Bí Ẩn Căn Cứ Và Tình Yêu Học Trò

Chương 71: Chương 71: Nội gián ẩn danh




Tiết cuối của buổi học, chưa đến giờ tan nhưng Rin và Ren đã ra ngoài trước hẹn hò nhau ở phía sau trường, nơi mà Tam Hổ thường tụ tập. Ánh nắng mặt trời le lói qua những tán lá chiếu xuống chiếc ghế đá chỗ hia người ngồi. Ren cố ý ngồi sát lại gần Rin, tay khoác nhẹ lên vai cô giả ngây ngô 27

- Nè ông tướng, ông làm gì đấy hử.

Ren giả ngây.

- Gì là gì chứ, thể hiện chân tình tý thôi mà.

- Sến, không biết học được ở ai nữa. - Rin cười tủm.

- Từ khi quen cậu mới vậy đáya.

- Ghê rồi. Nhưng mà cho xin đi, tôi làm gì có tác dụng lớn thế.

- Ai bảo không, còn hơn cả thuốc ấy chứ.

- Hứ.

- Chỉ cần nhìn thấy cậu là tôi thấy khỏe rồi.

Câụ cầm bàn tay có đeo nhẫn ngắm nghía.

- Ái chà, nhẫn a mà đẹp vậy?

- Của tôi chứ của ai?

- Ề, nhìn cũng biết là người tặng đẹp trai, soái ca rồi.

Rin nhếch miệng một cái.

- Chỉ được cái lẻo mép thôi nhá. Nè, đánh nhau không

- Why?

- Vì cậu xàm quá mà.

Cô dơ cú đấm thì cậu giữ chắc lấy tay ngay lập tức kéo sát cô vào bên mình.

- Nài nài, nhỡ có người thì ngẫn ngờ đấy.

- Hâm vừa thôi, làm gì có ai, có ai cũng chẳng sợ.

- Ờ ờ, cậu thì giỏi rồi, da trâu da bò rồi. Thôi bỏ ra.

Cô vội đẩy Ren ra nhưng cậu kéo lại, tay ôm chắc eo.

- Chạy đi đâu.

Giọng nói Ren bỗng chốc rất ngọt ngào, trìu mến và đầy quyến rũ.

Cô nhìn vào đôi mắt long lanh đó mà lúng túng.

- Tôi..tôi...

- Có phải lần đầu tiên đâu mà còn xấu hổ. Hôn 1 cái thôi.

- Thì tại ở đây là nơi công cộng mà. Không, không được._ Rin cau mày.

- Yên tâm tôi đảm bảo không có ai.

Ren đưa chủ ý.

- Hay là...không hôn môi thì hôn má cũng được.

Cậu quay má lại phía Rin, chọc nhẹ ngón tay lên má, ra hiệu.

- Hứm Hứm.

Con gái mà, hay ngượng nên phải nhìn trước nhìn sau khi chắc chắn không có ai cô mới tiến sát lại hôn Ren. Nhưng cậu ta lật lọng, cậu ta cố tình quay mặt lại để Rin hôn vào môi cái chụt...Tiếng tách..từ đâu đó phát ra khiến cả hai cùng ngỡ ngàng, trừng mắt nhìn nhau.

Tiếng nói vọng xuống từ trên cành cây gần đấy.

- Đẹp, rất lãng mạn và hồn nhiên.

Cả hai quay lại thì ra tiếng nói đó là của Kun, anh ta đang ngồi vắt vẻo trên cây, tay thì cầm chiếc máy ảnh và mắt vẫn dán vào màn hình.

Ren và Rin ngượng ngùng đứng phốc dây.

- Sao lại là anh? _ Đồng thanh.

Kun cười nhẹ rồi thả mình đáp từ trên cây xuống đất, vẫn tư thế tay cầm máy ảnh, mắt nhìn màn hình trông đến ngầu.

- Hey, tác nghiệp thử cái máy ảnh mới, xem ra tay nghề mình cũng cao, chuyên nghiệp dần, đây gọi là bắt cảnh bắt luôn khoảnh khắc.

Ren ngượng ngùng xoa đầu, gãi tai còn Rin thì mắt đảo liên tục, hết nhìn trời rồi nhìn đất. Đang tình tứ mà có người bắt gặp thì công nhận là cũng xấu hổ thật.

- Huynh Kun à, huynh ở trên đấy từ bao giờ vậy?

Kun hếch nhẹ mắt nhìn 2 đứa.

- Tôi ở đây trước anh chị rồi, tôi bỏ tiết cuối vì nghe mấy người hẹn đấy.

Ren thắc mắc trong sự ngại ngùng.

- Vậy tại sao dưới đất không ngồi mà ngồi trên đấy vậy hử?

- Nếu ngồi dưới đây thì làm sao mà nghe được câu chuyện tình ái cải hai đứa.

Kun nháy nhẹ mắt, cười tủm làm Rin rùng cả mình, càng ngại.

- Thế vậy là bao nhiêu chuyện em với Ren nói anh đều đã nghe hết.

- Chuẩn cơm mẹ nấu.

Rin lùng túng.

- Vậy được rồi, có mỗi mình anh ở đây thôi à.

- Ừ mỗi anh trên cây thôi. Sao?

- Vậy thì xóa bức ảnh ấy đi nhá.

Kun cười nhẹ, xua tay, lắc đầu.

- KHông được?

- Why? _ cả Rin và Ren đồng thanh.

- Vì...không phải có mỗi mình anh mà mọi người cũng biết hết rồi.

Câu nói khiến cả hai cùng sửng sốt.

Đám bạn bỗng ùa ra từ sau bức tường gần đó.

- Hế lô, xin chào...

Những câu chào khiến Rin như bấn loạn, một cảm giác ngượng ngùng khó diễn tả, mắt đánh xuống đất như muốn tìm một cái lỗ để chui vào trong. Iron trêu.

- Thôi đi Gấu con, ở dưới này lập bê tông rồi, không có lỗ nào cho cậu chui đâu. Heheheh.

Không ngờ bị cậu ta đoán trúng tim đen khiến cô càng ngại. Cả đám bạn phì cười trước câu nói đó. Còn Ren cũng vậy, từ trước đó những điều này với cậu là rất bình thường, bởi cậu chăng hoa với rất nhiều cô gái nhưng từ khi quen Rin cậu lại biết ngượng và biết ngại ngùng.

Kun chép chép.

- wow, Ren bây giờ cò biết ngượng cơ à, có nhẽ Rin có tác động rất lớn với cậu ta đó. Hahaha.

Hani nhảy ra, chen lời.

- Quá đúng, có mỗi cuộc tình của 2 người này là buồn cười nhất đấy, ai mà ngờ cả hai cùng là tiểu thư công tử con nhà quý tộc. Lúc đầu tôi còn tưởng là Rin trèo cao cơ nhưng giờ thì...Bây giờ là 2 người tự thay đổi nhau. Hé hé hé.

Rin phồng nhẹ hái má.

- Anh Kun, sao bảo có mỗi mình huynh.

Kun gật gật.

- Đúng rồi đó, trên cây có mỗi huynh làm gì có ai, họ ở bên dưới mà.

Đồng thanh.

- Chuẩn.

Rin ngượng ngạo.

- Mấy người đúng là…

Lệ đi lại khoác vai Rin.

- Hề hề, nghiên lại còn ngại.

Rin lảng đi.

- Ơ, mà đã hết giờ đâu mà mấy nguời đã tụ tập ở đây?

- Không phải đánh trống lảng, hehehe, bọn tôi chỉ là cố tình không phải vô tình nhá.

