Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 214: Chương 214: Cãi vã, mưa a- xít sun-phu-rit 2




“Cút đi.” Quát lạnh, lại cầm đũa lên tiếp tục ăn, hơn nữa còn cướp mấy món ăn trước mặt hắn. Bùi Tập Dạ cười híp mắt, lúm đồng tiền nhàn nhạt, thoạt nhìn rất vui vẻ.

Buổi chiều, Nhạc Sở Nhân rời khỏi phủ Quốc sư, mưa phùn đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn âm u như cũ, nhưng cũng rất mát mẻ.

Ngồi kiệu mềm một đường đi trở về, vén rèm xe lên một nửa có thể nhìn thấy rất rõ ràng cảnh vật bên ngoài, rất nhiều tiểu hài tử ở trong vũng nước giẫm đạp, chơi đùa.

Hôm nay cùng Bùi Tập Dạ thảo luận thỏa đáng tất cả, đợi đến khi thời cơ chín muồi, cũng chính là lúc nàng sinh hạ đứa bé, hắn sau khi thương thế được chữa khỏi cũng có thể hành động. Thế nhưng hiện nay trong khoảng thời gian này phải khiêm tốn rồi, cho dù bị hành hung, cũng phải nhịn xuống.

Chút chuyện này đối với Đại Yến mà nói rất dễ dàng, bất luận Phong Duyên Thiệu hay Phong Duyên Thương đều là người có thể co có thể duỗi. Khó khăn là Bùi Tập Dạ, vốn chuyện lần này đã khiến cho hắn tức giận lớn, chết nhiều tướng sĩ như vậy không nói, hắn thiếu chút nữa cũng mất mạng. Nếu Đông Cương khiêu khích hắn nữa, rất khó để hắn sẽ bảo trì bình thản.

Chỉ là Nhạc Sở Nhân trước đó có nói, nếu hắn không tuân thủ theo ước định, quan hệ hợp tác của bọn họ sẽ chấm dứt. Từ đó đường ai nấy đi, ai cũng không cần phải quan tâm tới người nào nữa.

Trở lại trong phủ, cái mông của nàng vừa chạm trên ghế, Phong Duyên Thương liền từ bên ngoài trở lại, trên ống giày màu trắng bắn tung tóe rất nhiều nước bùn, có thể thấy được hắn đi bộ rất nhiều.

Hai mắt mở to nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, “Thế nào trở về lại thành như vậy?”

Sắc mặt Phong Duyên Thương không tốt lắm, ngồi xuống bên cạnh nàng , mắt phượng như nước, giống như cái giếng sâu.

“Nhìn sắc mặt này của chàng, tức giận sao? Oh, sẽ không phải bởi vì hôm nay ta tự mình đi phủ Quốc sư mà tức giận chứ? Hôm qua không phải là chàng nói, nếu như chàng đi, chuyện như vậy hoàn toàn không có cách nào nói xong. Chàng chê cười, hắn cực kỳ tức giận, lần này hợp tác không có được. Lại nói ta cũng không ngốc, miệng lưỡi cũng lưu loát, làm thịt hắn cũng không cần thương lượng. Ừ, chàng xem, có thể hài lòng hay không?” Cầm lên một chồng giấy từ bên cạnh trên bàn nhỏ, phía trên đều chằng chịt chữ được viết bằng bút chì, đây là thành quả hôm nay.

Nhận lấy, nhưng mà hắn lại không nhìn, chỉ nhìn nàng, không lộ vui buồn.

“Thật đúng là tức giận? Chàng cũng đừng làm ta sợ, ta bây giờ cũng không chịu được hù dọa.” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân đi tới trước mặt hắn nâng tay lên vòng chắc cổ hắn, nháy mắt nhìn hắn, trên mặt tràn đầy lấy lòng.

“Ta không có tức giận, hôm nay thời tiết không tốt, nàng còn lớn bụng, nàng xuất phủ ta không yên lòng.” Giọng nói nhàn nhạt, tuy là nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt hắn cũng không phải chuyện như vậy .

Một cái tay cầm mặt hắn, Nhạc Sở Nhân từ từ lắc đầu, “Nói dối. Giày của chàng dính nhiều nước bùn bẩn như vậy, nói, có phải chàng cũng đi phủ Quốc sư hay không?”

