Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 239: Chương 239: Sóng vai dắt tay, tâm chết 3




Bên kia Phong Duyên Thương làm xong đi trở về, tới trước mặt Nhạc Sở Nhân thì nàng cũng vừa lúc đứng dậy. Không nói hai lời ôm lấy nàng nhanh chóng rời đi, trực tiếp rời khỏi trấn.

Dân chúng trong trấn một mực quan sát, đàn thú biến mất, bọn họ cũng từ trong nhà ra ngoài.

Mừng rỡ vừa mới treo trên mặt, liền nghe được tiếng vang quái dị tiến tới gần trán này.

Có người chạy đến ngoài trấn nhìn xem, vừa nhìn thấy liền quá sợ hãi, “Quỷ tới rồi!”

Trong nháy mắt, cả trấn rối ren một mảnh, dân chúng cũng chạy trốn về phía trong núi, bên kia Vong Linh cũng ép tới gần!

Vượt qua nơi vốn là doanh địa quân Đông Dương quân coi giữ trú đónga, nơi này mùi máu tươi vẫn nồng đậm như cũ. Đàn thú nhanh chóng lướt qua nơi này chạy vào trong núi, phía sau Phong Duyên Thương cũng mang theo Nhạc Sở Nhân nhanh chóng vào núi.

Dừng lại ở trong núi, Phong Duyên Thương đặt nàng lên cây, sau đó hắn cũng nhảy lên , đứng ở phía sau nàng, đạp lên một cành cây nhỏ, nhẹ nhàng.

“Tiểu Thương tử mau nhìn, nổ tung rồi!” Nhìn trấn nhỏ phương xa, loáng thoáng có thể thấy bóng dáng trấn nhỏ, thế nhưng khắp bầu trời phát sáng phía sau trấn nhỏ cũng thấy rõ ràng hơn.

Tiếng nổ mạnh rất lớn, theo nổ văng tung tóe đến giữa không trung còn lại là Kim Thạch cổ, Chí Dương chí liệt, đối với loại Vong Linh chí âm chí tà này thì đây là vật thể hữu hiệu nhất.(cả đoạn thì chị dùng 1 loại tên Kim Thạch cổ có tính dương khí mạnh, vong lonh thì âm khí tà khí mạnh…áp chế được nhau)

Quả nhiên , tiếng nổ tung thứ nhất đi qua liền nghe được tiếng gào thét, âm thanh kia hoàn toàn không phải là tiếng con người sẽ phát ra, chính là động vật cũng không phải, nghe không khỏi nổi da gà.

“Có hiệu quả rồi, còn muốn tiếp tục xem sao?” Ngục Phong Duyên Thương phập phồng hơi kịch liệt, một đường chạy trốn, khí tức hắn vững vàng hơn nữa cũng rối loạn rồi.

“Nhìn một lát, ta muốn nhìn một chút lần này sẽ tiêu diệt được bao nhiêu.” Nhạc Sở Nhân tay về phía sau, bắt được tay của hắn, mười ngón tay đan xen.

Phong Duyên Thương không nói cái gì nữa, cùng với nàng cùng nhau nhìn bên kia. Tiếng nổ mạnh không ngừng, đầy trời kim hoa (như kiểu bắn pháo hoa đó, Tà cũng k biết tả ntn), một dạng giống như bầu trời hạ mưa vàng, chói mắt như vậy.

Tiếng gào thét liên tiếp vang lên khiến màng nhĩ rung động phát đau, căn cứ âm thanh này, hình như tổn thất không ít.

Nhưng ai ngờ những Vong Linh này coi như bị Kim Thạch cổ thiêu đốt cũng không hoàn toàn chết, có lẽ như lúc bước vào nước Hoàng Tuyền vậy, cho dù mất đi thân thể, cũng vẫn còn ‘ còn sống ’ như cũ.

Bỗng dưng, một làn âm thanh biến điệu truyền đến, không có thành từ thành câu, huyên thuyên liến thoắng, hoàn toàn không tạo thành ngôn ngữ bình thường. Đồng thời nghe qua lại thấy có chút quỷ dị, thật giống như từ giữa không trung truyền xuống, bao trùm cả vùng đất.

