Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 337: Chương 337: Chương 184-2: Ngoại truyện 16: Cảnh trong mơ cuối cùng. 2




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Hừ.” Cô bĩu môi, quay đầu nhìn nhẫn trong quầy. Tuy mắt vẫn nhìn hàng nhẫn, trong đầu lại vẫn luôn canh cánh chuyện vừa rồi. Khoảng trắng bất chợt vừa rồi không phải ảo giác, rất rõ ràng, hiện tại tựa như sâu trong trí óc vẫn còn tồn tại một chút gì đó rất quen thuộc.

Vì sao lại như vậy? Cẩn thận nghĩ lại, khả năng những lời Diêm Cận nói đã từng xuất hiện trong giấc mộng của cô. Lời người trong mộng, tuy cô không nhớ nhưng vẫn còn gì đó vương vấn như cũ.

Nhưng đó là ai? Nghĩ không ra. (MTLTH.dđlqđ)

Bởi vì cảm xúc của cô không tốt, vì vậy hai người không dạo phố nữa, cùng dắt tay nhau về nhà.

Diêm Cận chưa thi sát hạch lái xe, vì vậy người cầm lái là Nhạc Sở Nhân.

Bình thường cô vẫn luôn là người lái, hai người trò chuyện vui vẻ suốt cả chặng đường về. Lần này cô lại không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, hồi lâu mới nháy mắt.

Ngồi bên ghế phụ lái, Diêm Cận vẫn luôn nhìn cô, cảm thấy lòng trùng xuống. Lời nói kia của hắn, người như Cần Vương Điện hạ chắc chắn cũng đã từng nói với nàng, dù sao đó cũng chính là phong cách của hắn.

Diêm Cận thở sâu, quay đầu tiếp tục nhìn phía trước: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Nhạc Sở Nhân chống tay lái, nháy mắt mấy cái: “Em cứ nghĩ tới cảm giác trống rỗng vừa rồi, rất xa lạ đối với em. Kỳ lạ là em lại không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại lại có chút mong chờ. Nếu như phát sinh lần nữa, có khả năng em sẽ nghiên cứu được vì sao em lại như vậy.”

“Loại chuyện này có gì mà mong chờ, cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi. Em mau tập trung lãi xe đi, chờ anh thi xong bằng lái, về sau cứ để anh lái.” Hắn trầm giọng nói.

Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn hắn một cái, cười khẽ: “Đại Tướng quân, lúc anh nói những lời này siêu cấp đẹp trai luôn.”

“Không giống với mọi khi sao?” Hắn cong khóe môi, quả thật rất tuấn tú.

“Một bộ dạng nghiêm túc, nói một không nói hai, không người nào có thể phản bác được. Ai ui, không hổ là Đại Tướng quân, loại khí thế này em tu cả đời cũng không được.”Cô lắc đầu, cô rất thích nhìn hắn thể hiện sự quyến rũ phái mạnh theo cách này.

“Nếu như em thích, em có thể nói chuyện với anh bằng cách này, anh chắc chắn sẽ không phản bác lời em nói.” Xoa xoa đầu nàng. Bất cứ lúc nào hắn cũng làm động tác này với nàng, khiên cho tim nàng mềm nhũn.

Nhạc Sở Nhân cười tủm tỉm, nhìn hắn, nhịn không được le lưỡi trêu chọc: “Vẫn là anh tốt nhất, em nói gì cũng không tức giận.”

“Đúng vậy.” Diêm Cận gật đầu thừa nhận.

Cô cười khẽ, sau đó tập trung lái xe. Cảm giác trống rỗng vừa rồi đã bị nàng quên lãng, nếu như lại đột ngột xuất hiện, cô sẽ nghiên cứu cẩn thận.

Một đường về nhà, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng nằm lăn trên giường. Nằm trên giường rồi, đầu óc lại đặc quánh vào như hồ dán, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ngủ.Diêm Cận ở bên ngoài dọn dẹp, đồ vật được cất đúng chỗ rồi, lại lấy giúp Nhạc Sở Nhân quần áo, xả nước giúp cô. Xong xuôi mọi việc mới vào phòng cô.

“Thay quần áo rồi hẵng ngủ.” Đi đến bên giường, nhìn Nhạc Sở Nhân nằm thành hình chữ đại trên giường, hắn không khỏi cười khẽ. Hôn lên trán cô một cái, sau đó mạnh mẽ kéo cô dậy.

