Bí Mật Độc Quyền

Chương 8: Chương 8: Chương thứ bảy




Em cắn trái táo — dù cho nó có độc, nhưng ngay cả quả táo độc anh cũngkhông muốn cho em.

Tề Duy Đức cầm cây kéo nhỏ cắt sửa cành lá, tuy rằng đã vao tuổitrung niên, nhưng ông điều dưỡng hợp lý, xem ra vẫn là một quý ông anhtuấn, trong vòng xã hội, vẫn có không ít phu nhan ngưỡng mộ ông.

Khi An Bối Nhã đi vao nha kính, liền thấy ông đeo găng tay, cầm cáixẻng nhỏ xúc đất, nhổ rễ hoa lan hình cầu lên rồi cấy vào một cái bồn nhỏkhác.

Cô không lên tiếng quấy rầy, dựa vào cửa, nhìn hoa cỏ trong nhà kính.Hoa cỏ tại nơi nay toan bộ là do Tề thúc tự tay săn sóc, cũng không mượntay người khác. Trừ khi cùng mấy người bạn gia liên hoan, chơi bóng, ở lâuđai cổ nay, nơi Tề thúc thường lưu lại nhất chính là nhà kính.

Ánh mặt trời êm dịu từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, cô nhìn Tề thúc,mai đầu ông đã có mấy phần xám trắng, lưng vẫn thẳng tắp, nhưng nămtháng vẫn vô tình lưu lại trên người ông những dấu vết của thời gian, cônghĩ cuộc đời trước của cô, Tề thúc so với bây giờ cang gia nua hơn.

Tề Thiên Kiêu lãnh đạm khi chung sống cùng ông, mà quan hệ củaCarleen với ông từ trước đến nay như băng gia, tại cai gia đình này, ngoàitrừ Cole, cũng chỉ có cô nói chuyện cùng ông.

Cô biết Tề thúc rất cô đơn, nhưng cô không có năng lực thay đổi, bởi vìcô chính là thủ phạm tạo nên tình cảm không thuận hòa trong Tề gia.

‚Đứa nhỏ nay, ngơ ngẩn cái gì thế?‛ Tề Duy Đức buông cái xẻng nhỏ,cởi găng tay, đi tới bàn trà bên cạnh, bên trên bày bánh bích quy và trà.

Ông ngồi vào ghế, chìa tay ra, ý bào An Bối Nhã cũng ngồi xuống.

‚Vừa nãy con suy nghĩ chuyện gì thế?‛ Ông giúp cô rót một tách tràxuân.

Tuy rằng sống ở Scotland, ông vẫn thích nhất là trà Trung Quốc.

Hiểu rõ sở thích của chủ nhân, Cole chuẩn bị rất nhiều lá trà, nếu khôngcó, liền lập tức dặn người mua về.

‚Đau có đau ạ!‛ An Bối Nhã uống một ngụm tra, tư vị ngọt lành khiếncô cười híp mắt, ‚Tra nay uống ngon thật, Tề thúc, kỹ thuật pha trà của chútốt thật.‛

Cô cười đến mức vui vẻ, đanh lừa ông, nhưng sao Tề Duy Đức khôngnhìn ra tam tư của cô bé này. Ông từ ái vỗ vỗ tay cô ‚Con bé ngốc, đừngsuy nghĩ nhiều lam gì.‛

An Bối Nhã hơi hơi thu hồi nụ cười.

‚Kỳ thật, nói đúng ra là chuyện này do Tề thúc gây ra, vô duyên vô cớlại cuốn con vào việc nhà của Tề gia.‛

‚Tề thúc!‛ Cô nhíu mày, không thích Tề thúc nói như vậy, ‚Nếu khôngphải chú tìm được con, nhận nuôi con, bây giờ con cũng sẽ không sống tốtnhư thế nay.‛

Cũng sẽ không gặp anh.

Chỉ la

An Bối Nhã mím môi, ánh mắt có chút ảm đạm.

