Bệnh Chiếm Hữu

Chương 19: Chương 19: Nói dối




Edit + beta: sellsell2610

Trần Trì nghe vậy, hơi ngẩn người, sức lực trên tay cũng giảm bớt. Thời Ôn nhanh chóng thoát ra.

Thời Ôn tức giận cắn môi, cảm thấy vô cùng uỷ khuất, không hiểu tại sao Trần Trì lại cư xử kì lạ như vậy.

Khoé mắt cô hồng hồng, mũi nhỏ cũng nhiễm màu hồng phấn, Trần Trì cả người run rẩy, ngoài cảm giác hoảng loạn còn có một cỗ cảm xúc điên cuồng xa lạ bắt đầu nảy sinh.

Cậu không muốn bất kì một người nào thấy được dáng vẻ này của cô.

Trần Trì vươn tay muốn kéo cô vào lòng mình, lại bị cô né tránh. Thời Ôn cúi đầu, liếc cũng không thèm liếc cậu một cái.

Vương Đình thay bọn họ hướng chủ nhiệm giải thích: “Thầy, các bạn đang chuẩn bị xuống văn phòng ạ.”

Ngô Đông nhìn mấy người đứng sau, nghiêm mặt: “Em cùng Thời Ôn cũng xuống đi.”

Vương Đình nghe vậy, giữ chặt Thời Ôn, kéo cô vòng qua người Trần Trì như tránh ôn thần.

Trên hành lang, Trần Trì vẫn lẽo đẽo đi theo hai người, tóc đen quá mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn không ra cảm xúc.

Vương Đình nhìn lại phía sau, quay sang vuốt tóc Thời Ôn, nhẹ trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Nói xong, không nhịn được nhỏ giọng bồi thêm một câu: “Mình còn nghĩ Trần Trì thích cậu đấy.”

Cả người Thời Ôn cứng đờ, không thể tưởng tượng hỏi: “Cái gì chứ?”

Vương Đình vỗ vỗ vai cô: “Yên tâm đi, bay giờ thì mình cảm thấy không phải rồi. Hồi nãy cậu ta giống như sắp siết chết cậu vậy.”

Thời Ôn kinh ngạc lại mê mang: “Tư thế vừa nãy không ái...Cậu nói vừa rồi là cậu ấy siết mình sao?”

Vương Đình bĩu môi: “Vừa rồi không phải là siết cậu rất chặt sao?”

Chớp chớp mắt, Thời Ôn liếm môi.

Vừa rồi cô còn cho rằng...đó chính là ôm.

Thật may còn chưa bị mọi người hiểu lầm, nếu không sẽ lại có tin đồn lung tung.

Trong văn phòng mở điều hoà mát lạnh, Thời Ôn vừa bước vào cửa đã cảm thấy lỗ chân lông của mình vui mừng mà duỗi ra, cô hơi rụt rụt cổ, đưa mắt nhìn xung quanh.

Có rất nhiều người ở đây, gồm mười mấy học sinh cùng ba chủ nhiệm lớp. Trong đó có hai chủ nhiệm lớp là nữ.

Mọi người đều đã đến đủ, giáo viên chủ nhiệm lớp 6 tay chống eo, nâng cao giọng: “Những ai hôm nay tham gia đánh nhau thì bước lên trước.”

Mấy nam sinh ngượng ngùng xoắn xuýt đi lên.

“Tại sao lại đánh nhau?”

Không thấy ai nói chuyện, chủ nhiệm lớp 6 liền nhìn học sinh lớp mình.

Một nam sinh chịu không nổi khí tức mạnh mẽ của chủ nhiệm, lắp bắp nói: “Em..em cũng không rõ nữa...Là cậu ta...” Hắn chỉ Trần Trì: “Là cậu ta cướp điện thoại của bọn em.”

Mọi người đem ánh mắt chuyển lên người Trần Trì, nhỏ giọng xầm xì bàn tán, chủ nhiệm hô im lặng mới bắt đầu yên tĩnh lại.

“Sao em lại cướp điện thoại của bạn học?”

Chủ nhiệm lớp sáu hỏi Trần Trì.

Trần Trì vẫn một mực cúi đầu, cằm thon gầy, không rên một tiếng.

