Bí Mật Xuyên Qua

Chương 12: Chương 12: Lưu Tuyết Mai




Một bóng dáng màu vàng chói lóa, cả người đều là một bộ y phục màu vàng, ngay cả trâm cài tóc và trang sức đều là vàng, đóa hoa trên cổ màu vàng, giày thêu hoa cũng màu vàng nốt. khuôn mặt góc cạnh nam không ra nam nữ không ra nữ chống nạnh đứng giữa sảnh đường. Vẻ mặt si mê ra vẻ chiếm hữu đối với bộ y phục phía trên kia, giọng nói the thé tuôn ra khiến người ta không tự chủ mà nổi mấy tầng da gà.

“Lão nương nói ‘Nhất Sắc’ kia hôm nay sẽ thuộc về tay của lão nương, các ngươi nên biết tự lượng sức mình mà rút lui đi.” Bóng vàng hống hách tuôn một tràng, rút từ trong người ra một sấp ngân phiếu dày cộm quơ quơ trước mắt mọi người, sau đó lại nhét vào trong ngực.

Tất cả người ở sảnh đường, những người có máu mặt ẩn núp xung quanh, hay đương sự là Hoàng Đông cũng đều không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt, cái tên nhân yêu đáng sợ này chui ở đâu ra vậy, còn đem theo rất nhiều tiền ở trên người chứ.

“Thế nào? Chưa thấy người đẹp bao giờ hả? Đừng ra vẻ si mê đó nhìn ta, ta đều có ý trung nhân rồi. Ta ra giá hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim.” Bóng vàng nói xong hếch mặt lên trời. Lời nói không biết xấu hổ khiến người nơi này không khỏi làm một trận phỉ nhổ.

“Ta cũng muốn tham gia đấu giá!”

Khi mọi người đang trong nỗi kinh ngạc và bàng hoàng, ở cửa Thiên Sắc lại thêm một đội quân nữa xuất hiện, dẫn đầu là một nữ tử mảnh mai, thân thể như cành liễu, đôi mắt xếch yêu mị khiến người ta không thể không đắm chìm vào trong đó. Cả thân hoa phục nhẹ nhàng càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

“Ta gọi là Lưu Tuyết Mai, là nhị nữ nhi của Thừa Tướng gia, hôm nay biết ở đây có náo nhiệt cho nên cũng muốn đến góp vui, mong các vị nhẹ nhàng nương tay. Ta muốn ra giá hai ngàn sáu trăm lượng hoàng kim.”

Đây chính là vị nhị tiểu thư được Lưu thừa tướng cực kỳ cưng chiều, không những vẻ ngoài khiến người ta mê hoặc, còn có gia thế cực kỳ khủng khiến rất nhiều nam nhân trong thiên hạ muốn có được nàng. Nhưng thật đáng tiếc, một người như Lưu Tuyết Mai lại đem lòng yêu vị Thân vương trẻ tuổi Trần Tử Đình – một người chỉ thích nam không thích nữ. Còn tuyên bố không phải hắn thì không cưới.

Vị Thân vương Trần Tử Đình mà mọi người đang nhắc tới kia đang ngồi cùng với Trịnh Vi Hòa, con trai độc nhất của thương gia giàu có nhất nhì kinh thành Trịnh Vi Quý, hắn cũng chính là biểu ca của Lưu Tuyết Mai. Giờ đây hắn đang ghé người bên cửa sổ, liếc mắt nhìn Trần Tử Đình.

“Tử Đình à, Tuyết Mai đâu có gì không tốt, sao ngươi cứ tránh nàng như tránh tà thế. Một tiểu cô nương xinh đẹp dịu dàng, biết bao nhiêu nam tử muốn lấy nàng làm vợ mà ngươi lại không thích. Chẳng lẽ ngươi thích người như Hoàng Thúy kia hả? Hay lại nói người thật sự thích đàn ông?” Trịnh Vi Hòa ra vẻ sợ sệt ôm lấy ngực.