Mắt phương xinh đẹp lóe lên, Phong Duyên Thương không thể không gật đầu, “Ừ.”

“Gặp được Bùi tiền hóa (chắc biệt danh chị nu9 đặt cho Bùi Tập Dạ), hắn nói hưu nói vượn rồi hả ?” Cất cao giọng nói, nếu như Bùi Tập Dạ dám nói hưu nói vượn, nàng liền liều mạng với hắn.

“Không có, nói một chút chuyện có cũng như không, hơn nữa nói xong rồi. Nói cho ta nghe một chút, có đói bụng không?” Có lẽ bởi vì vẻ mặt cùng âm điệu này của Nhạc Sở Nhân, khóe môi Phong Duyên Thương hiện lên cười khẽ, rất mê người.

“Không đói bụng, đã ăn ở phủ Quốc sư rồi. Không bằng nói với ta đi, chàng không nói ta cuối cùng cảm thấy không thoải mái. Hắn có phải hay không nói, Đại Yến chúng ta đối với hắn không tốt?” Đoán rằng Bùi Tập Dạ có thể nói ra lời này. Phong Duyên Thương cũng không phải là đèn cạn dầu (chắc anh cũng chẳng vừa), bên cạnh lại không có người khác, hai người khẳng định đã cãi nhau.(chém chút)

“Đừng hỏi, nàng muốn biết những chuyện này để làm gì? Nếu đã không muốn ăn gì, thì ngủ cùng ta một giấc.” Chăm chú nhìn nàng, Phong Duyên Thương nhẹ giọng nói. Nhưng thật ra hắn không muốn nói, sợ nói ra sẽ hù dọa nàng, bởi vì, hắn cũng không có đi phủ Quốc sư, cũng không có thấy Bùi Tập Dạ, mà là trên đường từ Hoàng cung trở về gặp tập kích.

Bùi Tập Dạ ở Hoàng Thành, vậy khẳng định không phải là người của Bắc Cương, duy nhất có khả năng chính là Đông Cương. Bọn họ hiện nay lộ liễu như thế, quả thực ngoài dự đoán của hắn. Hộ vệ đi theo đã chết hai người còn lại toàn bộ bị thương, hắn cũng bị một chưởng ở trên lưng, bên trong bị tổn thương, mãi cho đến bây giờ vẫn âm ỉ đau.

Những thứ này hắn không muốn nói cho Nhạc Sở Nhân, nàng có thai rồi, hắn chỉ muốn cho nàng yên tĩnh dưỡng thai.

“Cũng được, chúng ta đi thôi.” Bắt hắn tay, Phong Duyên Thương lại tránh thoát khéo léo đỡ eo nàng. Nàng quá mức lợi hại, nếu như dò được mạch tượng, rất dễ dàng phát hiện hắn bị nội thương.

Mưa dầm ba ngày, rốt cuộc tạnh rồi. Chỉ là thời tiết sáng sủa này cũng không phải tất cả mọi người đều thích, nóng như vậy, quậy đến người đứng ngồi không yên. Hơn nữa mới vừa mới mưa, mặt trời lại chiếu lên, nóng bỏng giống như là lồng hấp vậy.

Cung điện hoa lệ bốn bề đều thông gió, bởi vì có liên quan đến kiến trúc, nơi này ngược lại rất lạnh, thời gian dài sẽ có chút cảm giác âm lãnh. Nhắc tới Hoàng cung hoa lệ là hoa lệ, nhưng lại có một cổ âm khí như có như không.

Trên bộ bàn ghế tinh xảo bằng dây mây, hai nữ nhân ngồi đối diện nhau, mấy cung nữ phân ra trái phải, còn có một bà vú đẫy đà ở phía sau.

Diêm Tô quần áo ung dung ngồi dựa vào ghế mây, ngồi trên đùi là Niên Đồng đã hơn bốn tháng. Mập mạp, ngũ quan cũng rõ ràng rất nhiều. Lúc này nhìn, ngũ quan của hắn giống như Diêm Cận vậy. Hơn nữa đứa nhỏ này không thích cười, nhìn thấy đồ gì cảm thấy hứng thú sẽ chỉ chăm chú nhìn, bộ dáng nghiêm cẩn nghiêm túc cùng người Diêm gia đặc biệt giống nhau.