Tề Duy Đức để ý tới ánh mắt của cô, ‚Gần đay con va Thiên Kiêu ởchung có tốt không?‛

‚Không hẳn vậy.‛ An Bối Nhã nhún vai, thoải mái mà nháy mắt với TềDuy Đức ‚Chú cũng biết mà, con chú rất khó chung sống.‛

‚Cha...‛ Tề Duy Đức bị vẻ mặt nghịch ngợm của cô chọc cười, ông đồngý gật đầu ‚Quả thật, đứa bé Thiên Kiêu kia đúng la rất cố chấp, cá tính lạicao ngạo, nhưng ma nó rất thông minh, chuyện gì cũng làm cực tốt, chưabao giờ khiến ta thất vọng.‛

Ông thản nhiên nói, biểu lộ niềm tự hào của một người cha với con trai.

‚Những lời này chú nên nói với anh ấy, chứ nói với con lam gì.‛ Tìnhcảm hai cha con căng thẳng như vậy, đều bởi vì cá tính bọn họ quá giốngnhau.

Ai cũng cố che đậy biểu cảm thật, ai cũng cố giữ thể diện.

‚Tên nhóc đang ghét kia mỗi lần gặp ta đều trưng ra bộ mặt như ngườichết, ai mà nói tiếp được nữa?‛ Tề Duy Đức tức giận hừ lạnh.

An Bối Nhã bị bộ dáng cáu kỉnh của ông làm cô bật cười.

‚Còn Carleen thì sao?‛ Cô hỏi, tò mò về ý nghĩ của Tề thúc với Carleen.

Hai vợ chồng xử sự với nhau như ‚băng‛, thậm chí đã ngủ riêng nhiềunăm.

Không nghĩ tới An Bối Nhã sẽ chủ động nhắc tới vợ mình, Tề Duy Đứchơi sững lại, ông nhìn về phía An Bối Nhã, lộ ra một nụ cười, ánh mắt cóchút hoài niệm.

‚Lần đầu tiên ta nhìn thấy Carleen, cô ấy mới hai mươi ba tuổi, cô ấyngồi bên cửa sổ chờ ta, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc vàng của cô ấy, xinhđẹp như thiên sứ, nam sĩ bốn phía đều chú ý đến cô, khi thấy ta xuất hiện,mặc dù bày ra vẻ tao nhã của thiên kim tiểu thư, ta vẫn nhìn ra được nétcăng thẳng trong mắt cô ấy.‛

‚Thực đang yêu nhỉ!‛ An Bối Nhã không nhịn được mỉm cười.

‚Đúng vậy! Thực đang yêu.‛ Tề Duy Đức cũng cười đồng ý.

Nhìn Tề Duy Đức tươi cười, An Bối Nhã chú ý tới sự dịu dàng trongmắt ông, cô nhịn không được hỏi: ‚Chú yêu Carleen sao?‛

Sự thẳng thừng của cô khiến Tề Duy Đức mỉm cười, ông bỏ la tra cũtrong bình ra, thay trà mới, rót nước nóng vào ấm, ngâm một chút, rồi lạirót tiếp.

Ông không nói lời nào, An Bối Nhã cũng không mở miệng, một hồi lâusau, Tề Duy Đức pha trà ngon, từ từ rót đầy chén trà của cô, lúc này mớimở lời.

‚Có lẽ ngay từ đầu không yêu, nhưng chung sống lau dai, lòng ngườisẽ thay đổi. Bối Nhã, mẹ con đối với ta mà nói là một người bạn cũ, la mộtngười bạn cũ khiến ta hoài niệm, nhận nuôi con, là bởi con là cô bé duynhất ma người bạn cũ đó để lại, đay la tam ý của ta với người bạn cũ đó.‛

‚Vang, con hiểu.‛ Cô biết Tề thúc đang nói với cô, chuyện giữa ông vàmẹ đã sớm qua rồi, cô không cần có gánh nặng gì hết.

Tề Duy Đức biết tiểu cô nương thông minh nay hiểu ý tứ của ông, ôngmừng vui thanh thản gật đầu, uống trà, ông chậm rãi nói: ‚Bối Nhã, đừngmất hết hi vọng nhé.‛

Canh tay đang định nhón lấy bánh bích quy của An Bối Nhã dừng lại.

‚Con trai nha Brown cũng không tồi, dương quang lại sáng sủa, so vớitảng băng nao đó thì tốt hơn nhiều.‛

An Bối Nhã cầm bánh bích quy, ‚La Charmain nói cho chú biết a?‛

Charmain vốn la thư kí của Tề thúc, sẽ nói cho Tề thúc chuyện cô và TềThiên Kiêu làm ở văn phòng, cô không ngạc nhiên.