Ngô Đông nhìn thấy Trần Trì như vậy, mày hơi nhíu lại, không tiếng động thở dài.

Thời Ôn lại nghĩ tới giáo viên môn Toán cũng từng thờ dài như vậy, ánh mắt hơi loé.

Ngô Đông chỉ chỉ mấy nam sinh học lớp sáu: “Tôi cảm thấy những học sinh mang điện thoại đến trường này cũng không đúng.”

Mấy nam sinh sắc mặt trắng bệch.

Chủ nhiệm lớp sáu phản ứng lại, tức giận nói: “Mấy em dám mang điện thoại tới trường sao?”

Nam sinh nhìn Lý Vinh cầu cứu, cậu ta lại làm mặt quỷ, hắn đành uất ức rút điện thoại từ trong túi quần ra.

Ngô Đông quay lại hỏi Trần Trì: “Sao em lại cướp điện thoại của các bạn?”

Trần Trì không nói gì, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Thời Ôn khoé mắt hồng hồng.

Cô nhất định rất giận cậu.

Ngô Đông thấy Trần Trì không nói lời nào, sắc mặt ngày càng trắng, cuối cùng đành thở dài. Dù sao thì vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa chín chắn.

“Trần Trì, nếu làm sai thì phải can đảm nhận lỗi. Còn nếu em không làm thì cũng phải nói ra tránh cho em bị phạt oan.”

Lời nói của Ngô Đông làm Trần Trì tỉnh táo lại.

Cô ấy vẫn còn ở đây, nếu cô biết cậu đánh nhau...

Nếu như vậy, cô nhất định sẽ trốn cậu.

Ánh mắt Trần Trì trầm xuống, ngắn gọn phun ra hai chữ: “Nộp lên.”

Mọi người đều sửng sốt.

Lý Vinh tức giận cười, nộp lên? Ai tin chứ? Bằng không nhất định đầu óc sẽ có vấn đề.

Nhưng mà, thật sự có người tin.

Là ba chủ nhiệm lớp.

Thời Ôn nhíu mày.

Trần Trì không phải người thích lo chuyện bao đồng, có kho nói chuyện với cậu chưa chắc cậu đã phản ứng lại...

Vậy tại sao phải nói dối?

Ngô Đong vừa lòng gật đầu, lại hỏi: “Vậy ai đánh trước?”

Các nam sinh đồng thời chỉ Trần Trì: “Là cậu ta đánh trước.”

Trần Trì sắc mặt không đổi, lạnh lùng phủ nhận.

Ép hỏi hồi lâu, hai bên vẫn không ai chịu nhận. Hỏi người trong cuộc không được, Ngô Đông lại bắt đầu hỏi những người có mặt ở thính phòng.

Theo lý thuyết, có cả năm lớp đều thể dục. Đáng lẽ ra như thế phải có rất nhiều người chứng kiến, nhưng đi hỏi một vòng cũng chẳng có ai đồng ý đứng ra nói sự thật.

Ngô Đông nhìn về phía đội thi đấu của Lý Vinh gồm mấy nam sinh: “Lúc ấy các em đang ở đâu? Làm cái gì?”

Cac nam sinh nghe ngữ khí như đang thẩm vấn tội phạm của Ngô Đông, nhịn cười: “Thầy, lúc ấy bọn em đang thi đấu trên sân, ai nấy cũng rất tập trung. Lúc đến thính phòng nghỉ ngơi thì đã thấy họ đánh nhau rồi.”

Ngô Đông: “Vậy lúc các em tới có nhìn thấy Trần Trì bị đánh hội đồng không?”

Các nam sinh không trả lời. Lúc họ đi tới đúng là thấy một đám người đánh đến hăng say. Nhưng dù thế nào cũng không thể bán đứng anh em...

Hỏi không ra kết quả.

Ngô Đông trầm mặc, lại nhìn về một góc, nữ sinh duy nhất chịu đứng ra nói. Ông nhớ rõ đã từng gặp qua nữ sinh này, thành tích học tập cũng rất tốt, tên là Tô Nhiễm.

“Em tới đây nói cho tôi biết, ai là người đánh trước?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.