Bên Trái

Chương 16: Chương 16: Trí nhớ




Beta: noha1929

—————————————————

Tiết Trích Dạ về đến nhà đã nhìn thấy hình ảnh Trì Duẫn bận rộn trong phòng bếp.

Ở công ty nói muốn tan ca sớm, chính là vì lý do này sao?

Tiết Trích Dạ cũng không phải là chưa từng nếm qua món ăn Trì Duẫn làm, sự khác biệt là ngày trước cùng một chỗ với Trì Duẫn, anh luôn yên lặng vì chính mình chuẩn bị món ăn, chính mình lại chưa từng cùng anh ngồi chung nếm qua.

“Anh đã về!” Trì Duẫn từ phòng bếp nhô đầu ra, cười chào hỏi Tiết Trích Dạ, cực kỳ giống một người vợ hiền lành đợi chồng về.

Tiết Trích Dạ đem tây trang cởi ra rồi ném trên ghế salon, đi vào phòng bếp tràn đầy mùi hương.

“Đang làm cái gì?”

Cho dù ở trong phòng bếp nồng đậm mùi thơm hương liệu, Tiết Trích Dạ vẫn nghe được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái chỉ thuộc về Trì Duẫn, ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng ngửi ngửi cổ của anh.

“Em làm cá hấp, không phải anh thích ăn sao?”

Trì Duẫn ôn nhu cười nói, anh biết rõ khẩu vị của Tiết Trích Dạ, thích gì hay không thích cái gì anh cũng biết rành mạch, nhưng mà Tiết Trích Dạ đối với anh lại hoàn toàn không biết gì cả.

Dù sao, anh cũng biết, Tiết Trích Dạ đối với tâm tư của anh cũng không cảm thấy quan trọng.

“Rất thơm.” Tiết Trích Dạ tựa trên vai Trì Duẫn nói, không biết là khen món ăn, hay là đang khen Trì Duẫn.

“Đi rửa tay, lập tức có thể ăn.” Trì Duẫn nhẹ khẽ đẩy đẩy Tiết Trích Dạ trên người mình, muốn hắn rửa tay.

Nguyên bản, thân mật như vậy anh cầu cũng không được, nhưng bây giờ Trì Duẫn lại không hi vọng quá nhiều. Anh không nghĩ sẽ lại lưu luyến, hiện tại xem ra, Tiết Trích Dạ không thương anh, có lẽ là kết quả tốt nhất.

Tiết Trích Dạ nhìn Trì Duẫn, anh như vậy thật gầy, dáng người của Trì Duẫn cũng không tính cao. Lại phi thường gầy, gầy như vậy căn bản không giống một người con trai hai mươi bảy tuổi. Anh có khuôn mặt hai mươi bảy tuổi, nhưng thân thể chỉ có mười bảy tuổi, loại mâu thuẫn này, có lẽ là nguyên nhân chính mình sa vào thân thể này.

Món ăn rất nhanh được bưng lên bàn, ba món một canh. Cá hấp, thanh tiêu thị ti(?), bắp xào cay, canh trứng. Rất đa dạng, nhưng món Tiết Trích Dạ thích nhất vẫn là món cá hấp kia. ( Beta: ta chém!)

“Anh nếm thử, ăn được không?” Trì Duẫn đem chiếc đũa đưa cho Tiết Trích Dạ, thúc giục, trên mặt tràn đầy hi vọng.

Tiết Trích Dạ gắp một miếng thịt cá, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng nhấm nuốt. Rất mềm, vị cá lan toả ngay khi vừa cho vào miệng, còn mang theo nhàn nhạt mùi thơm của đậu cà vỏ, cùng một loại chỉ thuộc về món ăn có thực vật dưới sông.

“Ngon lắm.” Tiết Trích Dạ nói ra, trên mặt mang lộ vẻ hài lòng, không khó nhìn ra cái này là ca ngợi thật lòng. Trì Duẫn nở nụ cười, như cũ lại có chút ngại ngùng, chính là trong ánh mắt lại để lộ ra một loại vui sướng.

Trì Duẫn cũng ngồi xuống ăn món ăn chính mình nấu, hương vị không kém, là kết quả của nhiều năm anh sống một mình. Nghĩ tới đây, anh đột nhiên có điểm muốn về nhà xem. Nhưng anh sợ sẽ làm dì Tô cùng cha không vui.

Dù sao, chính mình rất nhanh sẽ rời đi tất cả mọi người, có đi nhìn họ một chút cũng không sao đi?.

Tiết Trích Dạ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bộ dạng như có điều suy nghĩ của Trì Duẫn, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy bất an. Trì Duẫn nhất định có chuyện gì gạt hắn!

Ngày hôm sau, Tiết Trích Dạ ra khỏi nhà, Trì Duẫn cũng lén lút đi ra cửa. Anh hiểu được Tiết Trích Dạ nếu biết rõ anh trở về Trì gia, nhất định sẽ mất hứng. Chỗ đó, dù sao cũng là chốn cũ của hắn và Trì Mặc.

Anh biết rõ Tiết Trích Dạ tìm anh trở về muốn làm gì, anh không nói phá, chỉ là muốn lưu lại kỷ niệm, lưu lại một chút trí nhớ về người duy nhất cả đời này anh yêu.