Iron nháy nháy Lệ.

- Ê ê, có gì đó hơi sai sai.

Lệ cười gượng, gật gật.

- À, đúng, bọn tôi chỉ cố ý chứ không phải vô ý.

Hani ngẫm.

- Hình như hai câu này nó cứ như là giống nhau.

Nam cười nhoẻn.

- Thì đúng rồi, nó là một.

Piza thở dài.

- Hey, bà ạ, toàn vạch áo cho người xem toàn thân.

Lệ cười tít mắt vì nỡ nói nhầm.

- Tóm lại là hai người rất đẹp đôi.

Kun chotso.

- Và tóm lại bức ảnh rất đẹp.

Nam tóm gọn.

- Tóm lại hai người vô cùng lãng mạn rồi đấy. Nhưng có làm gì thì để về nhá nhá.

Ren cười tủm.

- Làm gì là làm gì, nè è, bọn em là chưa đủ 19 đâu nhá

Hani cười phá lên.

- Vớ vẩn, cô cậu tính ra là tròn 18 rồi đấy, không bị đi tù. Hahahah. – cười sảng khoái.

- Luật giờ là 16+ rồi, 18 có mà thừa rồi, quá đủ tuổi rồi.

Ren liếc mát sang nhìn hai bên má đang phồng nhẹ lên của Rin mà phì cười.

- Đúng là...con gái.

Rin thở mạnh, bàn lùi.

- Thôi, tụ tập anh em ra đây có chuyện bàn mà toàn bốc phốt tôi.

Kun lên tiếng.

- CÔ gái đã nói thế thì bọn huynh nghe thôi. Các mày lại đây đê.

Piza nhăn nhó.

- Sao lại hẹn ra đây, ở đây chả có gì, đồ ăn không có đồ uống thì không.

Ren cười mỉm, mở miệng với phong thái đĩnh đạc.

- Muốn có thì đơn giản thôi.

Cả đám trố mắt khi một cú nháy điện thoại của Ren vừa dứt, một đám nam sinh từ ngoài mang bàn, ghế, đồ ăn nước uống bày lên bàn, xếp gọn gàng, lau bàn sạch sẽ như đã chuẩn bị trước.

Người nào người nấy cũng vô cùng ngạc nhiên. Lệ thích thú.

- wow, đúng là Ren, vừa tâm lí vừa ga lăng. Đúng chất chuẩn soái ca.

Nói rồi cô quay sang húc nhẹ vào bụng Iron.

- Đấy, đi mà học tập, chả có tý phong độ gì.

Iron nhăn nhó không nói được lời nào.

- Tôi..tôi...

Piza sung sướng.

- Wow, mình được tận hưởng rồi, vậy thì chúng mình thụ lộc thôi.

Cậu nhanh nhảu định lao xuống bàn ngồi nhưng nhìn lên thì thấy những ánh mắt kì quặc đang nhìn mình nên cậu khựng lại hỏi.

- Ơ, mọi người sao đấy.

Hani nói:

- Cái thằng này, chỉ ăn là nhanh.

- Hehe, bản lĩnh thường ngày thôi mà.

Vừa nói xong tất cả mọi ngời ngồi sập xuống bàn mau lẹ, giờ lại chỉ còn mỗi Piza đứng.

- Uề uề, các ngườ nhanh vậy, còn mỗi mình tôi.

Lệ trêu.

- Chậm chân mất phần.

- Vãi cậu, ngồi xuống trước thì bảo tham, ngồi xuống sau thì bảo là chậm, hài rồi, khác gì vì em biết bác gắp con tôm nhỏ nên em đành gắp con tôm to vậy.

Ren hắng giọng.

- Thôi, vào chủ đề chính đi.

Cả đám đồng tình.

- Oki.

Vừa nói ngay lập tức đám đông im bặt, làm như vẻ căng. JI vờ trịnh trọng.

- Sau đây thay mặt ban tổ chúc tôi xin mời chị Nguyễn Thị Rin lên phát biểu ý kiến trước đại hội và anh Đặng Văn Ren lên làm thư kí và mời đoàn đại biểu là các toàn thể nhân dân ở đây ngồi uống nước, xơi trầu, trong tang lễ có gì thiếu sót gia đình xin được hậu ta.

CẢ đám từng người biểu tình.

- Cái tên này, tuyên bố cái gì đấy? Vớ vẩn.

- Đâu, cũng hay mà. Hợp lí.

- Có khả năng hôm nay trao giải đấy.

- Giải á, ghê. Mà giải gì ấy nhể.

- Thôi, để yên cậu ế nói.

Rin hắng giọng.

- kem kem, kình thưa các vị đại...

Cô ngưng ngay lại khi cảm thấy có gì đó sai sai trong câu vừa nói cứ như mình đang ở trong hội nghị thật vậy. Đám bạn cười phá lên.

- hài, tại mọi người làm em lú lẫn cả đấy, sài rồi.

- Lại cứ tưởng mình là đại biểu cơ.

Rin hắng giọng.

- Vào việc chính. Hôm nay tôi hẹn mọi người ra đây là có việc rất nghiêm trọng.

Piza gật gật khuôn mặt ngáo ngơ mà nhí nhố vô cùng.

- Xem ra có vẻ nghiêm trọng lắm đây, dây đàn sắp đứt rồi.

Lại một trận cười nữa.

- Thôi đi mọi người, cái gì cũng đùa được á. Chuyện này quan trọng lắm á.

Đến lượt JI.

- Xem ra có vẻ rất nghiêm trọng, hay là chuẩn bị hẹn nhau đi ăn uống hay caraoke, hay lại bữ Party hẹn hò.

Rin cau mày.

- Huynh ê, lại đến huynh đùa rồi thôi ngay đi nhá. Party một lần mà không nhớ à.

- Ờ ha. Cũng hay.

Rin nói tiếp với thái độ nghiêm túc.

- Như mọi người đã biết về thận phận của tôi và Ren, không phải nói đến là con nhà quý tộc hay đại gia hay playboy girl các kiểu gì đấy, mà ở đây tôi muốn nói đến công việc của bọn tôi đang làm. NHưng cũng mong mọi người không để tin này ra bên ngoài.

Việt nói khẽ.

- Có vẻ căng, dây đàn sắp đứt, quả bóng sắp nổ.

- giờ mới thấy ông mở miệng từ nãy giờ làm gì?

Việt bỏ cây kẹo trong miệng ra.

- Ngạm cái kẹo mút, dấu chúng nó, có giám nói gì đâu. Hí hí

- Đúng là dơ, dơ quá à, ăn mảnh.

Rin nói tiếp.

- Tôi và Ren cùng với cả Iron đều là những người làm việc trong các căn cứ, tổ chức bí ẩn, bên ngoài thì phủ một lớp dã hội đen, nhưng bên trong lại là cả một tổ chức bí ẩn làm nhiệm vụ cho chính phủ. Ren và Iron là một trong số 24 chữ cái trinh thám được huấn luận bậc cao thủ. Còn tôi cùng với mấy người nữa là một trong số những cô gái trong bản 24 chữ cái sát thủ.

Tiếng đồng thanh.

- Oh, tuyệt, hai người đúng là trai tài gái tài, trai sắc gái cũng sắc ý nha.

- Đấy, lại lệch sóng rồi cậu ê.

- Rồi rồi, mời đại biểu nói tiếp.

Rin hắng giọng.

- Vi tôi tin tưởng các cậu nên tôi mới nói những điều này nhưng đến giờ tôi phải nói một điều...trong chúng ta có nội gián của một căn cứ xấu xa đó là BIP.

Piza cau mày.