Tề Duy Đức cũng lấy miếng bánh quy, tiện thể khinh khỉnh liếc cô mộtcái, ‚Tiểu nha đầu, Cole không chỉ là bạn tốt của con, hắn cang la ngườibạn già của ta.‛

Ông đã sớm biết, chẳng qua là ra vẻ không biết, nhất định muốn nhìnhai đứa trẻ này sẽ phát triển đến bước nào.

Nhưng ma hiện tại con trai lại cùng Lina qua lại thân mật, lại cóCarleen ở bên thêm dầu vào lửa, hai nhà có việc mừng là chuyện sớm haymuộn.

Ông thật sự không muốn nhìn con bé Bối Nhã này bị tổn thương, dùsao con mình ngoan cố, ông so với người khac cang rõ rang hơn.

Không nghĩ rằng Cole đã sớm ban đứng cô, An Bối Nhã bĩu môi, cô cắnbánh bích quy, nở một nụ cười tự tin với Tề Duy Đức, thực phóng khoángvênh mặt.

‚Tề thúc, đừng lo lắng, con sẽ không bị tổn thương đau, ngược lại làcon trai chú ấy, con chỉ sợ đến lúc đó hắn sẽ khóc lóc cầu xin con trở về.‛

Bộ dáng kiêu ngạo của cô khiến Tề Duy Đức phì cười. Ông nhớ tới contrai tảng băng của mình, lại nhìn An Bối Nhã như anh mặt trời chói mắt.

Có lẽ, con bé thật sự có thể hòa tan đứa con khối băng nay khôngchừng.

Hơn nữa đứa con trai nghiêm cẩn kia của ông cũng không phải là loạingười sẽ ở văn phòng lam chuyện phong lưu — đúng vậy, Charmain cũngbáo cáo cho ông.

‚Vậy Tề thúc sẽ chờ xem.‛ Ông ha hả cười, mỏi mắt mong chờ.

Mà An Bối Nhã cũng cười, cho dù trong lòng một chút chắc chắn cũngkhông có, nhưng bản thân cô không thể buông tha, không tới tận cùng, côtuyệt đối không bỏ cuộc.

Bọn họ cười rất vui vẻ.

Tề Thiên Kiêu đứng ngoài nhà kính, nhìn hai người đang nói cười bêntrong, nhìn cha lộ ra nụ cười yêu thương với cô, nhìn cô giống một cô bé,dường như lam nũng với cha.

Cha của anh, chưa bao giờ đối xử với anh như vậy.

Ma cô, cũng chưa bao giờ lộ ra dáng vẻ thoải mai như vậy ở trước mặtanh.

Tề Thiên Kiêu thu hồi ánh mắt, xoay người chuẩn bị bỏ đi, lúc qoayngười lại thấy mẹ đang đứng ở phía sau, dùng ánh mắt phẫn nộ trừngtrừng nhìn nhà kính — hoặc là phải nói, là trừng mắt nhìn An Bối Nhã.

Bà vô cùng thống hận sự tồn tại của con bé này, nếu không phải vì mẹnó, chồng bà sẽ không không yêu bà, sẽ không lãnh đạm với bà.

Carleen ưỡn ngực thẳng lưng, liếc con trai một cái, lập tức cao ngạo màđi về phía nhà kính.

Tề Thiên Kiêu hơi nhíu may, cũng theo sau mẹ.

‚Thật ngượng ngùng, quấy rầy hai người rồi.‛ Thanh âm lạnh lùng củaCarleen cắt ngang sự hoà thuận vui vẻ trong nhà kính.

Tề Duy Đức kinh ngạc nhìn vợ, nụ cười trên mặt thu hồi, lại không biếtthai độ của ông càng khiến Carleen tức giận.

Ông rõ ràng là chồng bà, lại chưa bao giờ từng cười với ba như vậy.

‚Phu nhan, sao em lại đến đay?‛ Từ trước đến nay ba không đến nhàkính, cũng vì vậy ông mới kinh ngạc khi thấy vợ đi vao.

An Bối Nhã cũng nhìn thấy Tề Thiên Kiêu đứng ở phía sau Carleen, haingười nhìn nhau, ánh mắt anh lạnh lùng rồi lại mang theo chút phức tạp.

Cô cụp mắt, đứng dậy trước tiên.

