Bảy Thanh Hung Giản

Chương 16: Chương 16: Chương 15




Mộc Đại đang mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy sau đầu có ba tiếng cốc cốc cốc khe khẽ vang lên.

Giống hệt như lúc cô ngủ nướng bị dì Hồng gọi dậy, nhẹ nhàng ấm áp gõ ba tiếng cộc cộc cộc lên đầu giường.

Mộc Đại vùi sâu hơn vào chăn, một tay kéo chăn trùm lên đầu, tay kia vươn ra ngoài mò mẫm.

Như thường ngày, cô sẽ bắt lấy cổ tay dì Hồng như để làm nũng, chui trong chăn năn nỉ: “Năm phút nữa thôi, đúng năm phút nữa thôi.”

Vậy nên…

Cách một tấm cửa sổ sát đất, La Nhận mặt không biểu cảm nhìn tay cô mò tới mò lui trên cửa kính, ý gì đây? Định làm gì vậy?

Sao lại…lành lạnh vậy nhỉ…

Lòng Mộc Đại thắt lại một cái, cả người chớp mắt tỉnh táo lại: Cô không phải đang ngủ trong phòng, mà là đang ngủ dưới quán rượu!

Cô bật người ngồi dậy.

Trong quán rượu rất tối, phải một lúc nữa mặt trời mới mọc. Trên mặt bàn in một bóng người cao cao đang đứng.

Cốc cốc cốc, tiếng động kia lại vang lên, Mộc Đại lờ mờ đoán được là ai, sau một thoáng do dự, vẫn là quay đầu lại.

La Nhận một tay chống bên ngoài cửa kính, trán đặt lên cánh tay, một tay cầm điện thoại di động giơ lên, màn hình hướng vào trong quán, bên trên đánh ba chữ.

Trò chuyện không?

Ai thèm hàn huyên chuyện trò với anh chứ, cười cười cái khỉ nhà anh ấy, cứ làm như người tối qua lấy dao dí cô không phải là anh vậy.

Mọi phản ứng của Mộc Đại đều nằm trong dự liệu của La Nhận. Anh cũng không gấp, cứ giơ điện thoại lên như vậy, cho đến khi màn hình tắt sáng.

Cô sẽ mở cửa thôi, nếu như cô để ý tới lời anh nói, nếu như cô cũng nổi lên nghi ngờ về Hoắc Tử Hồng, nếu như sau chuyện anh thả cô đi tối qua, cô nhận ra được anh không có ác ý.

Cô sẽ mở cửa thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, anh thấy Mộc Đại đi về phía cửa chính.

***

Cánh cửa mở từ bên trong, hé ra một khoảng rộng chừng gang tay, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt của Mộc Đại.

La Nhận không đi về phía đó, anh rất hiểu đạo lý dục tốc bất đạt. Trải qua một tối giương cung bạt kiếm, hiện giờ tỏ ra thiện chí đã là một việc rất vi diệu rồi. Cả hai đều đang thăm dò lẫn nhau, cần biết một vừa hai phải.

Mộc Đại nắm cây nĩa trong tay, lúc đi qua bàn ăn cô đã cầm nó theo. Góc độ mở cửa cũng rất gian giảo, cô đã nghĩ qua, nếu La Nhận cố gắng xông đến, cô trước tiên có thể áp người lên tường, lúc La Nhận chưa kịp phản ứng thì nén khí xuống bụng, thuận thế cắm nĩa vào huyệt phong trì sau cổ anh.

Không được, như vậy độc ác quá, huyệt phong trì là một trong ba mươi sáu đại huyệt trên cơ thể con người, lỡ anh chết hay tàn phế mất thì…

Hay là đánh một cái thôi nhỉ, đánh ngất rồi trói lại.

Vậy nhưng, anh cũng không xông vào, nghiêm túc mà nói, đêm qua anh còn tha cho cô một mạng nữa đấy.

Trong đầu Mộc Đại xoay mòng mòng rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng mới ngập ngừng mở miệng: “Vậy…thời gian địa điểm phải để tôi chọn.”

***

Thời gian được định là vào trưa hôm sau, địa điểm thì trước đó nửa tiếng mới gửi tin nhắn báo cho anh biết.

Với lại, địa điểm được chọn, đúng là không sáng tạo hệt như anh dự đoán.

Là một quán mì nằm chênh chếch đối diện với…đồn công an, hai bên phố đều có camera, lại còn là vào giờ ăn cơm, trong quán người đến người đi, toàn là nhân viên cảnh vụ.

Lúc La Nhận đến, Mộc Đại đã ngồi trong quán, chiếm cứ một cái bàn nằm ở vị trí bắt mắt nhất. Không gian trong quán chật hẹp, bàn ghế sát sàn sạt, La Nhận mất rất nhiều công sức mới chen được vào.

Gọi món trước, hai bát mì thịt bò, kế đó rưới giấm, thêm tương ớt, mở bao đũa dùng một lần, ai bận việc người nấy, người ngoài còn tưởng hai người biết nhau lâu rồi.

Mộc Đại động đũa trước: “Trò chuyện gì đây?”