- À à, cái tên này...hình như là tổ chức xã hội đen ở đâu đó.

Ren trả lời thay.

- Đúng, chúng muốn tranh với các căn cứ khác để lấy một tấm bản đồ mà trong tấm bản đồ đó có chứa một thứ gọi là Năng lượng căn cứ.

Lệ ngơ ngác.

- Chả hiểu cái quái gì.

Cô lại húc vào bụng Iron.

- Ở với nhau lâu lắm rồi mà không thèm nói cho tôi nghe.

- HỤ hụ, điên à, cậu biết càng ít thì càng tốt, tôi không muốn bất kì một ai bị rơi vào cuộc chiến này.

- Why?

- Có nguy hiểm không?

- Không nhứng nguy hiểm mà còn có thể mất mạng ấy chứ.

- Không, không thể nào. Vậy thì...

Cô sách tai Iron ngược lên cảnh cáo mặc cho cậu kêu là.

- ôi za, đâu đâu

- Vậy tôi thay mặt bố mẹ cậu tuyên bố cậu dừng ngay cái việc đang làm lại, không thì tôi không chơi với cậu nữa.

Rin thở dài.

- Làm gì mà nghiêm trọng đến mức đó, từ nãy giờ mãi mà vẫn ổn định tổ chức, khia mạc quốc hội chứ còn chưa thông báo nội dung đây.

- Oki oki, nói tiếp.

- Bạn bè thì phaỉ tin tưởng nhau nhưng...vì trong đám chúng ta có người là nội gián và mục đích hôm nay là tôi muốn tìm ra tến nội gián đó. Được hôm mọi người họp mặt đông đủ, cậu thấy ý kiến của tôi thế nào Nam.

Ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào Nam.

- Ơ, sao lại bảo mỗi mình tôi, tôi không biết mấy vụ gián rết đâu nha.

Ren nói thay.

- Từ đầu đến giờ, có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra mà không hiểu. Bắt đầu từ bữa Party, giải cứu tên nghiện JI.

JI hắng giọng.

- Hưm hưm, nói cho nó ấn tượng vào, cứ lôi mấy cái chót dại cảu người ta ra còn làm ăn được gì.

Cậu nói tiếp.

- Đáng lẽ, kế hoạch đó lên rất tỷ mỉ và thành công nhưng mọi người nhớ không, mọi kế hoạch không có người để lộ ra ngoài thì làm sao kế hoạch thất bại. Đúng không Iron.

Iron ngơ ngác cũng gật gật đồng tình.

- Ừ đúng, công việc nguy hiểm quá phải nghỉ thôi.

Cả đám nản khi cậu ta không tập trung, đang chuyện nọ sang chuyện kia. Lệ tát sượt qua đầu, chấp tay lên trời vái.

- Con lậy bố Iron, bố xuống giùm con cái.

Iron cười trừ.

- Oki oki. Đúng, quả thật lúc đó tôi cũng nghi ngờ, cũng cho rằng trong đám bạn mới chới đó có người của BIP nhưng tôi lại cho rằng, mấy người rất bình thường chả có ai có dấu hiệu gì nghi vấn hơn nữa lúc đó cũng chẳng ai biết tôi và Ren đang làm việc trong tổ chức, nên tôi cũng nghĩ việc này có thể là do mình sơ xuất. Nhưng giờ thấy hắn Ren nói lại tôi nghi nghi rồi đấy.

Lệ độn lời, ăn nói rất tự tin.

- KHông phải nghi nghi mà là quá nghi. Tôi chắc trong số chúng ta có nội gián. Và người đó chính là...

Đang đến đây thì tụt dôc, lắp bắp..

- Người đó là ai...là...mời Rin phát biểu tiếp.

Hani phủi tay.

- dào ôi, tưởng cô thế nào, lại bàn lùi à.

CÔ cười gượng.

Rin lại tiếp tục nói.

- Ren làm trong căn cứ bí ẩn thì điều này chắc anh Hani cũng biết.

Bao con mắt đổ dồn sang Hani.

- Ều ều, những ánh mắt gì đây, hình viên đạn à. Thật sự là anh đang biết chú mày làm việc cho một căn cứ nào đó khi nge thấy chú mày nói chuyện điện thoại với ai đó nhắc đến Rin và hôm đó trời còn mưa nữa, hắn lao thẳng ra ngoài trời mưa, có nhẽ để tìm Rin đó.

Nói đến đây lại làm Rin hơi ngượng ngùng.

- Đấy, gãi đúng chỗ ngứa rồi đấy huynh nhá. Định chơi đệ sao?

- Thì Đệ đang chơi huynh mà, nhưng điều đó là rất bình thường khi chú mày có một bản lĩnh như vậy.

Rin chốt một câu.

- Tôi chắc chắn Hnai không phải nội gián. Nếu ở gần tôi, thì... ai cũng có việc không may xảy ra trong đó đã có Hani và tất cả mọi người ở đây ngoại trừ...Nam.

Những con mắt tháo náo đổ dồn vào Nam khiến cậu cảm thấy lạc lõng.

- Gì đây, lại nghi ngờ tôi là nội gián. Đúng... – nghỉ một chút.

Cả đám chú ý lắng nghe, ghế sát tai.

- Đúng là tôi không gặp bất chắc gì nhưng tôi không phải nội gián.

Cả đám thở dài. Việt nói.

- Tưởng ông nhận tội luôn.

Lệ thắc mắc bởi những điều Rin vừa nói ra.

- Nhưng vì sao cậu biết bọn tôi gặp nguy hiểm mà đến cứu, tôi tưởng đó là tình cờ.

- Làm gì có cái tình cờ lúc nào cũng đúng thời điểm vậy. Mọi người hãy nhìn lên tay đi. Chiếc vòng đá mà tôi tặng các cậu.

Tất cả cùng đưa cổ tay để nhìn chiếc vòng đó. Piza bỗng phát hiện có sự khác lạ, reo lên.

- A a a, tôi nhận ra rồi, có điều khác lạ ở đây.

Cả đám tò mò chú ý lắng nghe.

- Nhìn đi.

Có vẻ rất nghiêm túc, không khí bắt đầu căng.

- Nhìn xem...nhìn vòng của Ren đi, có hình trái tim đó, mà của chúng mình lại là hình hoa là sao.

Tiếng đồng thanh chán nản.

- ôi trời.

Lê lắc đầu.

- Cái tên này toàn phá bạc thôi. Rin nói tiếp đi, rồi sao.

Rin giờ chiếc vòng tay mà của mình nói.

- Trong đây có gắn định vị, một loại định vị đăc biệt, nó như con robot có thể cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề một ai đó, và máy chủ chính là vòng của tôi, mọi người cứ hiểu đơn gian như tôi là máy tính chủ, mạng chủ còn những máy còn lại mạng cung cấp, khi có đăng nhập trái phép nó sẽ báo về với máy chủ. Ở đây cũng như vậy, khi có tín hiệu nó sẽ báo về chiếc vòng trên tay tôi.

Hani và JI gật gật, tấm tắc khen.

- Ghê ghê, đúng là toàn soái ca, ngự tỷ toàn dùng nano công nghệ cao hiện đại.

- Đúng, cái này không dễ kiếm cũng không dễ mua đâu. Đúng là bản lĩnh.

Lệ chấp tay vái máy cái lên trời.

- Lậy hai thánh, Hani, Ji xuống đây giùm tôi.

Rin nói tiếp.

- Tất cả mọi người đều được giải nguy kịp nhưng riêng chỉ có Nam và Việt là những người tôi không trực tiếp tham gia vào.