‚Tề thúc, con đi trước.‛ Cô nghĩ sự tồn tại của chính mình khiếnCarleen càng không vui.

‚Không cần.‛ Carleen mở miệng, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn cô, ‚Tôimuốn nói một tin tốt, tôi cho phép cô ở lại chia vui.‛

‚Phu nhan!‛ Giọng điệu của bà khiến Tề Duy Đức mất hứng nhíu mày.

Carleen không để ý tới sự tức giận của chồng, cười mở lời, ‚Tước gia,nghe chuyện này, anh nhất định sẽ vui vẻ, em đang chuẩn bị để Thiên Kiêuva Lina đính hôn vao thang sau.‛

‚Cai gì?‛ Tề Duy Đức đứng lên.

An Bối Nhã cũng sững sờ.

Không đúng! Bọn họ đính hôn phải là vào bốn năm sau, sau khi đínhhôn một năm, anh va Lina mới quyết định kết hôn, sao bây giờ lại trướcthời hạn thế này?

Tề Thiên Kiêu nghe được tuyên bố của mẹ cũng kinh ngạc, anh nhìn vềphía mẹ, đầu mày khẽ nhíu lại, vì chuyện mẹ tự quyết định mà không vui.

Carleen cầm tay anh, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm con trai, cười vớicon đầy từ ái, ‚Thiên Kiêu, mẹ tuyên bố thế này, con nhất định rất caohứng ha! Dù sao con cũng thích Lina như vậy, gia thế bối cảnh của con bécũng thật xứng đôi với con, chắc chắn là một người vợ tốt.‛

‚Anh không đồng ý!‛ Không đợi con trai vũ khí, Tề Duy Đức lập tứcphủ quyết.

‚Vì sao không đồng ý?‛ Carleen quay sang nhìn chồng, hất cằm lên,‚Điều kiện của Lina tốt, gia thế cũng tốt, cùng Thiên Kiêu chung sống rấtphù hợp, em không cho phép con em ở cùng một đứa con gái lai lịchkhông rõ.‛

Bà có ý nhìn về phía An Bối Nhã.

Bà biết chồng hy vọng con trai có thể thành một đôi với An Bối Nhã,sao bà có thể theo nguyện vọng của chồng được, con trai của bà cùng aichung sống cũng có thể, nhất định An Bối Nhã không thể!

‚Carleen, việc nay liên quan đến hạnh phúc của Thiên Kiêu, em đừng—‛

‚Em đương nhiên la vì hạnh phúc của con!‛ Carleen ngắt lời chồng‚Tất cả mọi thứ em lam đều la vì mong con được tốt đẹp, không giống anh,chỉ vì tư tam của chính mình.‛

‚Carleen...‛

‚Được rồi!‛ Không chịu nổi bọn họ khắc khẩu, Tề Thiên Kiêu lạnhgiọng mở miệng, ‚Hai người đừng tranh cãi nữa, con đồng ý đính hôncùng Lina.‛

‚Thiên Kiêu!‛ Tề Duy Đức nhíu mày nhìn về phía con.

Carleen thì lại đắc ý nhìn chồng, ‚Nhìn đi! Tước gia, cả Thiên Kiêucũng đồng ý rồi, anh cũng đừng cố chấp.‛

‚Em!‛ Tề Duy Đức tức giận trừng mắt nhìn vợ.

‚Đúng vậy mà! Tề thúc, anh trai cũng đồng ý rồi, chú cũng đừng phảnđối.‛ An Bối Nhã cũng lên tiếng trấn an ông.

Ở Tề gia, từ trước đến nay cô đều gọi là Tề Thiên Kiêu là anh trai.

Tề Duy Đức kinh ngạc nhìn về phía An Bối Nhã, ‚Bối Nhã, con

Sao cuối cùng con bé lại đồng ý? Không phải nó thích thằng nhóc xấuxa này sao?

Không chỉ Tề Duy Đức kinh ngạc, ngay cả Carleen cũng ngay ngẩnnhìn cô.

Đều là phụ nữ, ba nhìn ra được An Bối Nhã thích con mình, đó cũng languyên nhân bà muốn phá hỏng, mẹ của nó cướp chồng mình, bà tuyệt đốikhông cho phép ngay cả con trai mình cũng bị cướp đi.

