Bầu Trời Sao Kinh Hồn

Chương 6: Chương 6: Lên thuyền




Không phải giai đoạn cao nhất của cảnh giới, mỗi khi thực lực giảm bớt một tầng, độ nguy hiểm sẽ tăng cao. Nó giống như việc đánh nhau của thanh niên, khi một người đối mặt với một đám người 18 tuổi vai u thịt bắp còn cầm vũ khí. Nếu người đối đầu 18 tuổi, vai u thịt bắp, tỉ lệ sống sót sẽ cao. Người đối đầu 18 tuổi, thân hình gầy gò, tỉ lệ sống sót sẽ giảm xuống. Và lẽ thường, người đối đầu chỉ là một đứa con nít vừa tập đi, người này sẽ chết chắc.

Lý là vậy, trường hợp ngoại lệ vẫn có. Ví như đứa con nít trời sinh thần lực, một lần giơ cánh tay nhỏ bé lên là một người thanh niên 18 tuổi cùng vũ khí nát bét chẳng hạn. Hoặc ví như chỉ 17 tuổi, nhưng tinh thông vũ khí, chém giết đã quen, có lạc vào bầy 18 tuổi vai u thịp bắp, người này xử lý đám 18 tuổi kia không có gì khó khăn.

Học sinh đều được giáo viên trong trường giảng rất kỹ về những vấn đề này. Chuyện liên quan đến tính mạng của tương lai quốc gia, không có giáo viên nào dám lơ là, thất trách. Học sinh học kỹ, hiểu và nhớ, không có nghĩa là chúng sẽ nghe theo. Tuổi trẻ bồng bột và hiếu thắng, kiến thức và đạo lý chúng đều hiểu, đều tin, song chẳng phải là sẽ nghiêm túc chấp hành. Tuổi trẻ mà, chỉ khi nào chính bản thân bị cuộc đời vả cho sấp mặt, chúng mới rút kinh nghiệm và trưởng thành hơn. Đáng tiếc thay, 99% trong số đó đã không có cơ hội làm lại, cũng không có cơ hội để được nghe lời thầy cô lần nữa.

Ở tuổi đời của Triều Lập Tinh, Tiềm Vi và Triệu Vũ Ngôn không cho rằng hắn chín chắn bao nhiêu. Họ lo nghĩ cho hắn, bởi họ nhìn hắn lớn lên, coi hắn như con cháu trong nhà.

“Vì sao?” - Lữ Phúc lặp lại câu hỏi lần nữa.

Mấy ngày nay, Triều Lập Tinh suy nghĩ ra vài lý do ưng ý để đối phó với câu hỏi sắp tới của Lữ Phúc. Nhưng khi chính thức đối mặt, giống như hai năm trước, Triều Lập Tinh lại nói không ra lời.

Nói thật ư? Rằng con cần ra biển tìm kiếm một chỗ kín đáo để vứt một viên đá sẫm màu xuống?

Nói dối ư? Tất nhiên một lời nói dối thiện ý có thể giải quyết được vấn đề. Khả năng cao là Phúc bá sẽ cho hắn ra biển sau khi nghe hắn trình bày một lời nói dối, cùng vô số lời dối trá đem ra thuyết phục khác. Nhưng mà… đối mặt với một người đùm bọc hắn từ lúc hắn chỉ là một đứa bé con trong tả lót, người đã dày công chăm sóc hắn mười lăm năm qua, Triều Lập Tinh như bị thứ gì chặn trong cuống họng, đè nén đến khó thở. Hơn nữa, lòng hắn cảm thấy rối bời, có gì đó khó chịu cứ quanh quẩn trong tâm.

Thế là hắn đứng yên đó, thở dài một hơi, rồi cúi đầu xuống, không dám nhìn Phúc bá của hắn.

Không khí yên lặng lại bao phủ căn phòng một lần nữa.

Lữ Phúc nhìn Triều Lập Tinh thật lâu, rồi lắc nhẹ đầu, nói: “Con có thể đi, ta sẽ không ngăn cản con.”

Triều Lập Tinh thở dài, lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhìn trực diện vào Lữ Phúc, chân thành nói: “Con sẽ trở về an toàn.”

Nói xong, hắn không lưu lại nữa, khom người chào ba vị bá bá, rồi quay người đi thẳng.

“Đi sớm về sớm.” - Triều Lập Tinh đi được khoảng năm mươi mét, một câu của Lữ Phúc vọng ra từ cửa tiệm nhỏ đến tai hắn.