Kun chốt.

- Vậy bây giờ hoài nghi nhất chính là Việt và Nam.

Piza lắc lắc đầu, mặt nghệt ra, kích đểu Việt.

- Việt ơi là Việt, cậu ăn ở thế nào mà để bị nghi ngờ là gian phu dâm phụ rồi kìa.

- Vớ vẩn, là nội gián.

- À, quên, nay ăn phải hành, nói toàn sai, toàn chệch.

- bảo sao câu nào câu nấy bốc ra toàn mùi.

Ren nói thay.

- Thế cho nên là ai trong hai người thì hãy đứng ra nhận, nếu không lúc điều tra ra thì cũng rất khó xử.

Rin nói tiếp.

- Tôi nhớ, hôm huynh Hani bị tấn công, may mà ở gần khu vực của quán bánh kem tôi và Ren đã chạy ra kịp, có đuổi theo người áo đen đó, đánh nhau với đồng bọn của hắn nữa nhưng vẫn để hai tên chạy thoát. Nhưng trước đó một tên đã bị tôi đá một cú khiến cả cánh tay đập vào tường. Sau đó bọn tôi đã ở lại, điều tra hiện trường thì thấy…

Nói đến đây, cô ngưng lại, lấy một túi ni nông trắng trong nhỏ có gói gì đó bên trong, giờ lên cho mọi người cùng thấy.

- Đây là những mảnh vỡ tôi đã nhặt được ở hiện trường hôm Hani gặp nạn.

Tất cả những ánh mắt nghi kì nhìn nhau. Lệ hỏi.

- Nhưng như thế thì có liên quan gì đến chúng ta.

- Có chứ. Nó chính là mảnh vỡ từ chiếc vòng trên tay các cậu.

Tiếng ồ lớn.

- Sao cậu biết? – Việt thắc mắc.

- Nhỡ đâu là chiếc vòng khác, có rất nhiều vòng như thế này. – Nam hỏi.

Rin gật nhẹ.

- Tất nhiên tôi biết tại vì chiếc vòng của các cậu được làm từ loại đá rất đặc biệt, trên thị trường không mấy người biết dùng nó. Tôi đã đăc biệt dặn người làm để tặng các cậu cũng là để bảo vệ các cậu nữa. Vì thế mảnh vỡ từ chiếc vòng này ở trong bằng này người chúng ta.

Tam hổ cùng nhau đưa chiếc vòng đeo trên cổ tay, nó vẫn lành lạnh như cũ. Pizza và Lệ cũng đưa chiếc vòng trên cổ tay cho mọi người cùng xem nhưng cũng không có gì. Giờ chi còn vòng của Nam và Việt. Hai người cùng giơ lên và quả thật cả hia chiếc vòng đều có mảnh đá bị vỡ. Tình huống này khiến mọi người rất khó xử. Lệ lắc nhẹ.

- KHông, không thể nào. Là ai trong hai cậu chứ.

Piza cau mày, đổi thái độ.

- KHông ngờ, không tin được trong nhóm mình có nội gián nưng nhgười đó là ai, tại hai người cùng bị vỡ một mảnh.

Cả Nam và Việt nhìn nhau với vẻ thách thức, ai cũng chứng tỏ mình vô tội. Rin sầm mặt, mắt nhìn xuống đất, không muốn vạch tội bạn mình.

- Các cậu có ai muốn nói gì hay giải thích gì không?

NHững ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào Việt khiến cậu giật mình, nói một cách nghiêm túc chức không đùa cợt như mọi khi.

- Hứ, tôi ư, thực ra…tôi không biết nói gì, tại vì…bây giờ có bảo không phải cũng không ai tin, còn ngược lại bị nói như là tên trộm có bao giờ nhận mình là ăn trộm, nên tôi không nói gì. Tôi biết mọi người đều nghi ngờ tôi vì gắn liền với cái tên của tôi là Việt gian mà.

Nam cũng gật nhẹ.

- Tôi cũng vậy, tôi chỉ nói,tôi không phải nội gián.

Iron cau mày, vuốt nhẹ chiếc cằm nhọn.

- Ca này khó đỡ nài. Vậy tìm làm sao?

Rin đánh mắt nhìn cả hai rồi nói tiếp.

- Buổi trước tôi đã thấy chiếc vòng bị vỡ của Nam và Việt và rất trùng hợp cánh tay của hai người đều bị thương. Nhưng người mà tôi đánh hôm giải cứu huynh Hani là bị va đập vào tường. Tôi đã hỏi cả hai.

“ Việt vừa nói vừa cất mây cuốn sách một cách thản nhiên.

- Ơ đấm cho trận, ăn cái gì rẻ thôi.

- Giờ có cái gì rẻ chứ.

- Ăn mây thứ bụi bặm, không ăn sang chảnh như đại gia đâu.

- Hehehe, nhưng mà cũng không có xiền. Hề hề.

Cô sửng cồ lên từ bàn trước nhổm ra bàn sau.

- Nói gì. - giọng nghiêm túc. Tiền chơi điện tử, lô đề thì có mà bảo ăn thì không có.

- Ơ ơ, ép người kìa. – vờ sợ hãi.

- Hưm. Cón thích ăn đấm không. – giơ cú đấm doạ nạt

- Được được, tôi sợ rồi, đi thì đi.

Cô vui mừng đập nhẹ vào vai Việt, cậu nẩy người lên kêu.

- Ấy za...

- Sao đấy.

Rin tỏ ra hoài nghi.

- À, qua không hiểu sao đang đi ra đường rõ ràng đèn xanh người đi bộ được quá mà cái ô tô nào đấy vượt đèn đỏ phóng thẳng lại phía tôi như cố ý vậy.

- Thế hử, đã chết chưa.

- Oánh cho. Thật may tôi tránh kịp nhưng bị ngã xuống đường, người đâu ê ẩm.

- Ừ, dạo này bọn mình hay gặp chuyện quá, không biết là có vong nào theo không.

Câu nói khiến cả Rin và Ren phải sử nghĩ. Cô về chỗ, nhìn Ren và tỏ ra lo lắng.

- Cậu nghĩ giống tôi không?

Ren gật nhẹ.

- Ừm.”

Lệ há hốc miệng đưa ý kiến.

- Ô, vậy có thể trong lúc sơ ý Nam đã để lộ bí mật rồi. Có Nam là lí do đập tay vào tường rất khớp với lời mà Rin khai.

Rin hắng giọng bởi cô bạn nói sai.

- Kum kum, lại bắt đầu.

Lệ cười trừ rồi lùi xuống.

Piza lắc nhẹ, một vẻ mặt thất vọng.

- Nam, tôi…không thể ngờ. – tinh thần như suy sụp vì quá bất ngờ. Tôi không ngờ cậu là con người như vậy, giờ cậu còn gì để chối cãi nữa không?

Nam vẫn yên lặng, cậu chưa biết nói gì.

JI cười nhẹ một cái, lên tiếng.

- Chưa chắc.

Câu nói khiến Việt bắt đầu cảm thấy bất an.

- Mọi người vẫn chưa có chứng cứ là Nam mà, mỗi câu chuyện đấy chưa khẳng định được.

Rin cũng gật đầu đồng tình với anh chàng bởi cô vẫn khong thể tin Nam là nội gián trong căn cứ.

Việt đáp.

- Vậy ý mọi người là tôi làm ư?

Iron thở dài một cá.

- Cũng chưa chắc được bởi dù gì Nam chắc chắn mạnh mẽ hơn tên Việt gian này rồi, nói không phải để bênh hắn mà là vì đúng nhẽ thôi.