An Bối Nhã nhếch môi cười, cô nhìn về phía Carleen, cười đến vànhmắt cong cong. ‚Con tin tưởng chuyện Carleen lam đều vì muốn tốt choanh trai, đúng không?‛

Chẳng biết tại sao, vì cai nhìn chăm chú của cô, Carleen từ trước đếnnay kiêu ngạo lại cảm thấy chột dạ.

Thở sâu, Carleen cao ngạo nói: ‚Đương nhiên.‛

Ba đương nhiên la vì tốt cho con.

‚Anh a, chúc mừng anh.‛ An Bối Nhã cười với Tề Thiên Kiêu.

Nhìn nụ cười của cô, Tề Thiên Kiêu nhíu mày.

Chẳng biết tại sao, nụ cười của cô khiến ngực anh có chút buồn bực,giống như không thở nổi, làm cho anh vô cùng khó chịu.

‚Đúng rồi, Tề thúc.‛ An Bối Nhã đột nhiên quay đầu nói với Tề DuyĐức, ‚Chương trình học của con cũng gần xong rồi, chỉ còn bài luận văncuối cùng thôi, cũng sắp hoàn thành, con sẽ bàn bạc với giao viên hướngdẫn, con có thể tốt nghiệp trước thời hạn mà không vấn đề gì. Tề thúc, saukhi tốt nghiệp, con muốn tới chi nhánh công ty ở New York.‛

‚Cai gì? Con muốn đến New York?‛ Tề Duy Đức giật mình sững sờ,ông liếc con trai một cái, lại nhìn về hướng An Bối Nhã.

Chẳng lẽ Bối Nhã vì chuyện con trai muốn đính hôn, nên mới mởmiệng muốn rời khỏi?

Nhưng không phải nó vừa mới thề son sắt rằng sẽ không bỏ cuộc sao?

Tề Duy Đức hoàn toàn không hiểu con bé đang suy nghĩ điều gì, ông đãgià rồi sao?

Aizz! Quên đi, chuyện của thanh niên, ông không quản được.

Ông lại liếc con trai một cái, thở dài trong lòng, lập tức gật đầu đồng ý‚Thôi được, ta sẽ thu xếp.‛

‚Cam ơn Tề thúc.‛ An Bối Nhã cười vui vẻ.

Nghe cô nói muốn đi New York, Tề Thiên Kiêu không khỏi nhíu mày.Nhìn cô đang vui vẻ tươi cười, hơi thở nghẹn ở ngực, dường như qua nặngnề.

An Bối Nhã ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lau khuôn mặt ẩm ướt, cômặc T-shirt rộng thùng thình, chân trần, dẫm lên tấm thảm mềm mại.

Nhìn thấy người đan ông đang ngồi trên giường, cô nhướng mày.

‚Anh trai than mến, anh xuất hiện trong phòng em vào giờ này thì có lẽkhông ổn đau nhỉ?‛ Ném khăn mặt vào giỏ, cô khoanh tay trước ngực, tựavào cửa phòng tắm, ung dung nhìn anh.

Anh ít khi vào phòng cô, phần lớn la cô đến chỗ anh — đương nhiên lakhi đêm khuya lúc tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ. Mà hiện tại, thờigian ăn tối vừa mới qua, anh xuất hiện như vậy, không sợ sẽ bị người tanhòm ngó sao?

Nghe cô gọi anh la anh trai, con ngươi đen xẹt qua một tia không vui.Trước mặt người khac thì không tính, lúc riêng tư, anh ghét cô gọi anh nhưvậy.

Cô vốn không phải em gai anh, anh cũng không xem cô la em gai.

An Bối Nhã dĩ nhiên biết anh mất hứng, cô xứng đang lam em gai củaanh sao? Vả lại, cô cũng chẳng muốn làm em gái anh.

‚Ngai Tề đại giá quang lâm, có việc phải lam a?‛ Cô đi về hướng bàntrang điểm, cầm lấy kem dưỡng da (lotion), vỗ nhè nhẹ lên mặt.

Tề Thiên Kiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn động tác của cô.

Cô không giống những cô gái khác, dành quá nhiều thời gian cho việcdưỡng da, chỉ đơn giản thoa chút kem dưỡng da và sữa dưỡng (emulsion)nhưng lan da của cô lại cực kì mềm dẻo.