“Nói như vậy, Bắc Vương này không chết được rồi hả ? Ai, ông trời mắt bị mù.” Diêm Tô lắc đầu một cái, rất là tiếc nuối. Mỗi lần nhớ tới Bùi Tập Dạ năm lần bảy lượt nhằm vào Diêm Cận hạ sát thủ, nàng hận đến không được. Nhưng lại hoàn toàn không biện pháp, cái gì đều không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn nhảy nhót lung tung.

Nháy mắt, Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Chết thì không chết được, thế nhưng hắn cũng không dễ chịu. Người nọ kiêu ngạo đã quen, bây giờ tâm lý hay thân thể đều bị đả kích. Ở trong một tiểu viện hỏng của phủ Quốc sư dưỡng thương, xem ra cũng tội nghiệp rồi.”

“Ngươi còn đồng tình với hắn? Lời này thế nhưng đừng để cho lão Thất nghe được, hắn sẽ mất hứng.” Diêm Tô xuề xòa, đối với Bùi Tập Dạ, nàng thật sự hận sao hắn không chết.

“Nói đến hắn, ngược lại ta thật ra rất bất đắc dĩ. Hai ngày nay đã cảm thấy hắn không bình thường, giống như tức giận. Hỏi mấy hộ vệ đi theo hắn ra ngoài cả ngày kia, bọn họ cũng không nói, hơn nữa những hộ vệ kia đổi một tốp lại một tốp, trước kia rất ít khi thay đổi người. Đêm hôm đó buồn ngủ, nửa đêm lúc ta đi tiểu tiện, trở về lôi kéo tay hắn không cẩn thận mò tới mạch hắn, khi đó ta mới biết hắn bị thương, nội thương.” Nhìn Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân nói từng câu từng chữ, những chuyện này nàng biết có hỏi cũng như không, Phong Duyên Thương sẽ không nói, cho nên nàng cũng không có hỏi hắn.

Vẻ mặt Diêm Tô có chút kinh ngạc, sau đó có vẻ hơi khó xử cúi đầu nhìn Đồng Đồng trong ngực, “Chuyện như vậy không muốn để cho ngươi biết, là lão Thất sợ ngươi lo lắng. Hôm đó lúc hắn rời cung gặp phải tập kích, hộ vệ bên người hai người chết còn lại đều bị thương. May mà cách Hoàng cung không xa, cấm quân chạy tới trước tiên, những thích khách kia mắt thấy chạy không thoát, liền tự sát. Hành động lưu loát quả thật không giống người, giết mình cũng không nháy mắt, huống chi giết người khác.”

Nhạc Sở Nhân chợt hiểu, “Ta nói hai ngày nay mặc kệ ta đi nơi nào sau lưng đều có mười mấy người đi theo. Bùi Tập Dạ ở Hoàng Thành, vậy khẳng định không phải là hắn sai sử, duy nhất có khả năng chính là Đông Cương! Đối phó xong Bùi Tập Dạ, lại tới đối phó chúng ta. Ngũ Ca người ở thâm cung không tìm được cơ hội, cho nên tìm Tiểu Thương tử xuống tay.” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân khẽ cau mày. Lần đầu tiên vì cố gắng nâng bụng mà cảm thấy phiền não, cái gì nàng cũng không làm được.

“Ngươi cũng đừng lo lắng, hiện nay chúng ta có phòng bị, sẽ không xảy ra chuyện.” Diêm Tô sợ nàng lo lắng, vội vàng khuyên bảo.

“Ta phải nghĩ biện pháp, không thể tiếp tục bị động như vậy. Bọn họ có lòng rảnh rỗi đi đối phó chúng ta, chúng ta một mực tránh, bọn họ lại hếch mũi lên mặt. Quá bắt nạt người rồi, khẩu khí này nuốt không trôi.” Chậm rãi bước đi ở trong điện trống trải, giọng nói của nàng nhẹ nhàng quanh quẩn, có thể truyền rõ ràng vào tai mỗi người.”Ngươi muốn làm gì? Sở Nhân, ngươi trước mắt phải dưỡng thai cho tốt, có một số việc đợi đến khi đứa bé sinh ra làm tiếp cũng không muộn.” Diêm Tô ôm Niên Đồng đứng lên, Đồng Đồng trong ngực giống như biết hai đại nhân bàm chuyện quan trọng, nên cực kỳ ngoan.