Ren cười nhẹ, baya giờ cậu mới lên tiếng.

- Tôi có cách này.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ren khi cậu nói câu đó.

- Là gì vậy? – Iron tò mò.

- Tôi biết một chuyện rất bí ẩn trong căn cứ BIP. Đó là những người gia nhập hay làm việc cho tổ chức đó đều phải uống một viên thuốc nó dạng như là thuốc độc để khống chế và khiến họ không thể phản bội lại căn cứ.

Câu chuyện từ miệng Ren kể quá hấp dẫn nên khiến tất cả đều chú ý lắng nghe kể chuyện quên luôn cả việc tìm nội gián.

- RỒi sau đó thế nào?

Rin vẫn cười nhẹ, phong thái ug dung đĩnh đạc.

- nó là loại độc dược nhưng nó cũng là thứ tăng cường sức đề kháng, sức khỏe cho cơ thể.

Rin cũng tròn mắt với câu chuyện Ren đang kể bởi cô cũng rất ngạc nhiên khi chưa bao giờ nghe mọi người nhắc đến nhưng cô cũng không hỏi.

Ren tiếp tục nói.

- Tôi có chuẩn bị sẵn 2 cốc nước có hóa chất, nó dễ uống thôi nhưng người thường uống sẽ bị đau bụng quằn quại, còn người mag BIP phái did, sẽ không bị gì hết.

Iron cười nhẹ, khoác vai đồng tình.

- Ừ nhỉ, ý kiến này hay mà tôi không nghĩ ra. Đúng, quả thật trong căn cứ BIP tàn nhẫn hắn bắt người của hắn uống một loại thuốc, để tôi phân tích rõ hơn, nó có tên là Xitton, kết hợp từ rất nhiều loại thảo dươc và độc dược do một ông dược sĩ bên đó chế tạo.

- RỒi, vậy thì...

Ren nháy một cú điện thoại, nhìn vẻ mặt Nam có vẻ rất căng thẳng còn Việt thì lại rất tự tin. Rin vẫn không thể biết một trong hai người ai là nội gián thật sự nên chỉ chờ để cho hai người đó uống thứ nước mà Ren đã chuẩn bị.

Lát sao, một nam sinh mang đế hai cốc nước có màu nâu đục đục, nhín nó rất đẹp nhưng mùi bốc lên thì...quả thật khó chịu. Chính tỏ cốc nước rất nhiều hóa chất.

Piza ngăn cản.

- NHưng mà không được, nhỡ uống thứ đó rồi người không phải nội gián cũng sẽ ngất luôn tại trận thì sao?

Câu hỏ này cũng mang đến nhiều dư luận.

- Ừ, có vẻ nguy hiểm.

- Hay là thôi đi.

Ren cười nhẹ.

- Cả nhà yên tâm đi, hóa học trong đó chỉ chiếm phần nhỏ, hơn nữa không có ảnh hưởng mấy đến sức khỏe, ngoài ra...tôi đã chuẩn bị một viện thuốc rửa ruột, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Câu nói khiến cho mọi người yên tâm hẳn. Lệ chạy lại, cầm vội lấy hai cốc nước cho nam sinh đó đi khỏi mới đưa cho hai người.

- Các cậu uống đi. Thiệt thòi cho một trong hai người rồi.

Nam nhìn cốc nước mà tỏ ra lo lắng, thấp thỏm còn Việt cso vẻ rất tư tin. Ren nói.

- Uống đi, để chứng minh mình trong sạch thì hãy uống đi, chịu đau chút.

CẢ đám đồng thanh.

- Hai người uống đi.

Cả hai anh chàng cùng cầm cốc đưa lên miệng, không gian lại im lặng, những ánh mắt kì vọng chăm chú nhìn vào hai cốc nước hai người đang uống. Bầu không khí lại căng thẳng khi cả hai uống cạn cốc nước. Đám bạn vẫn nhìn theo, quan sát từng chút một.

Một lúc sau, Nam cau mày, còn Việt thì bỗng ôm bụng, mặt mày nhăn nhó kêu.

- A..a..ay za...sao...sao tự nhiên đâu bụng vậy.

Lệ lo lắng thay, đi lại bám vai hỏi han.

- Việt, Việt, có sao không? đau lắm hả?

Điều này khiến Iron vô cùng khó chịu, ngay lập tức đi lại kép Lệ ra khỏi Việt.

- Làm ơn để im đi.

Hani quá ngạc nhiên.

- Wow cách này quả hữu hiệu. Vậy thì... – Thái độ hoài nghi dồn hết vào Nam.

Những ánh mắt khinh bỉ và những ngon tay chỉ thẳng vào Nam khi cậu không có triệu trứng gì. Nam nhìn chiếc cốc, lắc đầu.

- Không, không thể như thế được.

Nam lại bị đám bạn chỉ trích.

Lệ gật gật, vẻ mặt thất vọng.

- Thật không thể tin...cậu...cậu...

Rin nhắm mắt hô lớn.

- Các cậu đừng trách nhầm người vô tội nữa. Nội gián chính là Việt. Cậu đừng giả vờ nữa Việt.

Một cảm giác hụt hẫng và những ánh mắt thản thốt quay hết về phía Việt

- Cậu...cậu...

Việt vẫn ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ như kiểu mình vô tội.

- Rin...cậu nói vậy là sao?

Rin khẳng định.

- Tôi chắc chắn làm việc cho BIP chính là cậu.

Việt lắc nhẹ, phủ nhận.

- Làm sao, làm sao có thể.

Rin quay lại nhìn Ren, ánh mắt như muốn hỏi xem khẳng định của mình đã đúng chưa và đã nhận được câu trả lời bằng cử chỉ nhắm nhẹ mắt, mím chặt môi gật đầu. Và giờ cô không thể nghi ngờ hay nghi vấn gì nữa.

- Không phải hỏi nhiều nữa, nội gián chính là Việt.

Thái độ của các cô cậu khi nhìn Rin thì thay đổi hẳn. Không ai tin nội gián là Việt. Lệ cau mày.

- Cậu nói gì vậy, người đau bụng là Việt mà.

Rin lắc nhẹ, mắt nhìn xuống đáta như không muốn tin vào sự thật.

- Chắc chắn trong nước...không có bất cứ chất gì như Ren nói.

Tất cả đều ngỡ ngàng và sững sờ trước câu nói rát quả quyết đó.

- Cậu... cậu...nói vậy là sao? – Lệ hỏi.

Kun hẳn đã nhận ra điều mà Ren đã sắp đặt, và giờ cậu cũng khẳng định.

- Nội gián chính là Việt.

Những ánh mắt nghi hoặc vẫn hướng vào Rin.

- LÀ sao?

Rin xìu mặt, ánh mắt thất vọng đến khôn tả.

- Tôi...hiểu Ren, chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ đặt tính mạng của người khác ra để đùa. Nước đó, chỉ là nước bình thường, không có tác dụng gì, càng không thể đau bụng.

Lệ và Piza lúc này mới ngợ ra.

- Vậy có nghĩa là...đau bụng...chỉ là giả vờ.

Lúc này Việt không thể chối được nữa, cậu đứng thẳng dậy, thái độ vô cùng thản nhiên như chưa hề có chuyện gì khiến tất cả đều bất ngờ.

- Cậu...cậu... – Lệ có chút kích động khi chứng kiến thái độ thờ ơ đó của cậu bạn mình.

Việt không nhí nhảnh, hồ hởi như mọi khi nữa mà cậu lại trở nên lạnh lùng nó thể hiện hết ở ánh mắt cậu.