Ngồi trên xe buýt số 107, đi vào ngoại ô thành phố, đi bộ khoảng 20 phút mới đến Trì gia. Cha anh yêu thích yên tĩnh, nhất định mua nhà ở một nơi cách nội thành xa một chút.

Trì Duẫn đứng ở ngoài, nhà cũ là một lâu Tiểu Dương xinh đẹp, một gạch một ngói đều lộ ra phong cách cũ kỹ, đây là kiến trúc thời kì dân quốc, lúc ấy phong cách Âu nồng đậm phi thường được lưu hành. Nhưng trong lúc này trí nhớ của Trì Duẫn cũng không tốt đẹp, mà ngay cả hiện tại, chỉ là đứng ở cửa ra vào, sau lưng đều là một mảnh nơm nớp lo sợ.

Ẩn thân ở phía sau một cây đại thụ, Trì Duẫn nhô đầu ra lặng lẽ nhìn xem cha mình đang phơi nắng trong sân, xem ra khuôn mặt nghiêm túc lộ rõ vẻ già nua, dì Tô ở một bên gọt táo, thỉnh thoảng liếc nhìn cha, thời gian dường như không hề lưu lại dấu vết trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy, dì Tô vẫn giống như lần đầu Trì Duẫn gặp, là một người phụ nữ xinh đẹp. Mà cha, ánh mắt nhìn dì Tô cũng rõ ràng hàm chứa tình ý dạt dào.

Khó trách, mẹ lại không có cách nào...

Chen vào giữa bọn họ

Trì Duẫn cười cười, lại như thế nào cũng không che dấu giấu được bi thương. Nước mắt mãnh liệt chảy ra, bộ dáng không nói nên lời, lại làm cho người nhìn không khỏi cảm thấy đáng thương.

Trì Duẫn chậm rãi trở về, cái nhà này anh quả nhiên không thể quay về. Nói như thế nào, anh cũng là dư thừa.

Bắt xe buýt trở về, Trì Duẫn ngồi yên lặng trên xe chảy nước mắt, có một chút theo gương mặt chảy tới trong miệng, có chút hương vị mặn, làm cho người ta càng thêm bi thương.

“Lau lau a.”

Trì Duẫn sững sờ nhìn khăn tay đột nhiên xuất hiện trước mắt, không biết làm sao ngẩng đầu nhìn chủ nhân của chiếc khăn tay.

Đó là một người con trai, trong ánh mắt có một chút e sợ. Trên mặt cười, nhưng độ cong khoé miệng lại có chút câu nệ, có thể thấy được hắn cũng không phải người giỏi giao tiếp.

“Không sao đâu, anh lau đi a.” Người kia thanh âm rất nhuyễn, tiếng phổ thông mặc dù nói được tương tương tiêu chuẩn, có thể ngữ khí mềm mại nhưng vẫn là làm cho người ta nhận ra hắn cũng không phải là người địa phương.

Trì Duẫn có chút nghi hoặc tiếp nhận khăn tay, lung tung xoa xoa nước mắt.

“Cảm ơn.” Trì Duẫn nhỏ giọng nói lời cảm tạ, đưa khăn tay trả lại cho người kia.

“Tôi là Tằng Chi Thu.” Người kia tự giới thiệu mình, như cũ có chút câu thúc ngại ngùng.

“Tôi là Trì Duẫn.” Trì Duẫn lễ phép nói cho Chi Thu tên của mình.

Tằng Chi Thu hướng Trì Duẫn ôn nhu cười cười, cúi đầu, không nói thêm gì. Không khó nhìn ra, anh cũng không phải kiểu người nói nhiều, cả trên thân người, đều có một loại hương vị tinh khiết.

“Ách... Trì Duẫn, cậu biết hay không một quán bar gọi là Soul.” Chi Thu qua lâu mới nhỏ giọng hỏi Trì Duẫn, mặt mũi toát ra tràn đầy không có ý tứ.

Soul...

“Cậu muốn tìm Soul làm gì?” Trì Duẫn hỏi một câu, trên mặt có chút biểu lộ nghi hoặc.

Ước chừng cũng là nghe nói Soul có chút không tốt, Chi Thu có chút bối rối, sợ Trì Duẫn hiểu lầm, không khỏi đỏ mặt giải thích: “Tôi là bằng hữu của lão bản ở đó, lần này tới là vì một việc muốn cảm ơn hắn.”

Trì Duẫn đưa Chi Thu đến cửa ra vào của Soul, bây giờ còn chưa đến thời gian buôn bán, cổng và sân còn có chút vắng vẻ, ẩn ẩn lộ ra chút ít ý tứ tịch mịch.

“Tôi hiện tại không thuận tiện đi vào, mình cậu đi thôi, Thành Vẫn hẳn là ở trong.” Trì Duẫn cáo từ, không hiểu, anh đối với nam nhân cho mình mượn khăn tay có loại cảm giác khó có thể nói.

“Ừ, Trì Duẫn cảm ơn cậu.” Chi Thu ôn nhu nói lời cảm tạ, cười cười, trên mặt nhẹ nhàng hiện ra hai cái má lúm đồng tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.