“Hắn đang ra lệnh cho Vong Linh, hừ, ép cho hắn không thể không đổi phương pháp rồi.” Nhạc Sở Nhân cắn môi, mắt không chớp nhìn kim hoa vẫn lòe lòe tung bay ở giữa không trung như cũ .

“Cho dù đổi phương pháp, cũng không thay đổi được hắn đã tổn thất hơn phân nửa, hắn quá tự tin.” Giọng nói Phong Duyên Thương lạnh nhạt nói. Mới vừa rồi hắn vẫn không có xuất hiện, cho dù Ô Nha toàn bộ chết hết, hắn đều không có ra mặt, lúc này xuất hiện cũng đã chứng minh, hắn thực sự nóng nảy.

“Chúng ta đi thôi, hắn nhất định sẽ đuổi theo chúng ta vào núi.” Nghiêng đầu nhìn hắn mặt mày cong cong nói.

“Đi.” Phong Duyên Thương cúi đầu ở trên trán của nàng hôn 1một cái sau đó ôm lấy nàng nhảy xuống cây, chạy thẳng tới sâu trong núi.

Vượt núi băng đèo, đi qua vài ngọn núi lại lướt qua một vùng thung lũng, phía trước mơ hồ có người sinh hoạt.

“Vương Gia Vương phi trở lại.” Bầy thú đã trở lại được một lát rồi, đông đảo hộ vệ đang chờ.

“Mọi người chuẩn bị, ban đêm đội quân Vong Linh sẽ đến.” Dừng lại, Phong Duyên Thương trực tiếp hạ lệnh.

“Lên tinh thần , không nên nhìn hai chúng ta thoải mái trở lại thì nhất định dễ đối phó, lần này nhất định phải cần phải đảm bảo không để sai sót nhầm lẫn.” Đều đã ở tại núi rừng này lăn bò gần nửa tháng, mọi người hình như cũng có chút uể oải.

“Vâng” mọi người cùng lên tiếng đáp lại, sau một khắc nhanh chóng rút lui phân tán vào trong rừng rậm.

“Hai ta cũng đi thôi, nghỉ ngơi một lát, tối nay cùng hắn giao thủ, ta còn phải làm phiền Cần vương thêm rồi.” Chắp tay, Nhạc Sở Nhân tượng mô tượng dạng (ý chỉ làm dáng hả).

Phong Duyên Thương không tiếng động cười khẽ, “Không cần phải khách khí, Cần Vương phi có yêu cầu gì, Bổn vương cũng nhất định thỏa mãn.” Gật đầu một cái, phối hợp với nàng diễn hí khúc.

“Chính là toàn bộ đều thỏa mãn đáp ứng ta, Cần vương cũng phải cẩn thận nhiều hơn, không được bị thương, nếu không, trong lòng ta sẽ khó an tâm.” Đây là quan trọng nhất. Nàng không biết võ công, cho nên ắt phải là hai người hợp lực.”Cần Vương phi cũng phải bảo trọng, sau mấy năm làm bạn, Bổn vương chăm sóc không chu đáo, khiến ngươi nhiều lần bị thương, trong lòng ta hổ thẹn.” Nhìn nàng, mắt phượng xinh đẹp thâm thúy xa xăm. Những lời này vẫn luôn ở trong lòng hắn, hắn cảm thấy hắn rất thất trách, nhiều lần nàng gặp hiểm cảnh hắn đều không có ở đấy, không ngừng hổ thẹn, là áy náy.

Nhạc Sở Nhân mím môi, nghiêng đầu nhìn hắn cười nhẹ nhàng, “Tiểu Thương tử, cả đời này có rất nhiều việc vật có thể khống chế, nhưng duy nhất chỉ có không khống chế được ngoài ý muốn. Ta quy tất cả những thứ đó thuộc về ngoài ý muốn, đối với ta tổn tại ở cái thế giới này cùng ngươi làm bạn cũng cần phải trải qua ngoài ý muốn. Chiến thắng những thứ kia ngoài ý muốn, ta cũng có thể vĩnh tồn tại nơi đây rồi. Chàng không cần tự trách, cho tới bây giờ ta cũng không oán gì chàng.”