- Đúng...đúng là tôi đã giả vờ nhưng...không thể khẳng định tôi chính là nội gián.

Piza nghệt ra, vẫn chưa hiểu như kiểu hôm nay máu lên não chậm.

- Ơ, thế là sao, vụ nước này là sao?

Ren giải thích

- Rin...đúng là người tình trăm năm, rất hiểu ý bạn trai mình đó. Đúng, trong nước không hề có gì, muốn nội gián có tật giật mình phải dùng cách đấy. Lúc đầu, tôi còn sợ không thể thực hiện được nhưng không ngờ lại có kết quả.

Piza vẫn thắc mắc.

- Vậy...tại sao nam uống nước lại nhăn mặt nếu như trong nước không có gì?

NHững ánh mắt lại tập trung vào Nam lằng nghe câu trả lời.

- Đơn giản là vì khi tôi uống cẩm thấy nó rất giống nước tăng lực 347, tôi rất ghét vị này.

- Đơn giản vậy thôi ý hả. – Piza ngơ ngác hỏi.

Nhận câu trả lời là một cái gật nhẹ. Ngay lập tức Piza chạy lại ôm trầm lấy Nam, vui mừng hớn hở.

- Thật, thật vậy chứ...tôi tưởng sắp mất anh bạn chày cối này rồi.

Ren khẳng định.

- Đúng, nó là nước 347, nước ngọt bình thường có cho băng sa vào nên mới có khói bốc lên, chứ quả thật không hề có hóa chất cũng không có thuốc gì là rửa ruột, chỉ có tật giật mình mới vậy.

Hiện giờ mọi nghi ngờ vào Nam đã hết thì lại chuyện của Việt. Bắt đầu những câu hỏi nghi vấn ở trong đầu mỗi người, ai cũng muốn hỏi Việt nhưng lại không giám hỏi.

Iron đành lên tiếng

- Việt, cậu còn gì để nói không?

Việt cười khỉnh, cái kiểu cười khinh người.

- Hơ, tất nhiên là còn chứ. Chuyện này cũng không thể khẳng định tôi là nội gián.

Thật sự Rin không muốn nói nhưng vì thái độ của Việt như vậy nên cô buộc phải nói hết.

- Cậu đừng ngụy biện nữa, đến giờ thì mọi nghi hoặc của tôi đã không còn nữa rồi.

Mọi sự tập trung đổ dồn vào Rin khi cô vừa mở miệng nói. Việt vẫn thái độ thẳng thừng, không chút cau mày.

- Cậu có chứng cứ gì?

Rin nhắm nhẹ mắt, lắc nhẹ đầu đó là sự thể hiện của sự thất vọng.

- Tôi không có chứng cứ chính thức nhưng như vậy là quá đủ để khẳng định.

CÔ quay sang Iron.

- Nè, bức ảnh đó đâu?

- Ảnh nào nhỉ?

- Ảnh mà tôi bảo cậu cầm đi đó, cái người mà giống tôi đó.

Cậu ngẩn ngơ một lúc mới nhớ đến bức ảnh.

- Có, có nhớ rồi nhưng mà để trên lớp rồi mất tích luôn ấy.

Lệ thở dài, vẻ mặt đầy thất vọng.

- Chán cậu quá, thời khắc quan trọng này lại làm mất.

Việt không nói gì, chỉ nhìn Rin với thái độ thản nhiên, một cái nhếch môi nhẹ nhàng.

- Cậu tìm bức ảnh đó làm gì?

- Chắc chắn liên quan đến cậu.

- hơ, liên quan đến tôi. Ok, thế bức ảnh đó đâu?

Câu nói vừa dứt, một nam sinh hùng hục chạy đến, miệng thở hổn hển.

- Hế lô.

Những ánh mắt hiếu kì đổ dồn vào cậu ta còn Rin thì vô cùng ngạc nhiên

- Nè, cậu là ai?

Iron cười nhẹ.

- Cậu ấy là Phúc. Người này chắc là Rin...không có lạ chứ.

Cậu hếch mắt nhìn đểu Rin khiến cô cũng ngượng ngùng, đảo mắt lộn xa. Cô cười gượng, đánh nhẹ mắt sang nhìn Ren vẻ mặt không vui.

- ừ ừ, biết biết.

Iron cười nhẹ, cố ý trọc Ren.

- Ren, cậu…chắc chắn cũng quen người này, à mà phải nói là quá quen ấy chứ.

Ren cau mày, lừ mắt.

- Ê, cậu bạn, dạo gần đây cậu học được ai cái tính moi chòi thế hử, thích ăn hành rồi hay sao ấy.

Iron cười nhòe.

- Có gì đâu, yên tâm, bạn bè, tui giấu cho chứ ai chả biết, hehehe.

Rin lại hiếu kì.

- Có chuyện gì mà hai người cứ úp mở,chuyện gì liên quan đến phúc sao?

Ren đánh trống lảng.

- Thôi, lúc khác tính, giờ quan tâm vào chuyện chính đi.

Cậu với thái độ khó ưa, đi lại giằng lấy tấm ảnh từ tay phúc.

- Đưa tôi.

Cậu nhìn đi nhìn lại cũng không thấy điểm gì đáng nghi.

- Tôi có thấy gì đâu?

- Đầu óc của cậu làm sao thấy. Đưa đây.

Rin đưa bức ảnh lên trước cho tất cả cùng xem.

- Mọi người nhìn đi, người phụ nữ trong ảnh này tôi đã gặp khi đột nhập vào BIP.

Những ánh mắt tròn xoe bởi không ai hiểu gì hết, bức ảnh đó, mặt ngườ phụ nữ mới có một phần ba.

- Làm sao được, nhỡ sai thì sao?

Rin khẳng đinh.

- Không thể sai, tôi rất ấn tượng về bức ảnh này vì mọi người bảo rất giống với tôi, nên khi đột nhập BIP, trong lúc tình cờ tôi đã gặp một người phụ nữ bà ta quay lại với góc độ 45 thì đúng giống y khuôn mặt trong ảnh. Và thật trùng khớp, mọi người hãy nhớ lại người phụ nữ mình gặp trong cuộc PARTY giải cứu Ji đó cũng chính là bà ta. Mà theo lời Việt thì…người trong ảnh này là bố và mẹ cậu ấy.

CÔ kể lại chuyện hôm đó.

“ Cô trốn sau mấy thùng hàng sắt xếp dài ở đó, cánh cửa bọc thép đã ở ngay trước mắt, cô vừa nẻn vào thì thấy bước chân của ai đó, ngày lập tức cúi rạp người xuống.

Hai người phụ nữ thân hình nhỏ gọn cộc cộc đôi guốc bước đến. Cô hé nhẹ mắt nhìn, quả thật hài người phụ nữ này rất quen thuộc. Một người lớn tuổi tầm tuổi mẹ cô, một người vẫn còn trẻ chắc ngang tầm tuổi cô.

- Rất quen.

Hai người đi đến trước cánh cửa, người cô gái trẻ dõng dạc nói nhưng sự nhân hậu vẫn hiện rõ trên khuôn mặt.

- Phó thủ lĩnh, bây giờ chúng ta đi kiểm tra cái gì trước.

Tiếng nói cũng rất quen, khuôn mặt non nớt càng khiến cô nhớ lại cái gì đó và trong đầu hiện lên hình bóng của 1 người. Chữ Đ nghĩ thầm.

- Tại sao giờ này lại nghĩ đến anh ta chứ, nhìn cô gái này lại nhớ đến anh ta là ai nhỉ.

Cô lục lại những kia ức trong đầu, từ manh manh đó và nhận ra.