Khẽ lắc đầu, trong con ngươi này lóe sáng một nét cố chấp, ức hiếp người như vậy, nàng đã không nhịn nổi nữa.

Sáu ngày sau, quả nhiên Đông Cương xảy ra chuyện. Hơn nữa chuyện này còn rất quỷ quái, bên trong mấy quốc gia cũng truyền đi thật sinh động, thần kỳ.

Nói là Đông Cương có một trận mưa, nhưng mà trận mưa kia cũng không giống như trận mưa thông thường, giống như bị làm ma pháp, nước mưa tản mát ra vị chua gay mũi không nói, rơi xuống đất khiến tất cả mọi thứ hư hỏng người không ra người quỷ không ra quỷ.

Rất nhiều dân chúng Đông Cương đều bị thương, nước mưa rơi xuống trên da thịt người giống như bị lửa thiêu vậy, trận mưa kia đã phá hủy một phần tư Đông Cương.

Chuyện này tất nhiên là sóng to gió lớn, có người nói tận mắt thấy địa phương chịu trận mưa này, bất kể là đất đai rừng núi hay là tường thành phòng ốc chắc chắn đều hứng chịu tới trình độ hư hại không giống nhau.

Đông Cương khống chế chặt chẽ không để tin tức lộ ra ngoài, nhưng vẫn truyền ra, dẫn tới các quốc gia chung quanh cười thầm.

Trong viện dược của Cần Vương phủ, đã lâu không thấy Điêu Nhi nằm trên đất, đầu lệch sang một bên, dáng vẻ tinh thần đê mê.

Thích Kiến ngồi chồm hổm bên trái nó, đang cẩn thận xử lý vết thương dưới cánh cho nó. Nơi lông vũ kia cũng tróc ra rồi, da thịt hơi tản ra mùi hôi thối, nó là bị Vong Linh diều hâu trảo bị thương.

Lúc ấy vài chục con diều hâu tập kích nó, nó có thể tránh thoát lại chỉ chịu chút thương tổn này, đã là rất may mắn. Những thứ diều hâu kia chỉ hiểu được tiến công không hiểu được lui về phía sau, nó vỗ một cái cánh có thể đánh bay một mảnh, nhưng không chịu được bọn chúng giống như làm việc nghĩa không được chùn bước xông đi lên.

Nhạc Sở Nhân ngồi trên ghế đá cách đó không xa, nhìn bộ dáng kia của Kim Điêu, nàng không khỏi có chút đau lòng.

Lần này mưa a- xít sun-phu-rit ở Đông Cương chính là nàng chỉ huy làm, chỉ thực hiện ở một khu vực nhỏ, nhưng mọi chuyện đều do Kim Điêu cùng Thích Kiến cùng nhau hoàn thành, nàng đã rất vui mừng rồi.

Thích Kiến ở quan khẩu, làm bạn bên cạnh đàn thú nên hắn không có bị thương, thế nhưng Kim Điêu thì gặp xui một chút, bầu trời bị đám chin diều hâu kia vây, trúng độc thi.(độc của vật chết)

“Cái này là cảnh cáo nho nhỏ hi vọng Dịch Vong sư này có thể coi trọng, mặc dù ta không có bản lãnh có thể sử dụng tất cả mọi thứ rót linh hồn vào để cho hắn sử dụng, nhưng lực phá hoại cũng không thể khinh thường.” Chuyện như vậy có thể nói là bí mật hoàn thành, chỉ có nàng và Thích Kiến hai thầy trò biết.

Hơn nữa dựa vào mấy ngày nay nàng quan sát sắc mặt Phong Duyên Thương, đoán rằng lại gặp phải tập kích rồi. Ban đêm nàng len lén bắt mạch cho hắn, nhưng mà hắn không có chuyện gì, nàng cũng an tâm.