Người đối diện vẫn đang pha trà suốt cả một buổi sáng mà không để ý đến mình, Trịnh Vi Hòa có chút bực bội. Đi xem náo nhiệt mà có mỗi hắn nói chuyện, một hồi lại giống như độc thoại.

“Nếu ngươi thích thì hỏi cưới nàng ta đi.” Trần Tử Đình cầm một nắm trà mới lên ngửi ngửi, là trà ở Giang Hà, lại giống như có chút hương vị khác bên trong. Hắn bỏ trà vào một cái chén lớn, đổ một ít nước sôi rồi đảo qua, sau đó tẻ hết nước đi, rồi lấy cái muôi múc xác trà chưa kịp nở bỏ vào bình. Đợi qua một lúc lại đổ nước sôi vào.

“Ách, ngươi đừng đùa chứ, ta còn muốn tự do, chưa muốn lấy vợ đâu.” Trịnh Vi Hòa lập tức xua tay nói.

“Con trai độc nhất của thương buôn giàu có nhất Phượng Tần hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn không muốn lấy vợ, ngươi đây là muốn chọc tức chết Trịnh bá sao?” Trần Tử Đình ngước mặt lên nhìn hắn một cái rồi lại cúi xuống nghiên cứu trà của mình.

“A, ngươi thì khác gì ta chứ? Đừng nói nữa, bỏ qua vấn đề này đi. Tử Đình này, ngươi có tin tức của Hoàng Thúy rồi phải không? Sau hôm đó nàng ta giống như bốc hơi khỏi trần gian vậy.” Trịnh Vi Hòa vội chuyển chủ đề, như nhớ ra cái gì lại hỏi.

“Nàng ta chết rồi.” Dừng lại một chút, hắn tiếp tục: “Là bị người ám sát.” Trần Tử Đình giống như không phải chuyện của mình, bâng quơ nói.

“Cái gì? Nàng ta chết? Ngươi tra ra ai làm sao?” Trịnh Vi Hòa kinh ngạc tột độ, hôm nay đúng là có quá nhiều chuyện khiến hắn không thể tiếp nhận được. Từ ngày mai hắn phải tìm hiểu mới được, thời gian này hắn chơi nhiều quá rồi.

“Tra ra, nhưng ngươi chắc chắn sẽ không tin.” Trần Tử Đình ý vị sâu xa nói.

.....

“Ba ngàn lượng hoàng kim.” Bóng dáng màu vàng nhìn Lưu Tuyết Mai đầy vẻ khiêu khích, tay để lên ngực, nơi mà nàng dấu tiền, như muốn nói với người bên kia rằng nàng có rất nhiều tiền.

“Haha, hai vị cô nương đã muốn chơi thì tại hạ cũng muốn bồi, chỉ mong hai vị nhẹ tay một chút. Ta ra ba ngàn hai trăm lượng hoàng kim.” Vũ Văn Thành phóng nụ cười tà mị đến hai nữ nhân trước mắt. Lưu Tuyết Mai ra vẻ không hiếm lạ gì, còn cái bóng vàng như bị si mê, lạc vào nụ cười của hắn, sau đó nàng lắc đầu một cái tỉnh lại.

“Được, vậy chúng ta cùng chơi, ba ngàn ba trăm lượng hoàng kim.” Lưu Tuyết Mai mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại. Đôi mắt như ẩn như hiện có chút si mê nhìn đến chiếc váy tuyệt sắc ở trên khán đài.

“Bốn ngàn lượng hoàng kim.” Lời nói của bóng vàng giống như bom nổ, khiến người ta phải thổn thức không thôi. Tên nhân yêu này ra giá một cái liền đến tận trời mây.

“Bốn ngàn một trăm lượng.”

“Bốn ngàn hai trăm lượng.”

“Bốn ngàn năm trăm.”

Ở trong sảnh đường Thiên Sắc, ba tiếng nói phân biệt được cứ theo thứ tự vang lên. Con số càng ngày càng tăng khiến người ta phải kinh hãi.