Cô cũng không giống những cô gái khác, toàn thân da thịt trắng nõnkhông tì vết, da cô có màu mật ong nhàn nhạt, đó la do cô phơi nắng từnhỏ, cô chưa bao giờ né tránh ánh nắng mặt trời, trên người cũng có chútsẹo nho nhỏ, đó la do khi cô chơi đùa, khi đa bóng, không cẩn thận bịthương.

Cô một chút cũng không giống thiên kim tiểu thư, cô cũng khôngphải

Thật chói mắt

Thấy anh không nói lời nào, chỉ có khuôn mặt bình tĩnh nhìn cô, cô lấylại vẻ khinh khỉnh.

‚Anh thoạt nhìn chẳng giống chủ rể tháng sau muốn đính hôn gì cả!Người con hiếu thảo.‛ Còn không quên thêm vào cuối một câu châm chọc.

Quả nhiên, một tia dao động lóe lên trong ánh mắt anh, thẳng tắp chiếuvề phía cô.

‚Cô nghĩ cục diện này là do ai tạo thanh?‛ Nếu không phải cô, gia đìnhanh sẽ yên bình, không giống bãi chiến trường thế này.

‚La tôi, dĩ nhiên la tôi.‛ An Bối Nhã mỉm cười, vẻ mặt không đứng đắn,‚Cho nên! Tên thủ phạm cầm đầu tôi đay nên tự động rời đi.‛

Nhưng thai độ ngả ngớn của cô lại càng làm anh tức giận.

‚An Bối Nhã!‛ Anh tức giận trừng cô. Vẻ tươi cười của cô khiến đôimắt anh đau đớn, khiến ngực anh bùng lên một ngọn lửa giận, ‚Cô chorằng nếu cô đi, tôi sẽ giữ cô a?‛

‚Anh sẽ sao?‛ Cô khẽ liếc xéo, mắt đẹp nhìn anh.

‚Đương nhiên sẽ không.‛ Anh cười lạnh, cực kỳ khinh thường, ‚An BốiNhã, chiêu lạt mềm buộc chặt nay đối với tôi vô dụng.‛

Cô đừng nghĩ có thể dùng thủ đoạn đùa giỡn gì trên người anh.

‚Tôi biết.‛ Cô hiểu ma, hanh động gì, tam tư gì của cô, đều không thoátkhỏi ánh mắt của anh, ‚Anh không yêu tôi, tôi biết.‛

Cô cười, nhưng anh mắt lại đầy bi thương, từ trước đến nay người tựtin như cô, lần đầu tiên tỏ ra cô đơn trước mặt anh.

Tề Thiên Kiêu không khỏi giật mình.

An Bối Nhã đi về phía anh, giang chân ngồi trên người anh, anh ngửiđược hương hoa hồng mùi thơm ngat nơi cô, ma than thể hai người kề sát,cho anh biết ngoại trừ áo phông rộng thùng thình trên người cô, bên trongcai gì cũng không mặc.

Cô yếu ớt dựa vào trong lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn gốilên vai anh, ngoài việc có ân ái ở ngoài, họ chưa từng thân mật như vậy baogiờ.

Cô như vậy, không hiểu sao lại khiến nỗi lòng anh dao động.

Tề Thiên Kiêu không vui, đưa tay muốn đẩy cô ra.

‚Tề Thiên Kiêu, em cũng mệt mỏi rồi.‛ Lời cô nói khiến động tác anhngừng động tác.

‚Một người yêu qua lau, cũng sẽ mệt mỏi.‛ Cô buồn bã nói, thanh âmkhẽ khàng như mờ ảo, lại từng câu từng cau đập vào lòng anh.

‚Vì sao lại yêu tôi?‛ Anh mở miệng, thanh am hơi khan. Anh khônghiểu cô tại sao lại yêu anh, anh đối xử với cô cũng không tốt.

‚Em nói là vừa gặp đã yêu, liệu anh có tin không?‛ Cô nhếch môi,giọng điệu mang chút không đứng đắn, nhưng điều cô nói là sự thật.

Từ lần đầu tiên nhìn anh, cô đã động tâm rồi.

Mà bản thân cô luôn luôn cố chấp, một khi động lòng, một khi yêu, sẽyêu thật lâu thật lâu, cho dù biết rõ đó la ngọn lửa sẽ thiêu bỏng cô, cô vẫntiến về phía trước truy đuổi nó.