Giơ tay lên vuốt ve gương mặt của nàng, ánh mắt Phong Duyên Thương sáng rỡ, nàng càng nói như vậy, thì hắn càng không thoải mái.

“Lần này, bất luận như thế nào, chúng ta đều phải ở chung một chỗ.” Cọ vào tay của hắn, giọng điệu Nhạc Sở Nhân kiên định.

“Sinh đồng khâm tử đồng huyệt.” (sống cùng sống chết cùng chết chung) Sáu chữ, một lời tổng kết lại lời Nhạc Sở Nhân nói một cách hoàn mỹ.

“Được.” Đồng ý, Nhạc Sở Nhân chôn đầu trong ngực hắn, ôm lấy hắn thật chặt, ngửi mùi trên người hắn, trong lúc nhất thời, nàng thật sự cái gì cũng không quan tâm.

Vuốt mái tóc dài tron bóng của nàng, Phong Duyên Thương thở phào thật dài, mặc dù hắn không cảm thấy hôm nay bọn họ chắc chắn hẳn phải chết, nhưng chắc sẽ không bình an vượt qua. Trên đời chuyện nào có thuận lợi như vậy, nhưng chiến thắng những thứ nhấp nhô này, hạnh phúc mới có thể đến.

Bắc Phương, đại doanh của đại quân Bắc Vực.

Diêm Cận một thân khôi giáp ngồi ở bên trong chủ trướng của Bắc Vương, khắp người lạnh lẽo mặt mày lạnh lùng, nhìn tư thế tùy ý tựa ở phía trên ghế chủ trướng của Bùi Tập Dạ, con ngươi trong suốt chậm rãi dời đi, sau đó rơi xuống trên người Phong Niên Phi đang cùng hắn chen chúc trong một cái ghế lớn.

Tuy rằng Phong Niên Phi chưa ngồi được, nhưng đặt hắn thành tư thế đang ngồi, hắn sẽ ngồi được vững vàng. Vì phòng ngừa hắn sẽ bổ nhào lên trước rơi khỏi ghế, chân Bùi Tập Dạ vắtngang lên tay vin của ghế bên cạnh, cách cho hắn một không gian hết sức an toàn.

Diêm Cận tới để đưa tin cho Bùi Tập Dạ, đội quân Vong Linh của Đông Dương đều đi Nam Phương, bọn họ hoàn toàn có thể khai chiến.

“Nàng cố ý dẫn hắn đi, lá gan ngược lại thật sự lớn. Theo Trẫm thấy, nàng nhất định còn có hậu chiêu gì, nếu không cũng sẽ không khinh thường như vậy.” Đưa giấy viết thư cho Phong Niên Phi chơi, Bùi Tập Dạ cười híp mắt nói. Thật ra thì hắn hoài nghi trong tay Nhạc Sở Nhân có 《 nguyên cổ trát 》, Dịch Vong sư kia cũng hoàn toàn không chú ý Đông Dương Bắc Phương có thất thủ hay không chạy thẳng tới chỗ nàng, cũng có thể hắn hoài nghi 《 nguyên cổ trát 》 ở trên tay nàng. Như thế, hắn cũng yên tâm, đánh không lại, liền đưa《 nguyên cổ trát 》 cho hắn ta là được, có lẽ có thể bảo vệ tánh mạng.

Diêm Cận không nói, con ngươi phủ lên một lớp bụi, thế nhưng Nhạc Sở Nhân có cái lá bài tẩy gì hắn không biết, cũng hoàn toàn không biết. Hôm nay đến xem, hắn hiểu rõ nàng, còn không bằng Bùi Tập Dạ.

Bi thương không gì hơn là chết tâm, hắn đã sớm nhận thức qua, nhưng trong lúc vô tình, trái tim luôn sẽ một hồi co rút mạnh, khiến hô hấp cũng khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.