- Người này chính là... chị Na. Không phải chứ.

Rồi tiếp tục người phụ nữ lớn tuổi kia cũng trả lời.

- Nghe nói Chữ D đã nhìn thấy những thứ đó, nên bâ giờ chúng ta phải cẩn thận. Không được cho ai biết.

- Cả ToP cũng không được biết ư?

- Một khi có người khác biệt...thì hãy tiêu diệt người đấy.

- Có tàn nhẫn quá không?

- Đây là bí mật không được để ai biết.

- Nhưng nó có nhiêm trọng vậy không?

- Cô ngây thơ quá cô bé ạ. Cô cứ nghĩ như ngày xưa thì đây gọi giống như là tạo phản ấy.

- Không phải chứ.

- Cũng giống như tạo phản vậy nên không được thêm bất kì người nào nữa.

- Vậy còn tôi.

- Cô... Là người chế tạo ra, tất nhiên phải giữ cô lại. Thậ là ngốc nghếch.

Chữ D nấp ở gần đấy đã nghe thấy và cô đã hiểu, chuyện mình bị truy đuổi cũng 1 phần đi mình biết quá nhiều chuyện của BIP ngay cả chuyện sản xuất robot của chúng.

Người phụ nữ lớn tuổi đánh mắt nhìn xung quanh, nhìn đến cả chỗ mấy thùng sắt để cảnh giác nhưng không thấy gì nên mở cửa rồi cả hai cùng đi bước vào.”.

Lệ cau mày, vẫn không muốn tin vào điều cô bạn vừa nói.

- KHông thể.

Rin tiếp lời.

- Còn nữa, tôi đã nhìn thấy kí hiệu lạ trên thắt lưng của Việt khi tới nhà cậu ta ở dưới tầng hầm và thật sự hốt hoảng khi biết đó là kí hiệu đặc biệt giành cho những người nằm vùng và không những thế còn có mối quan hệ và chức vụ lớn trong căn cứ.

Nam thắc mắc.

- sao cậu biết điều này.

Rin tiếp tục kể lại những thứ cô đã thấy trong căn cứ BIP

“Cô nhìn xung quanh thì toàn thấy động cơ máy móc dây điện chằng chịt và trong góc trong cùng là một kệ sách với vô số các sách khoa học và các hồ sơ bảo mật. Cô nhẹ nhàng laị xem, vô tình hếch tay làm rơi cuốn hồ sơ dày cộp

- Ấy, cẩn thận.

Cô thận trọng nhặt quyển sách, đọc qua.

- Danh sách thành viên cán bộ. Có gì hay chứ.

Ngón tay vuốt nhẹ mở trang đầu, nhìn qua rồi lại bỏ qua mở trang khác nhưng hình như khoé mắt vừa nhìn thấy thứ gì đó liền dở lại.

- Đánh sách cán bộ.

Nhìn đống ảnh và quá ngỡ ngàng đến há hốc miệng, tâm trí có chút hoảng loạn. Chắc hẳn cô đã nhìn thấy thứ gì đó rất kinh hãi. Vì thế cô lại tiếp tục lục trong đống sổ sách đó và thấy tập hồ sơ.

- Danh sách tiêu hủy.

Cô tiếp tục đọc, càng đọc càng bàng hoàng.

- Tại...tại sao...sao...lại... như vậy.

Trong đó là danh sách cán bộ đầu não của cũ của BIP, cô không hiểu mấy kí hiệu linh tinh nhưng cô đã thấy ảnh người phụ nữ đó ngày trước là trưởng một nhóm của BIP.”

Sự thất vọng hiện hết lên trên mặt của các cô các cậu, họ không thể ngờ Việt có thân phận còn đặc biệt hơn cả Rin.

Piza xìu mặt.

- Thật sự tôi không ngờ…Việt lại ngầu đến như vậy.

Tiếng đồng thanh.

- Cái gì cơ.

Cậu bập bập môi.

- Nhỡ, nhỡ miệng.

Iron thở dài, lắc nhẹ.

- Cái nhóm này nhây quá mà, sự việc nghiêm trọng thế này mà vẫn không nghiêm túc được.

Việt không nói gì, cậu vẫn thái độ thản nhiên như không có chút tội lỗi.

- Bằng đầy thứ chứng minh được tôi là người của BIP được.

Ren sầm mặt, khuôn mặt lạnh lùng như sát thủ.

- Đến giờ này mà cậu vẫn còn cãi được, chính cậu đã khiến cho chúng tôi gặp nguy hiểm rất nhiều lần, có khi còn suýt mất mạng. Nói đi, cậu có mục đích gì?

Việt vẫn phủ nhận, thái độ như thể bất cần đời.

- Cậu chưa có chứng minh đích thực, tôi không nhận.

Ren đánh mắt, lại nụ cười nửa miệng man dợ, tay nắm chặt cú đấm vòng qua mặt Việt, ngay lập tức phản xạ nhanh nhẹn né nhẹ sang một bên để tránh cú đấm đó một cách điêu luyện. Rin tiếp tục cú đá vào bụng, ngay lập tức Việt dùng hai tay khoá chân Ren, quay ngược một vòng khiến Ren phải quay người trên không, để bàn chân tuột khỏi tay Việt rồi đáp xuống đất nhẹ nhàng. Ren tiếp tục những chiêu đánh giống như Rin đã đánh với người áo đen khi cứu Hani và quả nhiên rất giống, chứng tỏ 2 người là 1. Và pha cuối cùng là đợi lúc sơ hở nhảy lên đá thẳng vào bả vai của cậu khiến cậu ngã lùi về sau cũng giống như cú ngac đập tay vào tường. Những ánh mắt xung quanh trợn tròn lên vì quá ngỡ ngàng. Lệ không thể tin nổi mắt mình.

- Wow, Việt…cậu…cậu phản ứng quá nhậy luôn.

Việt cau nhẹ mày, mí mắt xìu xuống dần.

Lúc này, Ren ngẩng mặt, cươi khỉnh

- Mọi thứ đều có thể ngụy biện nhưng thân thủ phu phàm và võ công thì không thể nói dối. ok.

Việt nhắm nhe mắt, vẻ mặt có vẻ rất mãn nguyện.

- Vậu thì tôi nói thật, tôi là người trong căn cứ BIP.

Thái độ ngỡ ngàng của đám học sinh giờ lại trở thành bàng hoàng và lo sợ rồi sau đó trấn tĩnh thì lại là cơn giận giữ khi nghĩ mọi chuyện không may xảy đến với họ có liên quan đến Việt. Lệ nén lại sự tức giận trong lòng và hỏi.

- Việt, tại sao…tại sao cậu có thể làm thế với bọn tôi, chúng ta…đã là những người bạn tốt mà, tại sao cậu lại làm như vậy?

Việt cắn chặt 2 hàm răng, mắt nhìn xuống đất.

Hani nghĩ lại sự việc xảy đến với mình mà không thể kiềm nổi, chạy lại túm cổ áo Việt và thẳng tay đấm cho cậu ta một cú ngang mặt. Việt ngã xoài ra đất nhưng Hani vẫn không tha, định cho cậu ta một trận te tua nhưng Rin đã kịp thời ngăn lại. Cô cau mày, trên chán xuất hienej vài vết nhăn.

- Huynh à, dừng tay đi. Không nên làm như vậy.

- Nhưng huynh không thể chịu được, tât cả mọi người tưởng hắn hoàn cảnh nên ai cũng muốn giúp đỡ, thế cuối cùng thì sao, chính nó, nó là người khiến chúng ta rơi vào nguy hiểm, còn đệ, xí nữa bị mất mạng rồi còn gì?