La Nhận nói: “Tôi có ấn tượng vô cùng tốt với cô.”

Miếng ăn đang đưa lên miệng Mộc Đại khựng lại giữa chừng, La Nhận cũng không nói hết: “Ăn trước đã.”

Không phải chứ, thế này rồi bảo cô biết ăn sao? Không dưng quẳng ra một câu chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, ý gì vậy hả? Anh dựa vào đâu mà có ấn tượng tốt với tôi?

La Nhận lại thật sự một lòng một dạ ăn mì, ăn cũng rất nhanh, thành thạo gọn gàng, ăn xong lấy khăn tay ra lau miệng: “Không có gì uống nhỉ, cô muốn uống gì? Trà xanh? Hay là nước chanh? Cô chờ tôi chút.”

Anh đứng dậy ra ngoài mua nước.

Mộc Đại thật sự nuốt không trôi, cắm đũa trong bát mì khuấy khuấy, rất có lòng muốn khuấy cho mì quấn thành một nùi.

Một lát sau, La Nhận quay lại, đưa cho cô một chai nước chanh: “Cô đừng hiểu lầm, ý tôi là, một người như cô, nhân phẩm cơ bản rất ổn.”

Đây là lời thật lòng của anh.

Xem xét lại, anh và Mộc Đại cũng đã chạm trán vài lần, Mộc Đại không có chút kinh nghiệm nào, có lúc còn rất nóng vội, theo La Nhận thấy thì những điểm này cũng không ảnh hưởng gì lớn đến tổng thể, dù sao vào thuở ban đầu, ai cũng là một tờ giấy trắng cả, không ai từ bé đã màu sắc lẫn lộn.

Thật ra thì anh rất coi trọng hai điểm.

Một là, võ công của Mộc Đại thật sự rất khá, hơn nữa, lúc so chiêu với cô, anh đã để ý thấy, về cơ bản cô không ra tay hiểm độc hay cố ý gây thương tích, điểm này đối với người luyện võ rất rất quan trọng – người luyện võ nếu thật sự có tâm, khi giao đấu đều có lòng từ bi mà lưu lại ba phần đường sống, rất đáng nể trọng.

Hai là, tính cách cô kỳ thực rất đơn thuần, lúc được thế thì đắc ý, lúc thất bại thì chán nản, thích hay không thích đều viết hết lên mặt, khi sợ hãi thì sẽ khóc. Tiếp xúc với cô không có gì phiền phức, sợ nhất là kiểu người tâm địa kín kẽ, suốt ngày ngoài cười trong không cười, dưới lớp da không biết giấu bao nhiêu mưu mô bẩn thỉu.

Hơn nữa cô cũng coi như biết phân biệt phải trái, chí ít cũng chịu động não suy nghĩ. Tối qua là một phép thử, nếu cô giận đến không kiềm chế được, một mực giãy nảy lên muốn ngươi sống ta chết với anh, thì cũng không cần có buổi “trò chuyện” này nữa.

Mộc Đại hơi giương lên chút cảnh giác. Lúc thì cầm dao kêu cô nói di ngôn, lúc lại khen cô có nhân phẩm tốt, thế là thế nào? Đánh tay xong cho táo hả?

Cô mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh muốn trò chuyện về cái gì?”

“Về Hoắc Tử Hồng.”

Mộc Đại đẩy trả chai nước chanh về phía anh, ra vẻ nhất định sẽ không cho người khác thọc gậy bánh xe: “Bất kể ra sao, tôi cũng sẽ không phản bội dì Hồng.”

“Nếu như dì Hồng của cô thật sự không có vấn đề gì mà lại khiến người khác nghi ngờ, cô nên nghĩ mọi cách tra ra chân tướng mới phải. Nếu bà ấy quả thật có vấn đề, chỉ vì có ơn nuôi dưỡng, cô sẽ trợ Trụ vi nghiệt (*) sao?”

(*) Nguyên văn: 助纣为孽, một câu thành ngữ của Trung Quốc. Trụ vương là vị vua cuối cùng của nhà Thương, một vị bạo chúa. Trợ Trụ vi nghiệt tức là phò vua Trụ làm việc ác, ý chỉ hành vi giúp kẻ ác làm điều xấu.

Mộc Đại nao nao một hồi, giọng đáp yếu xìu: “Dì Hồng của tôi không có vấn đề gì hết.”

Cho dù dì Hồng thật sự có vấn đề, cũng không nghiêm trọng đến nỗi trợ Trụ vi nghiệt chứ.

Giờ cơm trưa đã qua, khách đến ăn xong đã bắt đầu lục tục rời đi, để lại cho họ một không gian vắng lặng để nói chuyện.

Mộc Đại chợt bất chấp nói một lèo: “Tôi biết anh nghi ngờ dì Hồng là Lý Á Thanh, nhưng dù thế nào, việc dì Hồng quan tâm đến vụ án hồ Lạc Mã cũng là hợp tình hợp lý, anh thì sao? Sao anh lại dính vào vụ này? Lúc anh ở Tiểu Thương Hà, có phải đã từng gặp Lý Thản?”

