn đã biết được kết quả hội nghị thường ủy mở ra trước đó, tin tức truyền đến tai hắn là cực kỳ chuẩn xác. Mặc dù bây giờ còn chưa chính thức có văn kiện, thế nhưng việc hắn rời khỏi công ty xe hơi Đông Hồng xem như là đã định.

Mặc dù trước đó Lưu Thành Lâm biểu hiện cực kỳ trấn tĩnh trước mặt trưởng phòng Vương, cũng cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng lúc này đối diện lấy thành công mà mình vất vả lắm mới có được, hắn cũng không thể bình tĩnh được như trước đó.

Vì sao mình bỏ công sức sản xuất một dòng xe phù hợp với thị trường, thế nhưng lại bị người ta chụp mũ thiếu năng lực? Vì sao mình là người một lòng quan tâm đến đường ra của xí nghiệp thế nhưng bọn họ lại căn bản cho mình một đòn cay độc như vậy?

Một cảm giác đau xót dâng lên trong đầu Lưu Thành Lâm, làm cho gương mặt của hắn có vài phần dữ tợn. Nhưng Lưu Thành Lâm cũng là người giỏi khắc chế, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó áp chế tâm tình của mình.

Có một câu thế này, người để lại danh, nhạn để lại âm thanh, dù thế nào thì xe Tùng Thử cũng gặt hái thành công lớn, xem như là một thành tích cao độ của mình. Hắn có thể đi đến ngày hôm nay cũng xem như không phụ lòng kỳ vọng của giám đốc Triệu Hòa Duyệt, còn có sự giúp đỡ to lớn của bí thư Hùng; hơn nữa vào thời điểm khó khăn trưởng phòng Vương còn mạo hiểm đẩy mình lên vị trí giám đốc công ty.

Lưu Thành Lâm nghĩ như vậy mà cảm thấy dễ chịu hơn, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Vương Tử Quân.

- Chào trưởng ban Giang Vĩ, tôi là Lưu Thành Lâm, xin hỏi trưởng phòng Vương có rảnh không, tôi muốn báo cáo tình huống triển lãm xe hơi cho lãnh đạo. Lưu Thành Lâm trước kia gọi điện thoại cho Du Giang Vĩ luôn sinh ra cảm giác bất an không yên, thế nhưng hôm nay hắn đã cho ra quyết định, thế nên thoải mái hơn rất nhiều.

Du Giang Vĩ rất khách khí yêu cầu Lưu Thành Lâm chờ một chút, ngay sau đó bên trong điện thoại đã vang lên giọng nói quen thuộc của Vương Tử Quân. Sau khi nghe lời cổ vũ của trưởng phòng Vương, Lưu Thành Lâm cảm thấy hai mắt mình đã ướt. Hắn tuy biết mình chịu nhiều uất ức, thế nhưng trên sự kiện này thì trưởng phòng Vương xem như đã gánh đi hết áp lực cho mình.

Lưu Thành Lâm miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói: - Trưởng phòng Vương, chúng ta đã thành công, Tùng Thúc đã tạo nên chấn động lớn trong triển lãm xe hơi. Mặc dù đây mới chỉ là bắt đầu, thế nhưng tôi tin Tùng Thử sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.

Vương Tử Quân căn bản cực kỳ tin tưởng vào Lưu Thành Lâm và chiếc xe Tùng Thử, vì kinh nghiệm kiếp trước đã chứng minh tất cả, thế nên hắn cười cười nói: - Thành Lâm, anh làm rất tốt, chờ khi nào triển lãm xe hơi kết thúc, chuyện của tôi cũng hoàn thành, tôi sẽ thỉnh công cho các anh.

- Trưởng phòng Vương, lần này chúng tôi tham gia triển lãm xe hơi Ma Đô đều nhờ vào sự giúp đỡ của anh, nếu như không phải nhờ ngài hỗ trợ, chúng tôi có lẽ không thể nào nhanh chóng... Lưu Thành Lâm tuy tỏ ra thoải mái với Du Giang Vĩ, thế nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn vẫn có chút lắp bắp.

Vương Tử Quân cười mở lời: - Được rồi, tôi cũng không hỗ trợ gì nhiều, chỉ làm được những gì trong khả năng của mình. Thành công của các anh ở triển lãm xe hơi lần này chủ yếu là nhờ vào mô hình xe tiên tiến, vừa bảo vệ môi trường lại vừa thực dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.