“Sức mạnh thật rất lớn, nước mưa kia rơi xuống đến trên quần áo ta, trong nháy mắt đã đốt ra một lổ thủng.” Thích Kiến nạo sạch chỗ da thịt thối nát cho Kim Điêu, vừa nói.

“Tuy là uy lực lớn, thật ra thì chiêu này rất cây độc. Làm tổn thương người vô tội không phải là tác phong của chúng ta, nhưng mà lần này bị buộc.” Khẽ vuốt ve phần bụng nhô lên, nàng làm sao lại không muốn tích chút đức cho vật nhỏ trong bụng chứ, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Cương dây dưa.

“Vương phi không cần lo ngại, người làm trời nhìn, cho dù ông trời muốn trừng phạt, cũng nên trừng phạt bọn họ trước.” Thích Kiến an ủi, giọng điệu không nhanh không chậm luôn có thể khiến cho trong lòng người ta thư thái.

“Hiện nay thuốc giải độc luyện ra bao nhiêu rồi? Sợ rằng Bích Hà thảo không đủ dùng đi. Ta đã lệnh cho thư sinh cùng mang theo người của Cái Bang đi tìm Bích Hà thảo, bọn họ nhiều người, không bao lâu có thể mang về một lượng lớn. Chế thuốc, ta lại xin Hộ Quốc tự đưa y vũ tăng đến biên quan.” Phải toàn lực khiến tất cả binh tướng đều được ăn trước thánh dược giải độc này, đến lúc đó tại sao phải sợ độc thi từ Vong Linh của hắn hay sao?

“Dạ, thuộc hạ sẽ cố hết sức.” Thích Kiến đồng ý, Kim Điêu nằm trên đất bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, thật giống như tỏ rõ lập trường.

Đông Cương xảy ra chuyện quái dị bực này, ai không biết nội tình đều nói là ông trời trừng phạt, người hiểu rõ nội tình sợ rằng lập tức có thể biết chuyện như vậy là ai sai sử.

Ban đêm, Nhạc Sở Nhân vẫn còn ở trong sân dược cùng với Kim Điêu, tác dụng của thuốc tê đã hết, đau đớn đánh tới, Kim Điêu có chút không chịu nổi. Trong cổ họng phát ra một tiếng phiền não ừng ực, lông vũ ở gáy đều bị dựng lên.

Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh cùng với nó, nàng cũng không có biện pháp dời đau đớn đi cho nó, điều duy nhất có thể làm chỉ là ở cùng với nó như vậy.

Mặc dù nó nằm trên đất, Nhạc Sở Nhân đứng trước mặt nó cũng không có vẻ cao bao nhiêu. Giơ tay lên sờ đầu nó, cũng không cần khom lưng.

“Qua hai ngày là tốt rồi, nhịn một chút thôi.” Không hề mắng nó Tiểu Súc Sinh nữa, Nhạc Sở Nhân khó có khi nói giọng nói êm ái.

Kim Điêu cô lỗ một tiếng, trả lời nàng.

Bất ngờ, truyền đến tiếng đánh nhau, Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu lên, nghe được âm thanh đánh nhau ở trong lòng khẽ động, ngay sau đó xoay người đi về phía cửa viện.

Ngoài viện đều đã đứng mấy hộ vệ, bọn họ cũng là nghe được tiếng đánh nhau, thế nhưng phụng mệnh bảo vệ bên cạnh Nhạc Sở Nhân, cho dù nghe được cũng không thể động.

“Chuyện gì xảy ra?” Nhìn quanh, nhưng có mấy bụi cây cối rậm rạp cản trở, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Bẩm Vương phi, âm thanh là truyền từ sảnh trước truyền đến.” Hộ vệ trả lời, bên này Nhạc Sở Nhân bước đi về phía tiền thính.

Còn chưa đi đến tiền thính, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên đất trống lát đá cẩm thạch ngoài tiền thính hai người đang giao thủ hai người. Một đen một trắng, màu sắc rõ ràng.

Con ngươi híp lại, mặc dù nàng xem không rõ chiêu số, nhưng từ trên quần áo hai người kia cũng biết là ai, Phong Duyên Thương cùng Bùi Tập Dạ.

Không khỏi nhíu lông mày, Bùi Tập Dạ người này, rảnh rỗi lại bắt đầu kiếm chuyện chơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.