La Nhận không ngờ cô đột nhiên lại nhắc tới Tiểu Thương Hà và Lý Thản, trong chớp mắt sắc mặt thay đổi đến mấy lần.

Mộc Đại thu hết tất cả vào mắt: “Anh biết tôi là ai, biết tôi được dì Hồng nhận nuôi, biết dì Hồng có liên hệ mật thiết với hồ Lạc Mã, nhưng anh thì sao? Đến cả việc tại sao anh lại để ý vụ án hồ Lạc Mã như thế tôi cũng không biết, anh muốn trò chuyện với tôi cũng được thôi, nhưng muốn người khác phun hết ra trong khi mình thì giữ khư khư, làm gì có chuyện lợi thế chứ?”

Cứ như binh đến tướng cản, Mộc Đại cảm thấy mình phản pháo thật sự là rất có lý: “Nếu anh không chịu nói…”

Còn chưa nói hết, trước mặt chợt lóe lên ánh kim. La Nhận với tay tháo sợi dây chuyền vàng trên cổ ném qua, Mộc Đại vô thức bắt lấy, lúc này mới để ý sợi dây có cảm giác trĩu xuống – một đầu dây chuyền treo một khung ảnh bằng vàng, trong khung ảnh là một tấm hình chụp thu nhỏ.

Mộc Đại cầm lên xem, đó là một cô gái trẻ tóc dài, khuôn mặt hơi nghiêng, thuần chất Á Đông, đường nét tinh xảo, mặt trái khung ảnh không biết dùng phương pháp gì mà khắc lõm hai chữ: Sính Đình.

“Bạn gái?”

“Con gái của chú tôi, La Sính Đình.”

***

Chú tôi tên là La Văn Miểu, là một nhà sử học, chuyên về sử nhà Liêu, Tây Hạ và Tống. Mấy năm trước, ông ấy dọn nhà đến Tiểu Thương Hà ở Ninh Hạ, thứ nhất là vì ở đó yên tĩnh, thuận tiện cho ông nghiên cứu học thuật, thứ hai là vì khu Ninh Hạ vốn là đất của nhà Tây Hạ, cho tới giờ, ở gần Ngân Xuyên vẫn còn di tích vương lăng nhà Tây Hạ, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đó khảo sát thực tế.

Thím tôi qua đời từ sớm, chú đưa Sính Đình theo, bên người chỉ có một mình bác Trịnh làm trợ lý giúp vài chuyện lặt vặt. Tôi có quan hệ rất thân với chú, cũng rất nhớ Sính Đình, nên thường cứ cách một khoảng thời gian là lại tới thăm họ.

Vào một buổi tối khoảng hơn hai năm trước, tôi bỗng nhận được điện thoại của Sính Đình, tinh thần con bé không ổn định, giọng nghẹn ngào nói với tôi, chú có gì đó rất không ổn.

Trong điện thoại tuy không nói rõ nhưng tôi cảm giác được chuyện khá nghiêm trọng, bèn chạy vội tới Tiểu Thương Hà, nhưng vẫn không kịp, Sính Đình nói với tôi, chú đã mất tích hai ngày rồi.

Tôi an ủi để Sính Đình yên lòng lại, định báo cảnh sát tìm người, cũng nghĩ tới việc nhờ bạn bè giúp đỡ. Ai ngờ đúng lúc đó, chú tôi lại trở về.

Hỏi ông ấy đi đâu, ông nói: hồ Lạc Mã.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên hồ Lạc Mã. Mở bản đồ ra xem, là ở Hà Bắc, cũng không phải nơi có tiếng tăm gì. Nhưng bình thường chú tôi vẫn hay đến những nơi khác trao đổi học thuật, vậy nên tôi cũng không quá để tâm.

Đêm đó, tôi ngủ lại nhà chú, nửa đêm dậy đi vệ sinh, thấy đèn phòng làm việc vẫn còn sáng, bèn vào khuyên chú nghỉ ngơi sớm một chút.

Chú tôi dường như không định để ý đến tôi, vẫn cầm kính lúp xem xét một bản khắc văn tự Tây Hạ. Lúc tôi lại khuyên ông ấy thêm câu nữa, ông ấy đột nhiên ngẩng phắt đầu.

***

Mộc Đại dần nhập tâm nghe, đến khúc này, trong lòng giật bắn, bất giác lùi người ra phía sau, ghế ngồi dưới thân cọt kẹt một tiếng.

La Nhận nhìn cô: “Cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó không, vốn là đang cúi đầu làm việc đến gần như si mê, sau đó lại không một dấu hiệu báo trước mà đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt quái dị, cứ như trong sát na (*) biến thành một người khác vậy.”

(*) Sát na (khana) là thuật ngữ của nhà Phật, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian, hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi.

Mộc Đại không nên nói gì cho phải: “Vậy, sau đó thì sao?”

“Sau đó, ông ấy nói với tôi một câu.”

Mộc Đại nghe mà lạnh cả sống lưng: “Ông ấy…ông ấy nói gì?”

“Ông nói, La Nhận, không được để chú giết người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.