Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 14: Chương 14: Sở tổng cao ngạo




Đi ra?

Anh á?

Sở Ninh Dực lạnh mặt nhìn Thủy An Lạc, Thủy An Lạc không chút sợ hãi trừng lại.

“Nhà anh ngay đến cả sữa bột cũng không có, định cho con tôi chết đói chắc? Ra ngoài mua sữa bột đi.” Thủy An Lạc ra lệnh.

“Thủy An Lạc...” Sở Ninh Dực gằn tên cô cảnh cáo.

“Sao hả, không phải anh nói con là con của anh hay sao? Mua sữa bột cho con trai mà anh cũng cự nự à?” Thủy An Lạc tiếp tục dùng những gì anh nói để công kích ngược lại anh. Sữa bột cô vẫn còn, mẹ đã sửa soạn bỏ vào trong hành lý cho cô rồi, chỉ là cô chưa lấy ra thôi.

Sở Ninh Dực cau mày hít sâu một hơi, sau đó lấy di động ra: “Alo...”

“Biết ngay kiểu gì cũng thế mà. Con trai, sau này ai mua sữa bột cho con thì người đó mới chính là cha ruột, biết chưa?” Trước khi Sở Ninh Dực kịp mở miệng, Thủy An Lạc đã nói với bé con đang chớp chớp đôi mắt to trong lòng mình.

Sở Ninh Dực lại bị nghẹn họng lần thứ hai, ánh mắt khi nhìn Thủy An Lạc càng thêm nguy hiểm.

“Không có gì.” Sở Ninh Dực lạnh lùng cúp điện thoại, lại nhìn Thủy An Lạc đang đắc ý và cả thằng nhóc con trong lòng cô, sau đó... phẫn nộ xoay người ra khỏi phòng.

Sau khi anh đi rồi, Thủy An Lạc mới bắt đầu cho con bú: “Tiểu Bảo Bối của mẹ, con nói có lạ không chứ, cha con sao có thể dễ nói chuyện thế được nhỉ?”

Cho dù mối quan hệ vợ chồng giữa cô với Sở Ninh Dực cũng chỉ kéo dài có một năm nhưng dù sao anh cũng là người chứng kiến cô trưởng thành, cũng có thể nói là thanh mai trúc mã. Với sự hiểu biết của cô về Sở Ninh Dực, mọi chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy, chí ít, anh ta sẽ không nghe theo cô như thế.

“A... a...” Tiểu Bảo Bối vui sướng bú sữa, bàn chân nhỏ bé còn thích thú đá đá, không hề muốn trả lời câu hỏi của mẹ mình tí nào.

Sở Ninh Dực ra khỏi nhà bước vào thang máy. Xuống tận tầng trệt rồi mà lông mày anh vẫn chưa thả ra được, mới chỉ một năm không gặp thôi, con nhóc kia sao lại thay đổi nhiều đến thế?

Trước kia, cô chưa từng như vậy bao giờ.

Sở Ninh Dực bước vào siêu thị dưới chân tòa nhà nhìn ngó xung quanh một lúc, anh rất ít khi tự đi mua đồ chứ càng đừng nói tới là mua sữa bột cho trẻ em.

“Xin hỏi anh có cần giúp gì không ạ?” Nhân viên bán hàng cười tít mắt chạy tới đón tiếp.

“Sữa bột.”

Nụ cười trên mặt người bán hàng hơi cứng lại, sau đó cô nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt với ánh mắt khó hiểu. Cô ôm chút hy vọng cuối cùng mở miệng hỏi lại: “Anh muốn mua sữa bột cho người lớn tuổi ạ?”

“Trẻ con.”

Vẻ tươi cười trên mặt cô gái kia tắt hẳn, cô xấu hổ cười một tiếng: “Mời anh qua bên này, ở đây chúng tôi có rất nhiều loại sữa bột nhập khẩu, anh xem...”

“Loại đắt nhất.”

Cô bán hàng giật giật khóe miệng, bắt đầu thấy đồng cảm với mẹ của con anh ta, người đàn ông này là người bình thường sao?

“Thưa anh, sữa bột có khá nhiều loại, tương ứng với nhiều độ tuổi khác nhau của trẻ, cho nên chưa chắc đắt nhất đã là tốt nhất đâu ạ.”

“Sáu tháng.”

Cô bán hàng đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái say đắm ban đầu. Kiểu đàn ông này, không mở miệng thì vạn người mê nhưng mà chỉ cần mở miệng một cái thôi là sẽ thành cái tủ lạnh, hiệu quả làm lạnh vô cùng tốt.

“Vậy anh thử loại này xem, nhập khẩu từ châu Âu, rất nhiều bà mẹ đều thích dùng loại này.”

Cô bán hàng còn đang nói, Sở Ninh Dực đã đẩy người ta ra bước tới cầm vài hộp sữa từ trên giá xuống, lấy rồi lại nhíu mày, một lần nữa quay lại nhìn nhân viên bán hàng.

“Mấy hộp?”

Cô nhân viên không nhịn được mà méo xệch miệng, anh mua mấy hộp còn phải hỏi tôi à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.