Triều Lập Tinh hơi khựng người dừng lại, rồi lại vững bước rời đi.

Tẩy Tủy đi ra Biển Sao Trời, dẫu là đi Tinh Trường cấp 1, sinh tử khó liệu.

……….

Trong cửa tiệm.

“Vì sao?” - Triều Lập Tinh vừa đi khuất bóng, Triệu Vũ Ngôn mở miệng hỏi, lặp lại câu hỏi của Lữ Phúc lúc nãy.

Ý của ông ta thì hai người ngồi bên cạnh đều hiểu. Ba người họ đều đã từng ra biển, ai trong số họ không thấu hiểu được sự hiểm nguy ở nơi ấy. Một Tẩy Tủy nho nhỏ đi ra biển, đây có thể là lần cuối cùng họ nhìn thấy Triều Lập Tinh. Rất có thể đứa cháu của họ sẽ táng thân nơi biển cả, đến một mảnh cặn còn không lưu lại. Sự thật tàn khốc và kinh khủng như thế đó.

Lữ Phúc rót cho mình một chén trà, chậm rãi đưa lên nhấp một hơi. Đặt chén xuống xong, ông ta bình tĩnh nói ra: “Người có chí riêng, ta không thể ép buộc nó làm theo ý của ta. Nó cũng lớn rồi, nó có quyền làm theo suy nghĩ của mình, đồng thời chịu trách nhiệm với bản thân mình.”

“Đại bàng giương cánh bay cao là thế không thể cản. Nhưng đại bàng cần phải trưởng thành mới được. Một con đại bàng chưa đủ lông, đủ cánh, đối mặt với gió táp mưu sa là hiểm tử vô sinh. Lão Phúc, ngươi có thể ngăn cản nó mà, nó hẳn sẽ nghe lời ngươi. Đợi nó tu luyện đến Tụ Khí, nó muốn đi, có ai ngăn cản nó đâu. Cần gì phải vội vàng nhất thời cơ chứ?” - Tiềm Vi không hiểu.

Lữ Phúc nói nhỏ, như lẩm bẩm: “Không rõ. Từ hai năm trước, đột nhiên nó ra một quyết định mà ta không hiểu nổi. Thời gian đó ta có tìm hiểu, có hỏi thăm, mà nó lại giấu kín như bưng, không nói rõ lý do. Giờ đây nó đột ngột muốn ra biển, cũng không nói lý do, ắt hẳn việc này có liên quan đến việc ở hai năm trước. Hai năm trước ta đã không ngăn cản nó, lần này cũng không.”

Triệu Vũ Ngôn cười cười, than nhẹ: “Làm trưởng bối thật khó, cứ để mặc bọn trẻ đi.”

“Thật là…” - Tiềm Vi than thở.

……….

Tích.

Đang đi trên trời, thẻ kim loại kêu lên một tiếng. Triều Lập Tinh không lấy ra nhìn, hắn biết tiếng báo ấy đại biểu cho cái gì, và tiền từ đâu tới.

Cứ bước đi đường, từng hình ảnh xưa cũ đồng thời theo bước tiến của Triều Lập Tinh chạy qua đầu hắn, làm hắn cảm thấy mình nợ Phúc bá quá nhiều.

Đời này của hắn liệu có trả hết hay không? Hắn không biết. Tiền bạc dễ trả, nợ tình xưa nay luôn khó trả.

Thân là cô nhi, hắn không biết tình cảm cha mẹ dành cho con cái là như thế nào, là thiêng liêng cỡ nào, cho dù hắn đã nghe người khác, nghe thầy cô nói đến rất nhiều. Với hắn, tình cảm Phúc bá dành cho hắn không hề thua kém cái tình cảm thiêng liêng kia. Hắn rất quý trọng nó, hắn không muốn Phúc bá phải phiền lòng. Mong muốn của Triều Lập Tinh là vậy, song dòng đời khó lường, từ hai năm trước, hắn đã làm cái điều mà hắn không muốn kia. Và lần này, hắn càng đi quá giới hạn, quá rất nhiều, rất nhiều…

Bến thuyền nhộn nhịp người đi kẻ ở, Triều Lập Tinh trượt dài trong hồi ức, cũng không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Hắn đi thẳng dọc theo bờ kè bến thuyền, vừa quan sát xem có chiếc thuyền nào phù hợp, vừa suy nghĩ miên man.