“Bảy ngàn bốn trăm vạn lượng hoàng kim.” Vũ Văn Thành đọc lên con số này mà lòng đau như cắt, không phải hắn bắt buộc phải có được Nhất Sắc, nếu không hắn cũng không dám nhịn đau mà bỏ ra con số lớn như thế này đâu.”

Lưu Tuyết Mai cũng giống như vậy, miệng mấp máy muốn tiếp tục ra giá nhưng lại thôi. Nàng đang rất băn khoăn có nên tiếp tục hay không.

“Một vạn lượng hoàng kim. Các ngươi đừng phí công vô ích nữa. Đây chính là tất cả số tiền ta có. Các ngươi có muốn cũng không vượt được ta đâu. Nhìn vẻ mặt các ngươi ta liền thừa biết không có khả năng qua mặt ta. Hahaha.” Bóng dáng màu vàng nhìn thấy hai người kia không lên tiếng thì đưa tay chống vào hông, hướng mặt lên trời đắc ý cười.

“Ta thắng rồi, các ngươi chịu thua đi, về nhà mà khóc lóc với cha nương các ngươi đi. Chính là các ngươi đều bại dưới tay ta. Hahaha.”

Giọng cười và câu nói đầy khiêu khích của bóng vàng khiến người ta thật chán ghét, ở bên dưới bắt đầu nổi lên tiếng nghị luận. Giọng Hoàng Đông trong trẻo, lại giống âm hồn tiếp tục vang lên. Tiếng của hắn giống như nhắc nhớ mọi người đó sẽ là hồi kết.

“Một vạn lượng hoàng kim lần một!”

“Một vạn lượng hoàng kim lần hai!”

“Một vạn...”

“Một vạn một trăm lượng hoàng kim.” Lưu Tuyết Mai nghiến răng ken két hét lên khiến cả sảnh đường vừa xôn xao lại trở về một mảnh im lặng.

“Này, cái tên xấu xí nhà ngươi. Không có tiền thì đừng chơi làm gì. Sao bây giờ lại ngáng chân của ta hả?” Bóng dáng màu vàng giống như một con mèo xù lông, chỉ vào mặt Lưu Tuyết Mai nói.

“Ngươi mới là người không có tiền. Có giỏi thì tiếp tục lên giá đi.” Đến lượt Lưu Tuyết Mai mỉa mai cười nhìn bóng vàng, một cái liếc mắt không có độ ấm hướng tới khiến nàng ta không khỏi rùng mình một cái, nhưng nhiều hơn vẫn là sự tức giận, mặt bóng vàng đỏ bừng lên.

“Ngươi đúng là nữ nhân không được việc. Bộ dạng thế này còn đòi yêu Thân Vương của ta, cái gì mà không phải chàng thì không cưới chứ. Ngươi còn không bằng Hoàng Thúy, nàng ta còn được gả cho Thân Vương rồi đấy. Chưa biết chừng sau này nàng ta quay lại nối lại tình xưa Thân Vương. Ngươi cả đời cũng khong thể làm chàng để ý đến đâu, thôi cái ý nghĩ dùng ‘Nhất Sắc’ để quyến rũ chàng đi.”

Bóng vàng bất chấp tất cả tuôn một tràng. Lưu Tuyết Mai nghe xong thì mặt trắng bệch.

“Nàng ta chết rồi, nàng ta mới chính là người không có cơ để tranh chàng với ta.”

Lưu Tuyết Mai như bị chọc đến điên, rống lên một câu khiến người ta phải khiếp sợ. Nha hoàn bên cạnh lôi nàng ta một cái như nhắc nhở, Tuyết Mai liền biết mình lỡ miệng rồi.

“A, ngươi nói Hoàng Thúy chết rồi? Là ngươi ghen tị với nàng ta nên nổi lòng oán độc đi giết chết người ta hả?” Bóng vàng tỏ vẻ kinh ngạc thốt lên một câu.

Lưu Tuyết Mai biết mình nói sai, vội vàng sửa lại.