“Mệt mỏi, em muốn ngủ.” Cô ngồi xuống, đôi mắt hi hí nhìn hắn.

“Cho em ngủ mà, nhưng phải thay quần áo mới được.” Đặt váy ngủ lên đùi cô, hắn xoay người đi ra ngoài.

Nhạc Sở Nhân thay váy ngủ, xoay người nằm trên giường, nhắm mắt lại, không bao lâu liền ngủ. Đợi khi Diêm Cận đi vào, cô đã ngủ rất say.

Diêm Cận ngồi bên cạnh giường, nhìn cô, khuôn mặt vốn trầm tĩnh vô ba nay liện hên lo lắng nhàn nhạt.

Sau một lúc lâu, hắn cũng nằm trên giường, ôm lấy cô từ phía sau.

Người cô mềm mại, ôm vào ngực rất thoải mái. Một tay hắn nhấc đầu cô lên, luôn cánh tay còn lại qua gáy cô. Ở bên cạnh cô rồi hắn mới biết, thì ra cánh tay còn có cả tác dụng này.

Ôm cô, Diêm Cận cũng nhanh chóng lâm vào giấc ngủ. Sắc trời dần tối, trong phòng không bật đèn ngủ, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Người trong lòng có chút giãy giụa, Diêm Cận không biết. Hắn ôm chặt nào trong ngực mình, vì vậy chút giãy giụa ấy của cô không đáng kể.

Cô động mình vài cái, phát ra vài lời vô nghĩa. Nhẹ nhàng, hỗn độn, không biết cô đang nói cái gì.

Đôi mắt dưới lớp mí chuyển động rất nhanh, trên trán thấm mồ hôi.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi mở mắt phát hiện ra bản thân đang đứng trên không. Bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ, mà dưới chân là những căn nhà cổ kính.

Vì sao lại tới đây, cô không biết. Nhưng cô có thể chắc chắn rằng bản thân đang nằm mơ.

Những ngôi nhà dưới chân thuộc về quần thể kiến trúc cổ đại, nhưng nhìn lại rất tân tiến. Cô không khỏi nhớ tới Diêm Cận, thì ra đây chính là cảm giác của hắn khi tới một thế giới lạ lẫm.

Cô muốn bước lên trước, nhưng không thể cử động được bản thân. Không hiểu vì sao trong nháy mắt, cô đã đứng trên không của một gian nhà.

Cô có thể nhìn thấy người người đi lại bên dưới nhưng có vẻ như bọn họ không thể nhìn thấy cô.

Đúng là cổ nhân thật, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng, thật thú vị.

Cách ăn mặc của họ rất tốt, không giống với những gì cô tưởng tượng. Hơn nữa tòa nhà này cũng rất tinh xảo, có thể nhìn ra chủ nhân không phú thì cũng là quý.

Có một đứa nhỏ xuất hiện, là bé gái, bộ dạng phấn điêu ngọc mài, rất xinh xắn đáng yêu. Bé con mặc váy áo màu tím, đi đường còn chắp tay sau lưng, đầy người cao ngạo, nhìn rất vui.

Nhạc Sở Nhân nhìn nhóc con này, không khỏi cong môi cười. Cô không biết vì sao, nhưng thâm tâm thực thích đứa bé này.

“Công chúa, hoa quả đã được ướp lạnh, Vương phi muốn ngài tới Vọng Nguyệt lâu hưởng dụng.” Một người thoạt nhìn là thị nữ nhanh chóng lại gần bé con kia, nhỏ nhẹ nói.

Nhạc Sở Nhân kinh ngạc, thì ra bé con này là Công chúa. Ha ha, thoạt nhìn đúng là có bộ dáng Công chúa thật.

“Ai nha, muội không muốn ăn, Nhạc Sở Nhân muốn biến muội thành heo sao?” Bé con bất mãn than thở, quệt miệng trứng mắt, nhìn vừa cao ngạo vừa khôi hài.

Nhạc Sở Nhân đang đứng giữa không trung đột nhiên sửng sốt, sao lại có quan hệ với cô luôn rồi?

Tuy nhìn rất không vui nhưng bé con vẫn đi theo thị nữ đi. Dáng đi còn uốn uốn éo éo, nhìn đáng yêu cực kỳ.

Nhạc Sở Nhân nhìn bé con rời đi, sau đó cô đuổi theo. Kỳ thật cô không đi, chỉ là muốn đi theo nhóc con kia, sau đó bản thân tự nhiên di chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.