Khi thấy một con thuyền to chừng mười mét vuông, cũ kĩ, cột buồm không có buồm, chỉ có cây cột trơ trọi, Triều Lập Tinh tiến tới.

Bắt chuyện và thỏa thuận giá cả xong với chủ thuyền, qua một hồi thao tác trên chiếc thẻ kim loại, tiền đã được chuyển. Người chủ thuyền nhận được tiền, ông ta hiền lành cười, dặn dò Triều Lập Tinh vài câu, rồi phất tay bỏ đi. Những lời dặn không có gì, cái chính là thuyền đi được khoảng 500 cây số thì hết nguyên liệu, nhớ canh chừng quãng đường đi và về, đồng thời phải neo buộc thuyền vào đúng vị trí trước giờ quy định. Giờ quy định ở đây là 5 giờ chiều, trước khi hòn đảo Long Nguyên tắt sáng.

Hằng ngày không thiếu học sinh gan lớn, hoặc thích thể hiện, hoặc vì gia cảnh, hoặc vì lý do gì đó ra biển. Người trong bến thuyền đã quen, người chủ thuyền cũng chẳng xa lạ. Người có lòng tốt thì khuyên nhẹ vài câu, kẻ vốn cảm thấy hai bên là người xa lạ, không thân quen nên để sống chết mặc bay. Chưa kể người có lòng tốt thỉnh thoảng sẽ gặp phải học sinh tính cách chẳng ra sao, rồi lại tự chuốc bực vào người, lâu dần trở thành nhóm người không thèm quan tâm.

Tẩy Tủy muốn ra biển không có gì hiếm lạ, Dẫn Khí ra biển không phải là không có. Tu sĩ Luyện Khí giai đoạn thấp ra biển còn sống trở về mới đáng tán thưởng, kẻ chết nhát đi dạo một vòng, hay kẻ xấu số bỏ mạng trong biển khơi không đáng để quan tâm. Giai đoạn thấp ra biển còn sống trở về, không phải là tài năng vượt trội, không phải là kẻ kỳ tài, cũng là người may mắn. Người như vậy đáng để chú ý. Tu sĩ giai đoạn thấp ra biển nhiều lần, lại sống sót trở về nhiều lần càng đáng để chú ý. Triều Lập Tinh của hiện tại là không đáng để chú ý.

Hòn đảo Long Nguyên cũng có 12 giờ tỏa sáng và 12 giờ tắt sáng giống như trên hành tinh Long Nguyên mà Triều Lập Tinh đang sinh sống. Sự giống nhau này là vì nguyên lý gì, hòn đảo này và hành linh Long Nguyên có liên quan gì đến nhau, Triều Lập Tinh không biết cặn kẽ, bởi không ai sẽ giải thích vấn đề này cho hắn.

Triều Lập Tinh nhảy lên trên sợi dây cố định thuyền và cột kim loại màu xám trắng, đi thăng bằng trên dây, lên chiếc thuyền gỗ cũ kĩ, nhuộm sắc thời gian. Triều Lập Tinh nhìn thấy trên thân thuyền bằng gỗ cũ kĩ có những thanh gỗ mới xen kẽ, hoặc tạo thành một vùng. Trên thân trái thuyền còn có nhiều vết rách khá dài đan xen, những vết rách này khá mỏng, không ảnh hưởng gì đến con thuyền. Thuyền này có lẽ đã trở thành một chiến trường giữa tu sĩ và Tinh Thú không lâu, và mới được sửa sang lại.

Dựa vào kiến thức đã học và thực hành trên lớp, Triều Lập Tinh đi tới cột buồm, nhanh chóng tìm thấy cái nút bấm. Đó là một cái nút bấm màu đỏ, to bằng ngón trỏ, gắn chặt vào cột buồm, cách phần thân thuyền khoảng một mét. Triều Lập Tinh dùng ngón trỏ bấm vào đó, lập tức một màn hình nghiêng nghiêng khá giống màn hình trên phi thuyền lúc sáng hiện ra. Triều Lập Tinh thuần thục bấm nút mở ra bản đồ, kiểm tra vị trí, chọn lựa vị trí phù hợp, rồi cuối cùng nhấn vào cái nút đỏ, giữ yên chừng mười giây. Khi một trận pháp hình bát giác đều xuất hiện quanh cột buồm, bao cả Triều Lập Tinh vào, cùng với một màn năng lượng hình bán cầu bao phủ cả con thuyền xuất hiện, Triều Lập Tinh mới thu tay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.