“Ngươi nói hươu nói vượn. Hoàng Thúy nàng ta sau khi bị hưu thì mất tăm mất tích, ai mà chẳng đoán nàng ta lưu lạc đâu đó không chịu nổi mà thắt cổ tự tử rồi. Nếu ta là nàng, bị người phỉ nhổ, người thân cũng không cần thì chỉ có đi tìm chết.” Lưu Tuyết Mai vẻ mặt đầy sự chán ghét, đuôi mắt hiện lên vẻ châm chọc. Đôi mắt cười như không cười nhìn tên nhân yêu bóng vàng trước mặt, có ai biết đôi mắt này đã rét lạnh đến cực điểm.

“Ngươi chỉ biết khua môi múa mép, đợi đấy, sau này ta sẽ phục thù.” Bóng vàng nghe vậy thì tức tối, không biết nói gì nữa nên để lại một câu rồi quay lưng bỏ đi. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mới một loáng liền biến mất dạng.

“Lưu tiểu thư à, xin tiểu thư thứ lỗi, nhưng tại hạ cần phải có ‘Nhất Sắc’ này.” Vũ Văn Thành chắp tay tạ lỗi với Lưu Tuyết Mai. Sau đó quay qua nhìn Hoàng Đông đưa ra cái giá cuối cùng cho buổi đấu giá.

“Tại hạ ra giá một vạn năm trăm lượng hoàng kim.” Vũ Văn Thành nói ra lời này với vẻ mặt như không có chuyện gì, nhưng ai biết tim hắn giờ đang nhỏ giọt vì mất quá nhiều máu.

Lưu Tuyết Mai sau khi nghe cái giá này thì biết mình thua rồi, nhưng vẫn có chút không cam lòng mà đứng nhìn chằm chằm ‘Nhất Sắc’ một lúc lâu. Nha hoàn bên cạnh thấy sắc trời đã muộn, nói gì đó bên tai nàng, Lưu Tuyết Mai đành nói vài câu chúc mừng Vũ Văn Thành rồi cũng dẫn theo đoàn người rời đi. Hôm nay nàng bị ăn đau quá nhiều rồi, cái tên nhân yêu đáng chết kia, nếu nàng tìm được hắn sẽ cho hắn sống không bằng chết.

Buổi đấu giá cuối cùng cũng có hồi kết. Chỉ là cái giá dành cho ‘Nhất Sắc’ đúng là khiến người ta sợ hãi không thôi. Hơn một vạn lượng hoàng kim, con số này có thể để người dân ăn sung mặc sướng đến mấy đời.

Vũ Văn Thành khi nhận được ‘Nhất Sắc’ mà lòng đau như cắt. Hắn phải lấy lại toàn bộ máu rơi ra mới được, cái giá này quá đắt rồi, thịt của hắn giống như bị cắt chảy máu vậy.

Buổi đấu giá kết thúc cũng giữa trưa, người người tụ tập tại Thiên Sắc cũng dần dần rời đi. Có mấy người vì hứng thú nên cũng dạo quanh Thiên Sắc một vòng xem có gì mới mẻ. Trà lâu đối diện cũng thế, chỉ có điều người ở lại vẫn còn rất nhiều, toàn là người có tiền ngồi nghiền ngẫm trà đạo, cũng nghiền ngẫm lại buổi đấu giá ngày hôm nay, đối với họ, chuyến đi ngày hôm nay tuyệt đối có lời.

Ngoài những người suy ngẫm đến ông chủ trà lâu, đến mục đích của người mua Nhất Sắc, đến lời nói của Lưu tiểu thư, còn có thân phận Vũ Văn Thành và tên nhân yêu mang cái váy vàng rực không ai biết là ai kia. Bọn hắn đều có chung một suy nghĩ, hôm nay kinh thành quả thật xuất hiện rất nhiều người có tiền.

Lại nói đến chuyện trước đó, sau khi vị nhân yêu bóng vàng kia rời đi, liền có ba tốp người theo đuôi. Một tốp là của Lưu Tuyết Mai, một tốp của ai không ai biết, còn một tốp lưu manh muốn dò theo hòng chiếm đoạt tài sản. Nhưng tất cả đều bị mất giấu khi đến một đoạn đường người ngựa qua lại đông đúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.