Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 77: Chương 77: Tôi nói theo đuổi em là thật




Dỗ cục cưng đi ngủ rồi Thủy An Lạc liền bưng cơm nước đã được thím Vu hâm nóng đến phòng Sở Ninh Dực.

Gõ cửa xong, được cho phép Thủy An Lạc mới bước vào. Sở Ninh Dực đang ngồi trên giường gõ bàn phím, hình như vẫn đang làm việc.

“Thím Vu hâm nóng cho anh rồi này.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, sau đó đặt khay cơm lên đầu giường.

Sở Ninh Dực chỉ “ừm” một tiếng. Thủy An Lạc vốn định nói gì đó nhưng do phản ứng của anh ta quá lạnh lùng cho nên cô lại chẳng dám nói gì nữa, chỉ có thể chần chừ một lúc rồi lúng túng mở miệng nói: “Vậy anh nhớ ăn nhé, tôi...”

“Á!!!”

Thủy An Lạc còn chưa nói xong, đã bị Sở Ninh Dực dùng sức kéo lên giường, sau đó xoay người đặt cô xuống bên dưới mình.

Thủy An Lạc mở to mắt hết sức có thể, nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt khó hiểu.

“Thủy An Lạc, hành động của tôi vẫn chưa đủ rõ ràng nên cô mới cảm thấy mình còn cái quyền đi tìm mùa xuân thứ hai sao?” Sở Ninh Dực đè chặt cô, hai tròng mắt tựa như diều hầu đang nhìn chằm chằm vào con mồi, vừa sắc bén vừa mãnh liệt.

“Tôi...” Thủy An Lạc cựa quậy người, cô muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Sở Ninh Dực.

“Anh buông tôi ra đã.”

Thủy An Lạc càng giãy giụa, Sở Ninh Dực càng đè chặt, thân thể mềm mại cứ thế cọ xát lên người anh, nhanh chóng khơi dậy phản ứng của anh. Mà Sở Ninh Dực trước giờ không phải là người tự làm khó bản thân, cho nên anh trực tiếp cúi đầu, hôn lên đôi môi vẫn đang nói liên hồi của Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc lại lần nữa cảm thấy thật kinh sợ, đôi mắt đẹp trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.

“Anh buông, buông ra...”

Thủy An Lạc tiếp tục ra sức vùng vẫy, đáng tiếc hai tay cô bị anh kiềm chế, cả cơ thể bị lồng ngực rắn chắc của anh đè nặng.

“Thủy An Lạc, cô là người đàn bà của tôi, cả đời này chỉ có thể thuộc về tôi.” Sở Ninh Dực gầm nhẹ, chỉ hận không thể cứ thể mà nuốt cô vào bụng, nhưng đúng là anh đang làm như vậy thật.

“Tôi mới không phải, chúng ta đã ly hôn rồi, ly hôn rồi!!!” Thủy An Lạc lớn tiếng gào lên, dùng sức nghiêng đầu đi không cho anh hôn.

“Anh buông ra!!!”

Trong lúc giãy giụa Thủy An Lạc vô ý đụng vào chân Sở Ninh Dực, khiến Sở Ninh Dực khẽ kêu lên một tiếng, vì đau quá mà xoay người ngã xuống giường.

Thủy An Lạc y như một con thỏ bị kinh hãi, cô vội vàng bò xuống giường muốn bỏ chạy nhưng mà bên tai lại vọng đến tiếng kêu rên của Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc không lay chuyển được lương tâm của chính mình, cuối cùng vẫn xoay người quay lại.

“Này, anh không sao chứ?” Thủy An Lạc thấp giọng hỏi, hai tay vẫn túm lấy cổ áo của mình.

Nhưng đáp lại cô vẫn là tiếng rên của Sở Ninh Dực. Thủy An Lạc không quan tâm nhiều được như vậy, chỉ có thể bước tới đỡ anh nằm lên giường tử tế, sau đó cởi băng gạc trên chân anh ra kiểm tra, vết sưng đỏ hình như đã trở nên nghiêm trọng hơn, là do cú đá của cô vừa rồi quá mạnh.

“Anh chờ chút.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại và thu lại vẻ mặt đau đớn vừa rồi của mình. Anh đã quen với những cơn đau, sao có thể để ý chút vết thương nhỏ này được. Nhưng thấy Thủy An Lạc lo lắng cho mình như vậy, cảm giác này hình như cũng không tệ.

Thủy An Lạc nhanh chóng quay lại, bôi thuốc xuống rồi xử lý lại vết thương cho anh.

“Tôi sẽ không xin lỗi đâu, tại anh bắt nạt tôi trước nên tôi mới đá anh.” Thủy An Lạc cắn răng nói, trong giọng nói còn kèm theo chút kiêu ngạo và ấm ức của riêng mình.

Sở Ninh Dực nhìn người con gái đang cúi đầu chăm chú bôi thuốc băng bó cho mình, một lần nữa nghiêm túc mở miệng nói: “Thủy An Lạc, tôi nói theo đuổi em là nghiêm túc!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.