‚Thế nhưng ma! Em biết, em không phải la công chúa.‛ Cô ngẩng đầu,đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh, yên lặng nhìn anh.

‚Hoang tử, sẽ chỉ thuộc về công chúa ma thôi.‛ Mà cô, là vai nữ phụxấu xa chuyên phá rối, ‚Hoang tử thân mến, em biết anh không thuộc vềem, em hiểu ma.‛

Cô nhẹ nhàng hôn lên làn môi anh, rất nhẹ rất nhẹ, như canh bướm khẽlướt qua.

Khi cô muốn rời ra, anh lại chế trụ cô, hôn lên môi cô, đầu lưỡi tìm vào,nhẹ nhàng chậm chạp mà liếm hút hương vị ngọt ngào trong miệng cô.

Nụ hôn này, so với sự dữ dội trước kia, có vẻ dịu dang hơn.

Cô khẽ thở gấp, vòng tay qua cổ anh, tìm hiểu lưỡi hồng, cùng anh đanlại, một nụ hôn sau, như tơ tằm tha thiết triền miên.

Thân thể hai người cọ xát, bất tri bất giác, T-shirt trên người cô bị cởi ra,ao sơ mi của anh bị tháo bỏ, xinh đẹp dưới thân cô sớm ướt át.

Cô cởi quần lót anh, cầm nhiệt thiết đã sớm dâng trào, tay nhỏ bé chơiđùa vai cai, hơi thở thô ráp của anh gấp gáp, nâng mông tròn lên, khiếnđóa hoa yêu kiều đối diện với đỉnh nam tính, sau đó chậm rãi ngồi xuống,hai cánh hoa mở ra, đem thứ thô to chậm rãi nuốt vào.

‚A

Anh đi vao nơi sau nhất, hoa thịt trùng điệp, siết chặt trở ngại mà vâybọc anh, khoái cảm tuyệt vời khiến hai người đồng thời phát ra tiếng ngâmnga.

Anh chế trụ vòng eo nhỏ nhắn, thong thả của hướng lên trên đỉnh chơiđùa, động tác tuy nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng lực đạo tiến vào lại mộtlần so với một lần sâu nặng hơn.

Loại tiến vào thong thả này, so với nhu cầu mãnh liệt càng làm cho haingười sụp đổ.

Anh chú ý cô, nhìn cô mềm mại ngam nga trên người anh, nét xuân ýmềm mại đang yêu lan trên dung mạo. Thân thể yêu kiều xinh đẹp vì anhmà mở rộng.

Chú ý tới ánh mắt của anh, An Bối Nhã mỉm cười với anh, lúm đồngtiền bên má khẽ hiện ra, nhìn vào mắt anh, như anh la điều duy nhất củacô.

Tề Thiên Kiêu không khỏi bị mê hoặc.

Hôn lên nụ cười của cô, anh đè ngược cô lại, tốc độ tấn công chiếm lĩnhkhông hề nhẹ nhàng chậm chạp, trở thành ngọn lửa kịch liệt, nóng rựcnặng nề mà ra vào tiểu huyệt, khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị.

Bàn tay vỗ về than hình đang yêu trơn mềm, mỗi một cái tiến vào củaanh khiến mị thịt co rút lại càng chặt hơn, vach tường hoa chặt chẽ trở ngạihung hăng vặn xoắn anh, không cho anh dễ dàng rời khỏi.

Mà cô, giống như nữ yêu ta ac xinh đẹp, ôm lấy anh, ham răng ở trênvai anh khẽ cắn, lúc anh đột nhiên tiến công, dùng sức cắn đầu vai anh,đầu ngón tay đã ở trên lưng anh vẽ ra vết đỏ.

Anh lưu lại hơi thở của mình trên người cô, cô vẽ ra dấu vết của mìnhtrên người anh.

Anh trừng mắt nhìn cô, cô lại quay về vẻ nhu mì vô tội, chân dài vòngtrên người anh, hoa thịt tiếp theo co rút lại, thiếu chút nữa làm dục vọngnam tính đang chôn ở tiểu huyệt tiết ra.

Cô gai nay

Cô nói rất đúng, cô không phải là công chúa.

Cô là một phù thuỷ, một phù thuỷ khiến người ta căm giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.