Rin lắc nhẹ bởi cô vẫn còn coi Việt là bạn.

- Không, huynh nghe đệ đi.

Cô cắn chặt hai hàm răng, nén lại sự đau buồn để nói.

- Cậu...đi đi.

Câu nói khiến tất thành viên đều ngỡ ngàng.

- Cậu lamg gì vậy?

- Để cậu ấy đi đi.

- Tại sao?

- Cậu ta ở đây cũng không giải quyết được vấn đề gì. Đi đi.

Việt ngẳng lên nhìn Rin với một bên môi đang rỉ máu. Rin nói lại lần nữa.

- Đi, đi ngay khỏi đây, hôm nay chúng ta vẫn là bạn bè nhưng từ khi cậu bước chana khỏi đây...chúng ta sẽ không còn gì, gặp thì cứ coi nhau như người lạ. Ok.

Nói cô quay mặt đi, cũng không cản Hani nữa. Tất cả mọi người đều quay hướng khác, giường như họ đều ủng hộ với quyết định của cô.

Việt chống tay, từ từ đứng dậy rồi nhìn Rin với ánh mắt cảm kích, sau đó nhìn các bạn lại một lần rồi mới đi. Không gian im lặng hẳn, tất cả đều nhìn theo bóng Việt đến khi cậu đi khuất bóng. Vừa khuất Rin ngồi phục xuống, tay ôm lấy bụng. Phúc gần đó lo lắng chạy lại.

- Rin, Rin, cậu không sao chứ, đừng buồn quá mà. Tôi thấy vẻ mặt cậu tái đi từ lúc nãy rồi đấy.

Ren như phát khỏe khi thấy Phúc động vào người Rin.

- Tên này làm cái gì vậy.

Cậu đi lại, đẩy Phúc sang 1 bên.

- nè, ai mượn cậu quan tâm người yêu tôi, hử.

- Tôi... – Phúc lưỡng lự không biết nói gì.

Cả đám bạn xúm lại quan tâm.

- Thôi đi, đừng vì cậu ta mà rơi nước mắt. – Nam động viên.

- Đúng, không phải đâu lòng vì con người ấy. – Lệ an ủi.

Đến lượt Kun.

- Xong rồi thì cho qua đi. Khóc lóc làm gì.

Rin lù lù ngẩng mặt lên, khuôn mặt tái đi, nhăn nhó.

- Ai bảo mọi người là tôi buồn, ai bảo mọi người là tôi khóc.

Lệ ngây ngô.

- Từ nãy đến giờ vẻ mặt cậu tâm trạng quá còn gì.

- Thần thái lám rồi đấy, thực ra là tôi đau bụng.

- Rụng trứng à.

- Ăn nói vô duyên, tại uống cái nước linh tinh của ông Ren đấy, vớ vẩn lúc nãy tôi khát quá thử bố 1 ngụm.

Tiếng đồng thanh thở dài “ hey”, thì ra ngay từ lúc mà Rin cau mà là do cô đau bụng, vì dang trong lúc gay cấn không thể nói ra nên cô cố chịu đựng, cau mày, cắn chặt răng có đứng thẳng người để giữ cái thần thái Full ngầu.

- Thế mà là mọi người cứ tưởng cậu vì đau buồn quá mà ngất đi thì chết.

Tiếng cười lại vang lên.

Rin xìu mặt.

- Thôi đi, đau gớm lắm rồi đây nè.

Phúc quan tâm.

- tôi đưa cậu đến phòng y tế nhà.

Câu nói khiến Ren tỏ thái độ ghen tuông.

- Nè, mày nó vậy thì tao, người yêu Rin thì vất đâu.

Nói xong cậu bế bổng cô lên tay như để chứng minh với tất cả mình là người quan trọng nhất. Cũng không quên nhắc với tháo độ lạnh lùng mà nghiêm túc.

- Chuyện hôm nay mong mọi người không nói ra ngoài.

Tay Rin vẫn ôm chặt cổ, đầu thì dựa vào bộ ngực chắc chắn của Ren, dù đâu nhưng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc khi ở rong vòng tay Ren.

Ren bế Rin đi trước con mắt ngưỡng mộ của Lệ và sự tiếc nuối trên khuôn mặt Phúc.

Lệ nhìn theo Ren trong khi Iron còn đứng cạnh đó.

- wow, cậu ấy thật là ngầu.

Iron khó chịu.

- nè nè, cậu thích như vậy lắm hả, tôi thì sao đây.

- Gớm, ông ghen cái gì, chỉ là mê trai đẹp thôi mà.

- Thế vậy tôi không đẹp à?

- Có nhưng mà…mà cái gì?

CÔ nói khẽ vào tai.

- Vì cậu là của tôi rồi, ngắm nhiều rồi nên…tôi phải ngắm zai khác. Hí hí.

Nói xong cô cũng chạy đi theo Ren, không hề để ý xem Iron như thế nào. Phúc không nói gì, vẻ mặt buồn thiu có gì đó nuối tiếc.

- Thôi, tôi đi trước đã nhá.

Phúc lừ lừ đi ngay khỏi đó.

Bây giơ, mọi người mới tập trung đến Nam. Hani nói trước.

- Nam, xin lỗi vì hiểu nhầm mày.

Piza thảo mai gật gật nhẹ chạy lại vung văng tay nịnh nọt.

- ê, cậu bạn tốt, xin lỗi nhá.

Nam cười nhẹ, mọt vẻ mãn nguyện.

- Vậy là mọi người chẳng ai tin tôi đúng không, đấy là không tin tưởng bạn bè rồi. Nhưng thôi không sao, lần này hiểu nhầm lớn nên tôi bỏ qua nhưng… phải đền bù.

- Đền bù gì?

- Bữa nhậu hấp dẫn ấy chứ.

Hani nháy Kun và Ji.

- Híu híu, tưởng gì chứ…nhậu thì…ô tô kê đi.

- Chuẩn, cho chú hết đường luôn.

- oki.

Iron cười nhẹ.

- Mấy ông đã tính nhậu nhẹt, đang mất một đứa bạn kìa mà không tiếc à mấy thím.

Ji nghiêm túc, đứng dậy khỏi chiếc ghế đá.

- Nè, Iron, chú mày có biết đến chuyện này không? Chuyện của Việt.

- Thực sự là tôi không biết, cũng có chút nghi ngờ nhưng…vì tôi không thân với hắn lắm với cả…vì…chúng ta là bạn.

Hani chen lời, thái độ vẫn có vẻ chưa hết giận.

- Ờ, chú mày coi nó là bạn, mà xem đấy, nó đã làm gì, toàn chuyện tốt.

- THực ra lúc tôi và Ren đã điều tra thân thế của Việt nhưng đúng như lời cậu ta nói vậy, chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình gì đó hoặc hồ sơ thông tin về Việt là giả mạo. Như Rin vậy, giường như cậu ấy đã xóa hết tất cả thông tin liên quan đến mình nên bọn tôi không thể điều ta về thân thế của cậu ấy.

- Đó, toàn thành phần quá là là là đặc biệt, quá đặc biệt, quá bất ngờ luôn.

- Ừ, giờ đi xem Rin thế nào đi.

- Oki.

Nói xong tất cả cùng đi khỏi. Lúc này La mới lên tiếng.

- Mọi người đi đến chỗ Rin thì tôi...

Nam cầm ngay cổ tay La khiến cô bất ngờ nhưng trong lòng thì mừng rỡ, nhẹ nhàng nói.

- ĐI cùng đi.

Nói xong kéo ngay cô đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.